Chương 444
Ông Hình đứng dậy, tinh thần nghiêm túc hẳn lên, im lặng một lúc mới nói: “Cậu là người tôi xem trọng, là người phải gánh vác tương lai của Hải Thiên Đường, cũng có thể… là người kế nhiệm tương lai của Hồng môn! Cho nên, sự an toàn của cậu rất quan trọng. Còn nó, chỉ là được bồi dưỡng làm cái bóng của cậu thôi, hai cậu một sáng một tối, sẽ trở nên thuận lợi thông suốt, cũng sẽ trở thành vũ khí cuối cùng của Hải Thiên Đường.” Nhìn về phía Tiêu Mặc Ngôn, ông trầm giọng nói: “Cậu không cần biết sự tồn tại của nó, chỉ cần lúc nào nó cũng đi theo cậu là được rồi!”
Mãi đến lúc này, Tiêu Mặc Ngôn mới dần dần hồi phục lại ánh mắt của mình, nhìn về phía ông Hình, từng câu từng chữ: “Kết quả? Nó đã thoát ra khỏi sự kiểm soát của ông.”
Nhắc đến việc này, ông Hình có chút không tự nhiên, ngượng ngập ho khan mấy tiếng: “Haiz, ai biết được tên nhóc đó còn khó xử lý hơn cậu chứ?”
Chẳng qua chỉ là nhất thời không trông coi cẩn thận, không ngờ rằng nó lại trở thành mục tiêu truy nã của cả Hồng môn! Ông Hình không biết nên tự hào vì mắt nhìn đặc biệt của mình, hay là nên hối hận vì mắt nhìn của mình quá đặc biệt nữa!
Tiêu Mặc Ngôn thu ánh mắt lại, nhìn về hướng của hòn đảo mục tiêu kia, thanh âm không trầm bổng, lại có sát khí ở khắp nơi: “Cho dù nó là ai, dám động đến cô ấy, tôi cũng giết không tha!”
Ông Hình nhìn người kế nhiệm mà bản thân bồi dưỡng nên, lông mày hoa râm nhíu lại.
Huynh đệ tương tàn, đó không phải là điều mà ông ta muốn nhìn thấy. Nhưng mà những việc làm gần đây của tên nhóc đó, cũng thật sự khiến nó đắc ý, cũng nên dạy dỗ nó. Nó là người mà bản thân nuôi dạy nên, tự nhiên sẽ rõ được năng lực của nó, nếu như không quản thúc thêm, sợ sẽ vô pháp vô thiên, trở thành đối phủ lớn nhất của Hải Thiên Đường, thậm chí của Hồng môn!
Lúc này, Đinh Khiên và Tiểu Cường quay về, tiện tay hái thêm ít nấm dại không độc, gần đây cũng khá an toàn, có thể tạm thời nghỉ lại. Chị Điềm cũng chuẩn bị xong bữa trưa, dùng nấm họ mang về nấu thêm một nồi canh nấm nóng hôi hổi, xua bớt khí ẩm giúp mọi người.
Mấy người quây quanh ngồi trong lều, chỉ có Tiêu Mặc Ngôn ở bên ngoài, chị Điềm đi gọi anh, anh chẳng để vào tai, vẫn hướng mặt ra biển cả mênh mông.
Chị Điềm trở về, mấy người lặng lẽ ăn cơm, Thạch hỏi: “Giông bão như này sẽ kéo dài bao lâu nữa?”
Tiểu Cường nhìn chăm chú vào chiếc máy tính cầm tay mà mình tự thiết kế, màn hình hiện thị ảnh mây khí tượng, một đám mây màu đen, đang di chuyển với tốc độ chậm chạp. Cậu ta tính toán thời gian, nói: “Chậm nhất là ba tiếng nữa!”
Đinh Khiên không khỏi lo lắng nói: “Giông bão ba tiếng? Vậy hòn đảo đó có khi nào sẽ gặp nguy hiểm không?”
Ông Hình uống cạn canh trong bát, chị Điềm lại múc cho ông một bát nữa, ông cầm lên, vừa cẩn thận thổi vừa tức giận nói: “Tòa thành bằng đá trên hòn đảo đó, dày như tường thành vậy, chỉ cần không bị nhấn chìm, giông bão bình thường tấn công cũng không thổi bay được nó đâu.”
Thạch nhướn mày, hỏi thẳng: “Ông, sao ông hiểu chi tiết thế?”
Ông Hình chỉ lo uống canh, cúi đầu rất rất thấp, mập mờ nói: “Nơi đây là tôi phát hiện được lúc đi du lịch thế giới mấy năm trước.”
Mấy người liếc nhìn nhau, trong lòng mọi người đều có tính toán. Ông lão mất tích lâu như vậy, bỗng nhiên xuất hiện vào đêm hôm qua, mang đến cho họ tin tức về Bảo Ngọc, lại thông thuộc hòn đảo nhốt cô ấy như vậy, việc này nhìn thế nào cũng giống như có liên quan đến ông ấy! Lẽ nào là bệnh cũ tái phát, lại ra ngoài chạy khắp nơi nhặt người xảy ra sự cố? Hoặc là, nhặt một cục nợ về, liên lụy đến Bảo Ngọc?
Biết bao dự đoán, đều không thoát khỏi liên quan đến ông.
Chị Điềm bĩu môi, không khách sáo nói: “Vòng quanh thế giới? Từ khi nào ông Hình lại có nhã hứng này vậy chứ? Vì sao chúng tôi lại không biết nhỉ?”
Ông cụ Hình xoay sang một bên, tiếp tục uống canh nóng.
Thạch rũ mắt, lãnh đạm nói: “Mọi người nghỉ ngơi tại chỗ, ba tiếng sau, chúng ta lên đường.”
“Ừm.” Mọi người ăn ý gật đầu.