Chương 435
Bảo Ngọc vỗ trán và nhìn thẳng vào Tuyệt. Chợt cô đứng dậy và giơ tay cởi chiếc áo khoác trên người anh ta ra, nhìn thấy vết thương ghê người, da thịt lật ra ngoài, có thể thấy được vừa rồi cô đâm vào đã nhẫn tâm tới mức nào.
Bảo Ngọc nhíu mày, lập tức tìm hòm thuốc trong phòng khách.
Dưới tình huống chưa biết rõ ràng mọi chuyện, cô không thể để cho anh ta chết được!
Từ khi gặp anh ta, trong đầu cô liên tục xuất hiện từng câu đố, loại cảm giác quen thuộc với anh ta như vậy làm cho cô rất bối rối. Cho nên cô phải tìm hiểu rõ, hai năm trước, cô rốt cuộc đã từng gặp anh ta chưa?
Thật may là hôm qua cô bị thương, anh ta từng lấy hòm thuốc ra và đặt ở trên bàn bên cạnh. Bảo Ngọc vội vàng cầm tới, từ một đống chai lọ lấy ra một chai thuốc cầm máu. Cô lập tức đổ hơn nửa số bột trong đó lên trên vết thương của anh ta, sau đó dùng băng quấn lại. Có lẽ cô làm anh ta bị đau nên Tuyệt theo bản năng nhíu mày. Đối mặt với gương mặt giống hệt Tiêu Mặc Ngôn, Bảo Ngọc thật sự không nhẫn tâm được, cô vô thức lại nhẹ tay hơn.
Ngoài cánh cửa đá vừa dày vừa nặng thỉnh thoảng vọng vào những tiếng sấm ầm ầm ầm, còn có tiếng gió mạnh rít gào, hơn nữa nghe tiếng động càng lúc càng lớn. Bảo Ngọc nghiêm mặt lại. Cô biết, nhất định là lối đi bên ngoài đã bị gãy! Lúc này bắt đầu từ phía dưới cửa đá tràn vào, mặt đá màu xanh dần dần bị ướt.
Bảo Ngọc nhíu mày, xoay người đỡ Tuyệt dậy, muốn đưa anh ta vào phòng bếp. Nếu bọn họ thật sự không đi, không bao lâu nữa cả phòng khách sẽ bị ngập.
Cô cố gắng hết sức đỡ người đàn ông trên người, mỗi bước đi đều làm cô mệt đến mức toàn thân đầy mồ hôi, xương khớp bị ép như muốn rời ra, nhưng cô không thể dừng lại được!
Cửa đá hình như chịu áp lực rất lớn, phát ra chấn động nặng nề, nước bắt đầu qua các khe xung quanh cửa đá tràn vào. Chẳng mấy chốc, nước trong phòng khách đã ngập lên quá mắt cá chân.
Đáng chết!
Bảo Ngọc đỡ Tuyệt liều mạng bước nhanh hơn nhưng mỗi bước đều khó khăn. Người cô đã bị máu của anh ta nhuộm đỏ. Cô quay đầu nhìn vết thương của anh ta. Bởi vì cô dùng sức vừa đỡ vừa kéo anh ta nên máu đã thấm qua lớp băng gạc và theo lồng ngực của anh ta chảy xuống. Mặc dù thế, Bảo Ngọc cũng không dám chậm lại, cô cắn chặt răng đi từng bước di chuyển về phía trước.
“Ầm ầm.”
Lối đi ngoài cửa đá đã gãy hẳn, nước biển lập tức tràn vào. Cánh cửa đá bị xô bắt đầu lay động, đối mặt với áp lực lớn dường như nó cũng sắp rơi ra vậy. Nước tràn vào càng nhiều hơn, chỉ có mấy chục giây ngắn ngủi mà trong phòng đã ngập quá đầu gối.
Bảo Ngọc sốt ruột, mồ hôi theo trán rơi xuống. Cô cố hết sức lực kéo Tuyệt, gương mặt nghẹn đến mức đỏ bừng: “Nhanh lên! Nhanh lên đi!!”
Không thể chết được, bọn họ không thể chết ở đây được!
Đột nhiên, chỉ nghe “rầm” một tiếng, cửa đá chợt đổ xuống, nước biển cuộn trào mãnh liệt lập tức tràn vào, lực va chạm cực lớn đã đẩy hai người tới góc tường. Chân Bảo Ngọc mềm nhũn, đầu sắp đụng vào tường…
Đúng lúc này, một bàn tay ôm lấy trán của cô, vào lúc cô sắp đụng tới đã ngăn cô lại. Ngay sau đó, thắt lưng của cô bị người ôm lấy và dùng sức kéo cô ra. Sau lưng cô ép vào một lồng ngực rắn chắc, lúc này mới tránh bị đụng vào tường. Bảo Ngọc quay đầu và trợn tròn mắt nhìn người đàn ông phía sau.
Mắt Tuyệt khép hờ, mơ hồ có chút mê man, đôi môi tuyệt đẹp mím lại thật chặt, hàm dưới căng ra. Anh ta ôm Bảo Ngọc, mượn sức nước lại đạp mạnh ngoi lên trên. Nhưng sức nước quá mạnh đã ngập cả phòng khách, nước đã dâng cao quá đỉnh đầu. Hai người đều lập tức nín thở. Thật may là Bảo Ngọc biết bơi. Đây là cô muốn duy trì vóc dáng nên mới học, còn từng ở trong đội bơi của nhà trường tham dự cuộc thi thành phố, không ngờ ở thời điểm quan trọng này lại đúng lúc phát huy tác dụng.