Chương 409
Chị Điềm nhanh chóng rời đi, Bảo Ngọc lấy khăn giấy ra, lau đi máu tươi trên khóe miệng của ba. Cũng may sau khi Trương Hồng Khánh ho một trận thì uống được chút nước, cũng không nghiêm trọng như lúc nãy nữa. Bảo Ngọc để gối xuống cho ba nằm lên giường nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lát.
Lúc này, cửa bị mở ra.
“Chị Điềm…” Bảo Ngọc tưởng là chị Điềm, quay đầu nhìn lại, đột nhiên ngẩn người: “Tiêu Mặc Ngôn?”
Tiêu Mặc Ngôn đi vào, nhìn chằm chằm cô, đáy mắt mang theo dịu dàng và kinh ngạc, anh nhẹ nhàng lên tiếng: “Bảo Ngọc~”
“Tiêu Mặc Ngôn, sao anh lại tới đây?” Bảo Ngọc vội hỏi: “Đúng rồi, anh có nhìn thấy chị Điềm không? Khi nãy chị ấy mới rời đi.”
Tiêu Mặc Ngôn lắc đầu, đôi mắt nóng bỏng nhìn cô chăm chú, khiến Bảo Ngọc có chút không được tự nhiên. Cô vừa muốn lên tiếng, anh đã tiến lên mấy bước, chợt má cô, hôn lên môi cô.
Anh hôn rất đột ngột, lòng bàn tay lạnh lẽo nâng mặt cô, khí lạnh trong nháy mắt xuyên thấu qua làn da.
Bảo Ngọc bị hành động của anh dọa sợ, trợn to mắt, nhưng chỉ một hai giây sau cô đã lấy lại tinh thần, lập tức đẩy anh ta: “Tiêu Mặc Ngôn! Anh…”
Khuôn mặt Bảo Ngọc đỏ ửng, hung hăng trừng anh, ba của cô còn đang ở phía sau đó, sao anh lại làm càn như thế chứ? Nếu không phải vì cô quá hiểu tính cách của Tiêu Mặc Ngôn, nói không chừng lúc này đã sớm tức giận đến không để ý tới anh rồi.
Cho dù muốn thân thiết cũng phải phân biệt thời gian chứ!
Cũng may Trương Hồng Khánh đưa lưng về phía bọn họ, không có nhìn thấy đôi trẻ đang làm gì, điều này làm cho Bảo Ngọc thở phào, không đến mức quá xấu hổ.
Ánh mắt kỳ lạ của Tiêu Mặc Ngôn vẫn luôn đặt trên người cô, nhìn chằm chằm ngũ quan lúc nào cũng xinh đẹp tinh xảo của cô, còn có đôi môi hơi sưng đỏ vừa mới bị mình hôn. Mắt phượng hờn dỗi của cô mang theo sự quyến rũ tràn đầy hấp dẫn, không có lúc nào không thu hút ánh mắt anh.
Anh nghiêng đầu, đôi mắt híp lại rồi mở ra, như có sương mù lượn lờ, sau đó, lại chậm rãi nâng tay lên, sờ sờ môi mình.
Nơi đó, còn sót lại độ ấm và hương vị của cô khi nãy.
Đây là nụ hôn của cô sao?
Rất ngọt, ngọt đến khiến người ta lưu luyến quên về.
Chị Điềm dẫn bác sĩ lập tức chạy về phòng bệnh, Đại Long và Tiểu Long vẫn chưa về, chị nghi ngờ liếc nhìn xung quanh, có một loại lo lắng đang không ngừng lan rộng trong lòng. Khi chị ta đẩy cửa ra, nhìn thấy trong phòng chỉ còn Trương Hồng Khánh mà không thấy Bảo Ngọc, bước chân trở nên cứng đờ…
Một chiếc xe Sedan màu xám đậm không hút mắt lái đến chỗ thu phí vào đường cao tốc.
“Xin chào.” Nhân viên ở cửa sổ máy móc chào hỏi.
Cửa sổ xe hạ xuống, một bàn tay trắng nõn thon dài đưa tiền đến cửa sổ.
Phía sau là tiếng còi xe cảnh sát, từ xa đến gần.
Nhân viên nhìn lướt qua phía sau, nhíu mày: “Lại xảy ra chuyện gì rồi?”
Thu tiền xong, xe từ từ chạy đi, xe cảnh sát lại đúng lúc lái tới.
Mơ hồ nghe thấy giọng nói nôn nóng vang lên: “Kiểm tra tất cả các xe ra khỏi thành phố…”
Xe Sedan màu xám càng chạy càng xa.
Người trong xe từ từ kéo mặt nạ da người trên mặt xuống, ném qua một bên.