Chương 405
Nụ cười chậm rãi biến mất, anh ta bước qua nghe máy.
Anh ta không nói chuyện, đầu bên kia cũng im lặng, chỉ là hai ba giây sau, một giọng nói nghiêm túc lạnh lùng vang lên: “Tôi nghĩ, có lẽ anh chính là lão Đại của Mãnh Hổ nhỉ.”
Người đàn ông cũng không hoảng hốt, mà chỉ thú vị cong khóe môi xinh đẹp: “Bắc Khởi Hiên.”
Bắc Khởi Hiên ở đầu bên kia hơi ngạc nhiên, dường như không ngờ anh ta sẽ biết thân phận của mình nhanh như vậy. Nghe thấy tên của mình từ trong miệng anh ta, giống như linh hồn bị ném vào mười tám tầng địa ngục vậy, đó là lời tiên đoán, cũng là tín hiệu, là sự bắt đầu khế ước của anh với ma quỷ.
Cảm giác lạnh lẽo không nói thành lời hiện lên dọc theo cột sống, Bắc Khởi Hiên đột nhiên có một loại ảo giác, anh hối hận rồi, hối hận vì cuộc gọi này.
Nhưng đó chỉ là suy nghĩ trong nháy mắt, anh lập tức ném nó đi, bình tĩnh trả lời: “Đúng vậy, là tôi.”
“Ha ha, người đàn ông nở nụ cười: “Tốc độ của anh còn chậm hơn tôi đoán một chút.”
Bắc Khởi Hiên đè xuống cảm giác khó chịu, lạnh giọng hỏi: “Từ lúc bắt đầu, anh đã biết tôi sẽ tìm anh?”
Đôi môi yêu dị càng rực rỡ hơn: “Sự thật chứng minh tôi đã đúng, không phải sao?”
Chỉ là mấy câu nói ngắn ngủi như vậy, Bắc Khởi Hiên đã cảm nhận được đối phương là một nhân vật còn lợi hại hơn Mãnh Hổ không biết bao nhiêu lần! Giao tiếp với người thế này, hoàn toàn không cần quanh co lòng vòng.”
“Tôi muốn thay thế Mãnh Hổ.” Anh ta nói từng chữ từng câu, giọng điệu vô cùng khí phách, mặc dù anh ta đang đối mặt với lão Đại đứng sau Mãnh Hổ, nhưng vẫn không mất đi chút khí thế nào.
“Ồ?” Người đàn ông không nhanh không chậm nói: “Cậu dựa vào cái gì chứ?”
“Chỉ dựa vào tôi đã tìm thấy anh, mà anh, cũng xem thường sử dụng loại người như Mãnh Hổ!” Bắc Khởi Hiên trả lời vô cùng chắc chắn, anh vô cùng tin tưởng điều này. Nếu người này có chút suy nghĩ muốn cứu Mãnh Hổ cũng sẽ không khiến anh ta tự sinh tự diệt rồi hoảng loạn chạy tới thành phố T. Mãnh Hổ chỉ là một con cờ mất đi giá trị lợi dụng, bị vứt bỏ thôi.
“Ha ha.” Anh ta lại âm u cười nhẹ, tiếng cười rất hay, nhưng Bắc Khởi Hiên lại không nghe ra chút ý cười nào, ngược lại, sống lưng càng thấy lạnh lẽo hơn.
“Cậu rất thú vị.” Người đàn ông xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ sát đất, lướt nhìn sóng biển không ngừng cuồn cuộn: “Tôi sẽ như cậu mong muốn, tất cả thế lực của anh ta đều thuộc về cậu… Mà bắt đầu từ bây giờ, mạng của cậu sẽ thuộc về tôi.”
Bắc Khởi Hiên cắn răng, quyết đoán nói: “Được!” Anh biết đây là một giao dịch ngang giá. Từ khi rời khỏi Tiêu thị, muốn hợp tác với Mãnh Hổ, anh đã chuẩn bị tâm lý xong rồi.
Sức mạnh, bình thường đều dùng mạng để đổi lấy.
Người đàn ông không hề nói nhiều, cúp điện thoại. Anh ta xoay người lại, nhìn lướt qua màn hình TV, lại nhìn tấm ảnh kia, khóe môi vô thức cong lên: “Đột nhiên, thật muốn lập tức nhìn thấy em~”
Một hai ngày nay, đường Hằng Nguyên đột nhiên xuất hiện rất nhiều khuôn mặt lạ, theo chị Điềm giới thiệu, ngoài mấy anh em trong Đường, còn có người của ba Ám Đường khác. Bình thường Tứ Đại Ám Đường không qua lại thường xuyên lắm, nhưng chỉ cần một bên trong đó gặp khó khăn, chắc chắn ba Ám Đường khác sẽ không thể từ chối mà ra tay giúp đỡ. Đây là sự ăn ý của nhiều năm qua, là tình cảm các Đường khác của Hồng Môn không thể sánh bằng.
Biết gần đây mọi người đều rất mệt mỏi, Bảo Ngọc không phải người bên trong, đương nhiên cũng không giúp được việc gì, cũng không đi làm phiền bọn họ, chỉ im lặng ở trong phòng, khi thì sẽ gọi điện thoại cho ba và Vy Hiên báo bình an. Sau khi thành phố A xảy ra vụ nổ kia, lại có rất nhiều nhân viên ngoại lai vào thành phố, cũng đã sớm khiến trong thành phố chú ý. Cũng may trong thành phố ZF còn Trương Hồng Khanh, mặc dù không hiểu rõ tình hình lắm, nhưng con rể của mình làm việc, đa số ông đều nhắm một mắt mở một mắt. Trong Thị Cục lại có Cục trưởng Vương ở đó, hai ngày trôi qua cũng xem như bình an vô sự.