Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 416





Chương 420

Làm ơn, đó là mặt của chính anh đó có được không?!

“Tôi có thể có bất kỳ khuôn mặt nào mà cô muốn, chỉ cần cô nói, tôi thậm chí có thể biến thành người đó.” Anh ta cười như không cười nói, đôi mắt sáng biến hoá kỳ lạ, đôi mắt đó nhìn cô chăm chú, bất cứ lúc nào cũng có thể lột dạ nuốt sống cô vậy.

Bảo Ngọc đương nhiên nghe ra được ý tại ngôn ngoại của anh ta, nói như vậy, người tối qua cô nhìn thấy không phải Tiêu Mặc Ngôn thật sự mà là anh ta nguỵ trang thành sao? Nhưng bộ phim hoạt hình “Tom và Jerry” phải giải thích thế nào? Anh ta thật sự hiểu Tiêu Mặc Ngôn đến mức độ này sao?

Đột nhiên, cô hơi mất mát, đáy lòng bị đục ra một lỗ hổng nhỏ, khi gió lạnh thổi tới sẽ khiến đáy lòng cô rét lạnh.

Thì ra, Tiêu Mặc Ngôn không ở đây.

Cũng tốt, anh không ở đây cũng bớt được nguy hiểm. Tâm lý người đàn ông này thực sự quá u ám, chưa biết chừng còn nghĩ ra cách gì để giày vò họ nữa! Nghĩ như vậy, cô thở phào một hơi, nếu bị bắt rồi thì yên ổn mà ở thôi, vẫn là làm rõ tình huống trước mắt quan trọng hơn.

Nghĩ xong, Bảo Ngọc lại nhìn anh ta một lần nữa, chọn vấn đề không quan trọng rồi hỏi: “Những loài hoa này đều do anh trồng à?”

Người đàn ông nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt thương tiếc đảo quanh phòng hoa rộng lớn, trên tấm gương bốn phía đều phản chiếu từng tầng từng tầng hoa giống như ống kính vạn hoa, càng giống như nơi tụ hội nối chân thực và hư ảo với nhau, mà anh ta chính là chúa tể.

“Bọn chúng rất cô đơn nên tôi tập hợp chúng lại, cũng coi như làm bạn.”

Bảo Ngọc nhíu mày thật chặt, đây được coi là lý do gì? Những loài hoa này đáng sợ như vậy, chỉ có người thật sự biến thái mới muốn nuôi chúng!



Cô quay đầu, lơ đãng đi vào vài bước: “Chúng đẹp như vậy, anh nuôi chúng bằng cách nào vậy?” Cô chỉ thuận miệng hỏi muốn phân tán sự chú ý của anh ta mà thôi, không chừng có thể moi được tin tức gì có lợi hơn.

Anh ta cười, trong nụ cười có chút phấn khởi: “Người.”

Bước chân Bảo Ngọc dừng lại, nghe thấy câu trả lời của anh ta, ý lạnh từ xương cột xông thẳng lên đỉnh đầu, da đầu cô run lên.

Cô cứng ngắc quay người, đôi mắt phượng loé lên ánh sáng khó tin: “Anh nói… người? Người sống sờ sờ sao?!”

Anh ta gật đầu: “Đây là chất dinh dưỡng tốt nhất, tôi luôn thích mà chúng cũng rất thích, cô thấy đấy, chúng đẹp biết bao, kiều diễm biết bao~”

Bảo Ngọc phút chốc cảm thấy bùn đất dưới chân biến thành dòng sông máu tanh, cô giẫm lên trên, bất cứ lúc nào cũng sẽ bị vô số bàn tay khô gày kéo xuống, cô hận không thể lập tức rời khỏi nơi này!

Chẳng trách, bùn ở đây lại màu nâu đỏ, hơn nữa màu sắc phân bố không đồng đều, thậm chí còn có thể ngửi thấy mùi máu tanh. Thì ra, anh ta lại dùng cách tàn nhẫn mà biến thái như vậy để chăm hoa!

Nhìn đôi mắt hơi hoảng sợ của cô, người đàn ông cười, đôi mắt đẹp gợi lên làn sóng lăn tăn, giọng nói càng thấp và dịu dàng hơn: “Tôi sẽ không dùng cô.” Dường như ở đây cô có giá trị cao hơn, quan trọng hơn những loài hoa bảo bối của anh ta nhiều!

Bảo Ngọc cắn môi, anh ta nói như vậy, cô chẳng những không cảm thấy giải thoát chút nào mà ngược lại còn càng kinh khủng hơn. Cô hít sâu một hơi, quyết định hỏi rõ chuyện này, cho dù có một ngày cô thật sự bị hoa ăn thì cũng phải nhớ người hại cô là ai!

Nhìn anh ta chằm chằm, cô hỏi từng chữ: “Anh là ai?”

Người đàn ông chớp mắt, tiến lên một bước, tới rất gần cô mà Bảo Ngọc cũng không trốn tránh, bình tĩnh nhìn anh ta chăm chú. Anh ta khẽ cười, đôi mắt đẹp không ngừng phát ra ánh sáng lộng lẫy mê người: “Đây là cánh cửa Địa ngục, còn tôi, là người hầu của Satan.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv