Chương 388
A Khôn kinh hoảng nhìn về Ngọc Diệp đột nhiên xuất hiện trước mắt mình, cổ tay hắn bị cô giơ lên, hướng họng súng còn đang bốc khói xanh lên trần nhà…
Tốc độ nhanh như vậy, đây chính là lần đầu tiên hắn nhìn thấy đó.
Không đợi hắn kịp phản ứng, Ngọc Diệp liền vung thẳng một quyền vào mũi của hắn rồi cất giọng lạnh lẽo tựa băng sương: “Nhìn rõ rồi chứ, là nắm đấm của tao nhanh hơn, hay là đạn của mày nhanh hơn.” Tiếp đó, tiểu cô nương nhỏ nhắn liền vung nắm đấm liền tục khiến cho tên đàn ông cao lớn hơn cô tận hai cái đầu chỉ có thể ôm đầu bảo vệ, chân không ngừng lui lại về sau.
Nguyễn Thanh Mai vừa bị Ngọc Diệp lôi ra khỏi người A Khôn, cả cơ thể bà ta mềm nhũn ngã quỵ xuống đất, nhìn thấy A Khôn đang bị Ngọc Diệp ra đòn túi bụi, nhìn thấy xung quanh không hề có người, bà ta liền run lẩy bẩy bò ra ngoài cửa, ngay cả đầu cũng không dám quay lại nữa, sau đó bà ta cố gắng chống người dậy định chạy ra ngoài.
Bà không muốn chết, bà thật sự không muốn chết.
Nhưng đột nhiên, trước mắt bà ta chợt xuất hiện một bóng đen cực độ chặn lấy đường đi của bà.
Trong bóng đêm tĩnh mịch, sắc đen đó mang đầy một sự ngạo nghễ, mang đầy một sự nguy hiểm tột cùng.
Nguyễn Thanh Mai toàn thân run rẩy, bà ta từ từ ngước chiếc cổ cứng ngắt của mình lên…
Lúc nhìn thấy người đó, đôi mắt bà ta chợt trừng to ra đầy kinh ngạc, đôi môi khẽ mở ra như muốn nói gì đó, nhưng đôi bàn tay với những ngón tay thon dài của hắn đã hung hăng siết lấy cổ bà ta…
Sắc mặt Nguyễn Thanh Mai dần dần biến đổi từ trắng sang đỏ, rồi lại trở nên đen kịt, đôi con ngươi như muốn lòi cả ra ngoài, cơ thể bà ta co rúc không ngừng, đôi tay giơ loạn xạ lên theo bản năng như muốn bắt lấy thứ gì đó ở trước mặt.
Khoé môi hắn ta nhếch lên thành một nụ cười: “Ha~”
Dần dần, Nguyễn Thanh Mai không còn giãy dụa nữa, bàn tay rũ xuống như không còn sức, bà ta co giật vài cái, rồi sau đó bất động.
Hắn ta buông tay ra, cơ thể Nguyễn Thanh Mai theo đó liền mềm nhũn ngã xuống mặt đất, đôi mắt bà ta mở toang ra, trong đó chất chứa đầy những sự kinh hoàng…
Hắn ta không thèm nhìn lấy một cái mà nhẹ nhàng nhấc chân lên, cẩn thận bước qua xác bà ta rồi bước vào đại sảnh…
Lúc Trương Thịnh Hải và Mộc Mộc đi đến đường Huyền Bắc, vì để không đánh rắn động cỏ, họ đã xuống xe ở một con đường khác gần đó, sau đó Trương Thịnh Hải mới cõng theo Mộc Mộc nhanh chóng chạy qua đó.
Còn cách nơi đó xa xa, Mộc Mộc đã đưa ngón tay lên chỉ hướng trước mặt: “Đến rồi, là ở đó.”
Nhìn thấy tấm biển hiệu của Spa, trông nó không được nổi bật cho lắm, ngay cả tấm bảng đèn LED cũng không được mở, nhìn từ xa xa trông vô cùng u ám chết chóc.
Trương Thịnh Hải vực dậy tinh thần rồi dắt theo bàn tay nhỏ của Mộc Mộc từ từ tiến gần.
Lúc họ gần tiến sát Spa thì cậu đã nhìn thấy một chiếc đầu xanh lá loè loẹt như súp lơ.
Là Đinh Khiên!
Biết được người của mình đã đến để giúp Ngọc Diệp, lúc này hòn đá đè nặng trong lồng ngực của Trương Thịnh Hải cũng được hạ xuống, cậu dắt theo Mộc Mộc vội vàng chạy qua đó: “Đinh Khiên!”
Đinh Khiên không hề quay đầu lại, anh ta cầm cây súng trong tay đang nhắm vào trong đại sảnh. Bên cạnh anh ta chính là chị Điềm, cô ấy cũng đang nghiêm túc đợi, trên ngón tay còn siết chặt một chiếc phi tiêu để có thể phóng ra bất kỳ lúc nào. Bên người cô ấy là một người đàn ông mà cậu chưa từng nhìn thấy qua, trên tay anh ta đang vác theo một khẩu súng tiểu liên.
Bên chân của ba người họ là một bãi xác chết.