Chương 418
Bảo Ngọc đi vào phòng khách, cẩn thận tìm lối ra, cuối cùng ở bên cạnh lò sưởi trong tường cô tìm ra một cánh cửa ngầm rất nhỏ. Cô đẩy ra, cửa ngầm mở ngang sang hai bên, lộ ra một đường hầm dưới lòng đất, cầu thang thềm đá thật dài, bên trong tối đen không nhìn thấy gì.
Bảo Ngọc ngồi xổm ở cửa, nhíu mày lại, trong lòng rối rắm, không chắc chắn có nên đi vào hay không. Nhìn toà thành này có vẻ rất lâu đời, không chừng còn có sản vật thời Trung cổ, ai biết trong căn phòng dưới lòng đất này sẽ chôn giấu cơ quan gì? Mà một toà thành lớn như này đến một bóng người cũng không có, chẳng phải quá kỳ lạ sao?
Có điều, tìm tới tìm lới cũng chỉ có một cánh cửa ngầm này, muốn tìm được người kia thì đây chính là lối ra duy nhất! Bảo Ngọc đấu tranh liên tục, cuối cùng vẫn quyết định xông vào!
Không kéo dài thời gian nữa, cô đi theo cầu thang thềm đá, cẩn thận dè dặt đi xuống.
Trong lòng cô không ngừng lẩm bẩm, Tiêu Mặc Ngôn, đừng để em phát hiện ra thật sự là anh! Cô không thể chấp nhận được sự thật anh luôn trốn tránh cô, điều đó khiến cô rất đau lòng, rất khó chịu.
Căn phòng dưới lòng đất không có một tia sáng, tối đen như mực, Bảo Ngọc bám tay vào tường, nheo mắt phượng, con ngươi không tự chủ mở lớn, cẩn thận sờ lần mọi thứ trong bóng tối, di chuyển bước chân nhỏ. Trong không khí bốc lên mùi ẩm mốc, ngửi thật không dễ chịu, Bảo Ngọc nhíu mày, các giác quan trên người đều như bỗng đưa vòi ra.
Cô không nhìn rõ tình hình căn phòng dưới lòng đất này, chỉ có thể sờ lần vào tường đi thẳng, lỡ như có nguy hiểm thì cô cũng dễ dàng men theo bức tường này để chạy ngược lại, không đến mức mất phương hướng trong bóng tối.
Căn phòng này có vẻ rất lớn, Bảo Ngọc lần mò đi được khoảng sáu, bảy mươi mét mới sờ được một cánh cửa khác ở đầu bên kia. Bảo Ngọc nhẹ nhàng sờ cánh cửa gỗ, không có hoa văn, không có trang trí, chỉ là cửa bằng gỗ thật bình thường nhất. Cô đoán có lẽ không khác với cánh cửa gỗ màu đen hình tròn lúc trước là bao, sờ được tay cầm, cô lại vặn mở ra.
Cửa vừa mở ra, một ánh sáng chói mắt chiếu tới, Bảo Ngọc lập tức nhắm chặt hai mắt, nhưng đôi mắt vẫn bị kích thích đến chảy nước mắt. Cô từ từ mở mắt ra, sau khi đủ thích ứng với ánh sáng mới nhìn rõ phong cảnh ngoài cửa.
Là một nhà kính trồng hoa rất lớn, tường bốn phía đều được làm từ gương cho nên hình thành ảo giác thị giác như đang ở trong biển hoa.
Bảo Ngọc ngạc nhiên đi vào, rất nhiều loài hoa cô chưa thấy bao giờ, có loài hoa nụ đỏ giống như chuông đồng, nhành hoa lớn cỡ một cánh tay của người trưởng thành. Còn có loài hoa yêu cơ màu xanh lam lớn gấp đôi, đẹp hơn loại cô nhìn thấy ngoài cửa hàng hoa, ngay cả lá cũng giống như được tỉa tỉ mỉ, hình dáng lá rất đặc biệt.
Bảo Ngọc ngẩng đầu, sững sờ nhìn những loài hoa có hình thù kỳ quái, không nghĩ ra làm sao có thể mang nhiều loại hoa đặc thù như vậy về tụ chung một phòng? Nếu chỉ dùng để thưởng thức thì trồn dưới lòng đất chẳng phải đáng tiếc sao?
Cô đi tiếp, chân giẫm lên bùn đất, rất xốp, không giống bùn đất cô giẫm lên trong rừng hôm qua. Màu sắc ở đây là màu nâu đỏ, hơn nữa màu sắc phân bố không đồng có, có nơi đẹp hơn, có nơi lại đậm hơn. Trong không khí có đủ loại hương thơm của hoa, mơ hồ còn có mùi máu tanh. Không giống mùi tanh của nước biển mà giống như… mùi máu tanh.
Tóm lại, mọi thứ ở đây đều cho cô cảm giác rất không thoải mái, lại nói không ra kỳ lạ ở đâu.
Bảo Ngọc đến tới trước hoa loa kèn màu tím còn cao hơn cô nửa người, trợn mắt há mồm nhìn loài hoa loa kèn này, cho dù ở trong phim thì cô cũng không thấy bông hoa to như này! Hoa loa kèn màu tím dường như xấu hổ, vẫn luôn hơi rũ xuống giống như cô gái trẻ tuổi e thẹn, cánh hoa kiều diễm ướt át, nhuỵ hoa màu vàng toả ra hương thơm ngát mê người.
Nhìn nó lại không tự chủ được bị thu hút ánh nhìn.
Bảo Ngọc tiến lên một bước, chậm rãi đưa tay muốn sờ vào bông hoa xinh đẹp quyến rũ này.
Tay cô đến gần cánh hoa từng chút, từng chút một…
Đúng lúc này, eo cô bị nắm chặt, lùi lại sau một bước lớn. Mà cùng lúc này, đoá hoa loa kèn tím vốn đang xinh đẹp nở rộ thì cánh hoa bỗng thu lại, thân hoa lập tức xuất hiện trạng thái vặn vẹo quái dị!