Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 38



Tiêu Chính Thịnh chú ý tới người đẹp bên cạnh chủ tịch thành phố Trương, hiếu kỳ hỏi: “Vị này là…”

“À, đây là con gái tôi, Bảo Ngọc, cứ quấn lấy tôi nhất định muốn tới tham gia náo nhiệt. Tôi không có cách nào với con bé nên đành dẫn tới.” Trương Hồng Khánh quay đầu: “Bảo Ngọc, con mau chào chú Tiêu đi.”

“Cháu chào chú Tiêu.” Trương Bảo Ngọc rất lễ phép, mỗi một cử chỉ đều có phong thái của tiểu thư con nhà gia giáo. Tiêu Chính Thịnh không ngừng gật đầu khen ngợi: “Chú đã sớm nghe danh ái nữ nhà chủ tịch thành phố Trương, đúng là hổ phụ không sinh khuyển nữ.”

Bảo Ngọc cười lễ phép, cô không có hứng thú với mấy chuyện xã giao như này, bèn kiếm cớ rời đi.

Vừa mới tới sảnh tự phục vụ, liền bị ai đó vỗ nhẹ vào vai một cái, cô quay đầu lại liền nhìn thấy khuôn mặt thanh tú của Vy Hiên: “Vy Hiên?”

Vy Hiên bỏ đi vẻ lôi thôi lếch thếch hằng ngày, mặc vào bộ lễ phục màu đen, mái tóc ngang lưng buộc đuôi ngựa gọn gàng, tay cô cầm một ly cocktail, nháy mắt với Bảo Ngọc: “Tớ biết ngay là cậu nhất định sẽ tới mà.”

Bảo Ngọc cười cười, nhìn xung quanh: “Tiêu Mặc Ngôn đâu?”

Vy Hiên nhún vai: “Không biết. Nhưng hôm nay anh ta là nhân vật chính, tất cả truyền thông tới đây đều vì anh ta.”

Đôi mắt Bảo Ngọc cúi xuống như đang suy nghĩ chuyện gì đó, nhất định là Tiêu Chính Thịnh đã chuẩn bị chu toàn, hôm nay… chắc là sẽ không xảy ra chuyện sơ suất gì đâu.

Lúc này, Vy Hiên đứng ngay sau lưng cô, khóe môi cong lên đầy thâm ý: “Tớ sang bên kia chào hỏi mấy người đồng nghiệp một chút đã.”

“Ừ.” Lúc Bảo Ngọc ngẩng đầu liền nhìn thấy Bắc Khởi Hiên đang đi về phía này, trong đôi mắt thâm thúy có chút kinh ngạc.

Bảo Ngọc nghiêng đầu sang chỗ khác, kéo lấy Vy Hiên: “Tớ đi cùng cậu, không ngại chứ?”

Vy Hiên nhíu mày, không nói nhiều, dẫn cô đi về phía sảnh vắng bên kia chào hỏi mấy phóng viên đồng nghiệp. Lông mày Bắc Khởi Hiên cau chặt, đứng sau lưng nhìn cô chằm chằm.

Sao cô lại xuất hiện ở đây, Thu Nghi chưa từng nói với anh mà?

Vy Hiên thấy Bảo Ngọc thờ ơ, thì thầm bên tai cô: “Vị này là con riêng nhà họ Tiêu, hình như đang theo đuổi cậu.”

Bảo Ngọc biết rất nhiều chuyện không thể lừa được cô ấy, cũng không phủ nhận: “Này, đừng có tưởng đào được tin tức gì từ chỗ tớ.”

Vy Hiên cười: “Đào được hay không thì phải xem bản lĩnh tớ thế nào.”

Đúng lúc này, ở cửa xuất hiện một trận rối loạn nhỏ, mọi người không hỏi nhìn sang.

Bảo Ngọc nhìn thấy người đi từ cửa vào, chỉ cảm thấy đôi mắt mình bị khóa chặt lại, hình ảnh dừng lại ngay trong một giây đó.

“Là … cậu chủ nhà họ Tiêu sao?” Đám người bàn tán ầm ĩ.

Tiêu Mặc Ngôn mặc một bộ vest đen gọn gàng, giày da sáng bóng, mái tóc rối bì được cắt sửa ngắn gọn, khuôn mặt tuấn mỹ sạch sẽ, giống như dưới cây hoa đào ngày hôm đó, khiến người ta kinh diễm, đôi môi gợi cảm nhếch lên một độ cong nhỏ, rực rỡ, vô song.

Nụ cười của anh rất tiêu chuẩn, không quá khoa trương cũng không hề nhạt nhẽo, có chút hờ hững, giống như anh đặt mình ở bên ngoài phồn hoa ồn ã, thiếu một chút xốc nổi lại thêm vài phần trong trẻo.

Dáng đi của anh rất ngay ngắn, lộ ra khí thế tự tin, mạnh mẽ, lại giống như thu liễm lại khí khái trong xương cốt, không quá mức cao thượng.

Từ lúc anh bắt đầu bước vào sảnh, đám người trong tiệc rượu đều nín thở dõi theo, khó có thể tin, khác hoàn toàn với tin tức lúc trước, không ngờ thiếu gia nhà họ Tiêu lại là người tài hoa nổi bật như vậy.

Tiêu Mặc Ngôn đi về phía Tiêu Chính Thịnh.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv