Chương 372
Mộc Mộc im lặng đi về phía trước, hai bàn tay nhỏ thì đút vào trong túi áo, lúc bé đi qua đường thì vô cùng tuân thủ luật giao thông, cho đến khi đèn đỏ hiện lên, bé mới bước lên vạch qua đường cho người đi bộ.
Đột nhiên, một chiếc xe điện vượt đèn đỏ chạy tới, trong lúc chiếc xe định rẽ ngoặt qua thì suýt chút nữa là đã tông trúng Mộc Mộc rồi.
Người đó đưa mắt trừng và mắng Mộc Mộc rồi định ngang ngược rời đi, nhưng ai ngờ lại bị một người nào đó một tay lôi từ trên xe xuống.
Trương Thịnh Hải túm lấy cổ áo của hắn rồi chỉ tay vào Mộc Mộc, sau đó lạnh lùng quát: “Xin lỗi ngay!”
Mộc Mộc đứng tại chỗ sững sờ, bé giương đôi mắt to to nhìn Trương Thịnh Hải đứng trước mặt mình.
Đối phương vẫn giãy dụa: “Cậu… cậu muốn làm gì… mau bỏ ra! Nếu không tôi sẽ kêu cảnh sát đó!”
“Ha, anh đã là người lớn rồi mà đi xe còn không biết nhìn đèn đỏ, đụng trúng con nhà người ta rồi còn không biết nói một câu xin lỗi, anh có thấy xấu hổ không? Sau này làm gì còn mặt mũi dạy con của mình nữa? Anh muốn báo cảnh sát sao, vậy càng tốt, họ điều tra camera giám sát thì sẽ biết anh vi phạm luật như thế nào thôi! Có khi còn may mắn được lên kênh giao thông của thành phố làm gương mặt điển hình tiêu biểu nữa kìa.” Trương Thịnh Hải nở nụ cười khẩy, đừng thấy cậu còn trẻ, chứ thật ra cậu đã được trải qua một cuộc rèn luyện ở Hải Thiên Đường rồi đó, khí thế đã không còn giống như trước nữa rồi, cả người cậu còn toát lên một khí phách vô hình khiến người ta sợ hãi.
Vì đây là ngã tư nên có vài người đã tới vây xung quanh. Thấy khí phách ngút trời của Trương Thịnh Hải, người đó cũng không dám làm to chuyện nữa, hắn ta qua loa nói xin lỗi với Mộc Mộc rồi leo lên xe điện nhanh chóng chạy đi.
Trương Thịnh Hải bĩu bĩu môi rồi quay người lại, cậu nở nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời nhìn Mộc Mộc, sau đó chủ động đưa tay ra: “Đi thôi!” Cũng không biết tại sao, mà ngoại trừ cái suy nghĩ buồn cười đó, thì kể từ khi gặp đứa bé này thì Trương Thịnh Hải luôn tràn ngập một cảm giác rất thân thiết, khiến cậu bất tri bất giác muốn được tiếp cận.
Mộc Mộc đưa mắt nhìn mặt cậu, rồi lại chầm chậm dời qua bàn tay to lớn kia…
Bé nhớ rất rõ, nhiều lần bé đi trên đường với mẹ, bé cũng muốn được như bao bạn nhỏ khác, được nắm tay đi tung tăng với mẹ. Nhưng mỗi lần bé nắm lấy tay của Nguyễn Thanh Mai thì đều bị bà cuống cuồng hất ra, sau đó lại bước nhanh về trước, kéo xa khoảng cách với bé. Thế nhưng bé vẫn không cam tâm, bé lại bước nhanh về trước rồi kiên quyết nắm lấy tay bà cho bằng được, kết quả, bé cũng chỉ được những cái hất tay của bà mà thôi… cho đến khi Mộc Mộc bị bà ta hất đến ngã xuống đất, lúc đó bé mới hiểu, bà ta vĩnh viễn cũng sẽ không bao giờ dắt lấy tay của bé.
Bàn tay nhỏ bé của Mộc Mộc giấu trong túi áo, bé siết chặt bàn tay lại thành quyền nhưng không có đưa tay đáp lại.
Bé cúi đầu rồi vòng qua người Trương Thịnh Hải, bước thẳng qua đường.
Trương Thịnh Hải mới đầu thì sững sờ, nhưng sau đó khoé môi của cậu lại nhếch lên.
Thằng nhóc này cool thật, cậu rất thích.
Thế là Trương Thịnh Hải đi theo Mộc Mộc, lần này anh đi bên cạnh bé để bảo vệ bé khỏi bị những chiếc xe không biết nhìn đường quẹt phải.
“Nhóc con, nhà em ở đâu? Anh thấy, hay là để anh đưa em về nhà nha.”
Mộc Mộc nghiêng đầu liếc nhìn cậu, rồi đột nhiên lên tiếng: “Anh chưa đi gặp bạn gái mình à?”
Trương Thịnh Hải chợt sững sờ, cậu sờ sờ cằm suy nghĩ: “Bạn gái à…”
Bạn gái của cậu sao… ai ta? Đào Nhi hả?
Trương Thịnh Hải cũng không chắc, trước giờ cậu chưa từng suy nghĩ nghiêm túc về mối quan hệ với Đào Nhi, nhưng cậu nhóc này lại hỏi như vậy thật sự khiến cậu có chút không biết trả lời thế nào.
Mộc Mộc lại điềm tĩnh nói: “Chị ấy không xứng với anh.”