Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 422





Chương 426

Tâm Bảo Ngọc rất loạn, xé tấm thẻ thành hai nửa, thuận tay vứt xuống đất nhưng vẫn đẩy xe đẩy vào phòng.

Dùng bông khử độc lau vết thương rồi thoa thuốc lên, thuốc này rất mát. Thoa lên không có cảm giác kích thích mà ngược lại rất thoải mái. Cuối cùng, lấy băng gạc nhẹ nhàng quấn hai tầng, vết thương trên tay chỉ cần khử trùng, cũng không cần phải băng bó.

Xử lý vết thương xong, nhìn đồ ăn trên đĩa, đồ chay mặn kết hợp, còn có một ly nước ép. Cô lặng lẽ cầm lên, ngồi xuống đất, lặng lẽ ăn.

Mùi vị rất ngon nhưng cô lại nhớ đến món mỳ Ý mà Tiêu Mặc Ngôn làm, đó là món mà cô thích ăn nhất…

Nghĩ đến Tiêu Mặc Ngôn, vàng mắt cô lại đỏ lên.

Cô biến mất một ngày một đêm rồi, Tiêu Mặc Ngôn… sốt ruột đến sắp phát điên rồi nhỉ?

Người đàn ông đó chính là như vậy, chỉ cần gặp phải chuyện gì liên quan đến cô là sẽ mất chừng mực trở nên tàn nhẫn, cho dù là lời ai cũng không nghe. Chỉ hy vọng, Thạch và chị Điềm có thể an ủi anh, đừng để anh làm ra chuyện gì ngu ngốc là được. Thế lực của Tuyệt, mặc dù cô không hiểu nhưng dám trêu chọc vào Hải Thiên Đường, anh ta không phải một nhân vật bình thường. Càng là kẻ địch lợi hại thì càng không thể nóng nảy, phiền lòng.

Họ có tin tức của Ngọc Diệp không? So với mình, e rằng Ngọc Diệp càng nguy hiểm hơn. Nghĩ đến cô gái nhỏ vừa lạnh lùng vừa đáng yêu đó, Bảo Ngọc lại hơi đau lòng, lại càng thay em trai cảm thấy đau lòng.

Còn ba, ông đã xuất viện chưa? Biết được tin mình mất tích, liệu bệnh tình có nặng thêm không?

Đồ ăn trong miệng dần không còn mùi vị, nhai ra đều là mùi vị đắng chát. Cô gian nan nuốt xuống, chỉ muốn nếu khi mình còn cơ hội trốn thoát khỏi đây, có thể khoẻ mạnh xuất hiện trước mặt Tiêu Mặc Ngôn…

Nước mắt dọc theo má cô chảy xuống, cô im lặng khóc.



Cô nhớ Tiêu Mặc Ngôn, thật sự rất nhớ anh, nhớ đến lục phủ ngũ tạng đều nóng ran. Cô biết, Tiêu Mặc Ngôn cũng sẽ vì cô mất tích mà đang chịu đựng sự giày vò, cho dù là một phút, với họ mà nói cũng là giày vò! Tiêu Mặc Ngôn, người đàn ông chỉ mỉm cười vì cô…

Ngồi trước hàng cửa sổ sát đất, nhìn biển bên ngoài, cả một buổi chiều, ngay cả tư thế cũng không thay đổi. Đến khi bóng đêm bao phủ, bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa.

Vẫn là ba tiếng gõ nhẹ nhàng sau đó khong còn phản ứng gì nữa.

Bảo Ngọc ngồi rất lâu mới cứng ngắc quay đầu lại sau đó đứng lên. Đứng lên quá mạnh nên đầu choáng váng một hồi, cô bám vào cửa sổ thuỷ tinh, lắc lắc đầu mới đứng vững. Đi tới mở cửa, không chút bất ngờ lại là chiếc xe đẩy màu bạc, nhìn bữa tối, ánh mắt lại dừng trên tấm thẻ đặt dưới đĩa.

Cô rút ra, lạnh lùng nhìn dòng chữ viết trên đó: Nơi này, bắt đầu không giống Địa ngục nữa rồi…

Vì tâm trạng không tốt nên bữa tối Bảo Ngọc không ăn nhiều, đẩy xe đẩy màu bạc tới cửa, cô biết, sẽ có người đến dọn.

Nói ra thì cô cũng coi như tự do, cả hải đảo mặc cô di chuyển, không có ai trông coi, không có rất nhiều người là con tin nên có hạn chế. Nhưng, cô lại có cảm giác bị trói chặt tay chân, giống như bốn phía đều có vô số con mắt đang giám sát cô, mỗi một hành động của cô đều trong tầm mắt người nào đó…

Suy nghĩ này rất đáng sợ, cô cố gắng muốn xoá bỏ, nếu không những ngày tháng sau này sẽ rất gian nan.

Cô đi vào phòng tắm, vẫn là màu trắng sáng loáng, tường màu trắng, gạch trắng, bồn rửa mặt trắng, trên giá để những đồ dùng trong nhà tắm.

Xả nước nóng đầy bồn nước tắm, cô cởi quần áo ngồi vào trong, để nước nóng dễ chịu thấm dần vào cơ thể mệt mỏi của cô. Vết thương hơi đau nhưng cô cũng lười quan tâm.

Ngâm đến khi sắp ngủ thiếp đi, Bảo Ngọc mới vùng vẫy ngồi dậy, quấn khăn tắm lên người rồi cô đi ra khỏi phòng tắm.

Vì cả căn phòng đều màu trắng, cho dù trời đã tối nhưng không cần bật điện, trong phòng cũng coi như trong suốt, đặc biệt là khi ánh trăng bên ngoài chiếu vào, căn phòng mê ly, lờ mờ.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv