Chương 393
“Thời gian của em phải do anh sắp xếp.” Ngữ khí của Tiêu Mặc Ngôn rất ấm áp nhưng cũng không thiếu phần bá đạo.
Bảo Ngọc liếc nhìn anh một cái, đôi môi nhỏ đỏ mọng trề ra: “Anh càng ngày càng giống bạo quân rồi đó~”
Nụ cười quyến rũ trên khuôn mặt anh tuấn của Tiêu Mặc Ngôn chợt thu lại, cái ôm của anh càng trở nên chặt hơn: “Mất đi một lần là đủ lắm rồi, anh không thể để em rời khỏi tầm mắt của anh một lần nữa.”
Anh vốn luôn có một tính chiếm hữu rất khủng khiếp đối với Bảo Ngọc, nhưng kể từ sự cố lần đó, thì những dục vọng bảo vệ và muốn giấu cô đi lại càng trở nên mạnh mẽ hơn. Nếu như không phải để ý đến cảm giác của cô thì có lẽ anh đã đem cô đi giấu ở một nơi mà không ai có thể tìm được từ lâu rồi.
Bảo Ngọc khẽ cười, đương nhiên là cô có thể hiểu được cõi lòng của anh vào lúc đó, cô cũng không hề phản bác lại sự bá đạo của anh. Để giao tiếp với Tiêu Mặc Ngôn, cô có phương pháp của riêng của mình, hơn nữa là lần nào cũng đúng.
Cô kéo anh ngồi lên giường, còn mình thì ngồi đưa chân vòng qua người anh, sau đó dựa người như một con gấu túi lười biếng vào vòng tay ấm áp của người đàn ông, dán chặt mặt vào lồng ngực anh để nghe tiếng tim anh đập, rồi không nhanh không chậm nói: “Hai ngày nay Vy Hiên cứ gọi điện thoại để hẹn em ra ngoài thư thả đầu óc.”
Tiêu Mặc Ngôn liếc nhìn một cái thì liền thấu được tâm tư của cô, nhưng anh không nói gì.
“Anh cũng biết đó, bạn bè của em không nhiều, chỉ có Vy Hiên mà thôi. Nếu như ngay cả cậu ấy cũng phớt lờ em thì em sẽ cô đơn lắm đó.” Bảo Ngọc cất giọng đầy đáng thương.
Tiêu Mặc Ngôn lưu loát nói: “Em có anh rồi.”
Bảo Ngọc ngẩng đầu lên, trừng anh đầy hờn dỗi: “Sao giống nhau được? Con gái luôn phải có một khuê mật mới được, để còn tám chuyện chồng con nhà cửa các thứ chứ, mấy chuyện này anh có nói với em được không?”
Tiêu Mặc Ngôn nghiêm túc nghĩ ngợi rồi nói: “Có hơi khó, nhưng anh sẽ cố gắng.”
Lời này thật khiến Bảo Ngọc khóc không được mà cười cũng không xong mà, cô đưa tay đánh vào anh một cái, sau đó ánh mắt cô chợt loé qua một tia xảo quyệt, cô sáp tới rồi hờ hững nói: “Giữa con gái với nhau còn hay nói tới…bà dì đó.”
Tiêu Mặc Ngôn sững sờ, anh lại rũ tầm mắt xuống suy nghĩ một lúc: “Anh sẽ lên mạng tìm hiểu thông tin.”
Bảo Ngọc hoàn toàn đã bị anh đánh bại, cô ngồi trong vòng tay của Tiêu Mặc Ngôn mà quằn quại không ngừng: “Anh Tiêu, em không quan tâm, em muốn ra ngoài uống trà với Vy Hiên cơ!”
Một chỗ nào đó của Tiêu Mặc Ngôn bị sự quằn quại của cô làm cho biến hoá kịch liệt, ngay lập tức Bảo Ngọc cũng có thể cảm nhận được rồi. Hơn nữa, vị trí lại vừa lúc chạm vào nơi mềm mại nhất của cô, nếu như không có những lớp quần áo mềm mại ngăn cách thì chắc chắn anh đã xông vào mà không hề do dự rồi.
Đó chính là tác phong của anh Tiêu.
Bảo Ngọc không dám động đậy nữa, cô không muốn đàm phán của mình chưa xong mà ngược lại lại để anh tranh thủ phúc lợi được.
Kinh doanh như vậy lỗ chết.
Hơi thở của Tiêu Mặc Ngôn bắt đầu thay đổi, nó trầm sâu mà nóng bỏng, trong đó còn mang theo chút gì đó ám muội đen tối. Bàn tay to lớn của người đàn ông cũng không yên phận mà len lỏi đi khắp nơi trên người cô, độ nóng của cái ôm đang tăng vọt lên đến cực độ.
“Bảo Ngọc…cứng rồi…” Đối với mấy chuyện như thế này thì Tiêu Mặc Ngôn trước giờ luôn rất thẳng thắn, chỉ thiếu điều là báo cáo cảm giác của mình thay đổi như thế nào ở mỗi phút mỗi giây luôn thôi.