Chương 364
“Alo, Bảo Ngọc à, là mẹ đây.” Đầu dây bên kia truyền đến thanh âm dịu dạng của Nguyễn Thanh Mai.
Sự nhiệt tình của Bảo Ngọc ngay lập tức bị hạ xuống, cô cất giọng nhàn nhạt hỏi: “Có chuyện gì?”
“Ha ha, ba con mấy ngày nay cứ nhắc con miết, ba muốn con về nhà chơi.”
“Được, tôi biết rồi, tôi sẽ liên lạc với ba.”
“Ơ.” Nguyễn Thanh Mai chợt khựng lại, sau đó bà ta lại mỉm cười nói: “Hay là không cần đâu, công việc ba con bận rộn mà, có thời gian thì trực tiếp về là được rồi.”
“Tới lúc đó rồi nói.” Bảo Ngọc không muốn nói nhiều với bà, đặc biệt là sau chuyện Nguyễn Thanh Mai xúi giục thím Đỗ đi đầu thú, Bảo Ngọc càng bất mãn với bà ta hơn, nếu không phải là vì em trai cô Tiểu Hải thì cô đã không thèm quan tâm tới người đàn bà đó nữa rồi.
Cô vĩnh viễn cũng sẽ không bao giờ quên, sau khi ba và em trai xảy ra chuyện thì bà ta đã làm ra những gì!
Nghĩ tới chuyện này, hai hàng lông mày của Bảo Ngọc liền cau lại, cô cầm lấy điện thoại rồi gõ gõ vào đầu gối mình.
Thím Đỗ về quê, cô và em trai đều không có ở nhà cho nên bây giờ chỉ còn lại bà ta và ba thôi. Nếu như bà ta có ý đồ xấu thì há chẳng phải là càng dễ dàng hơn sao? Đương nhiên, Bảo Ngọc biết Nguyễn Thanh Mai rất coi trọng thân phận Phu nhân Bí Thư Thành uỷ của mình đến nhường nào, chỉ cần ba cô vẫn còn là Bí Thư Thành uỷ thì bà ta vẫn sẽ an phận thủ thườm, đây cũng chính là lý do mà Bảo Ngọc vẫn chưa động vào bà ta, dù sao đi nữa danh dự của ba cũng rất quan trọng, cô không muốn ông ấy bị liên luỵ.
Nhưng phòng bệnh vẫn hơn chữa bệnh.
Trước đây cô luôn đặt hết tâm tư của mình lên người Tiêu Mặc Ngôn, bây giờ thì đã đến lúc dành thời gian hiếu kính hiếu thuận với bà mẹ kế đại nhân của mình rồi.
Đôi mắt phượng của Bảo Ngọc khẽ híp lại, cô quay người sang nói với Tiêu Mặc Ngôn: “Tiêu Mặc Ngôn, em kết hôn với anh nhưng ngay cả một đồng hồi môn em cũng không có mang theo a!”
“Anh không để ý đâu.” Tiêu Mặc Ngôn vốn chưa từng nghĩ đến chuyện tiền bạc, có thể lấy được Bảo Ngọc, đừng nói tới của hồi môn, cho dù anh có phải đưa cho cô toàn bộ giá trị tài sản của mình, anh cũng sẽ không hề do dự.
Bảo Ngọc cười híp mắt: “Nhưng em để ý đó.”
Nhìn thấy những tia gian xảo trong đôi mắt của cô, Tiêu Mặc Ngôn liền biết cô đang có ý định gì đó, anh nhướng mày lên rồi hỏi: “Em muốn sao đây, nói đi.”
“Bây giờ tới nhà em, em muốn đem chút của hồi môn đi.” Bảo Ngọc nói vô cùng tuỳ ý hờ hững, cô đưa một ngón tay chỉ ra trước: “Quay xe lại.”
Tiêu Mặc Ngôn cũng không hỏi gì nữa, anh quay bánh lái rồi quay xe hướng về nhà họ Trương.
Dù sao, Bảo Ngọc có mang theo của hồi môn hay không anh cũng thật sự không để bụng.
Nguyễn Thanh Mai vừa cúp điện thoại xong thì liền ngồi xuống ghế sofa đau đầu vì vấn đề nan giải, làm sao mới có thể lừa cô ta xuất hiện một mình đây?
Bên cạnh Bảo Ngọc có một Tiêu Mặc Ngôn, đó tuyệt đối không phải là một nhà chồng đơn thuần, nếu không thì tên đầu trọc đó tại sao lại muốn bà ta lừa Bảo Ngọc cơ chứ? Bà không nghĩ là họ sẽ ngu ngốc đến nỗi đi bắt cóc con gái của một quan chức chính phủ đâu, nếu đã như vậy thì bọn họ là đang nhắm đến Tiêu Mặc Ngôn rồi!
Từ thái độ của Trương Hồng Khánh khi nói đến Tiêu Mặc Ngôn thì bà ta cũng phần nào đoán được, Tiêu Mặc Ngôn nhất định không phải là một kẻ đơn giản, có một người như vậy ở bên cạnh thì bà ta làm việc gì cũng phải hết sức cẩn thận!
Nguyễn Thanh Mai phiền lòng xoa xoa trán: “Thím Đỗ, nấu cho tôi một chút canh an thần đi.”
Kêu một tiếng nhưng vẫn không có ai đáp, bà ta càng khó chịu hơn: “Thím Đỗ, thím có nghe không…” Đột nhiên, Nguyễn Thanh Mai chợt nhớ ra Đỗ Hướng Hồng đã đi từ lâu rồi, trong nhà lại chưa tìm được giúp việc mới, cho nên chỉ còn lại bà ta mà thôi.