Chương 350
Nguyễn Thanh Mai bước vào ngay lập tức, thấy cậu bé ngồi trong góc, vẻ mặt căng thẳng đột nhiên thả lỏng, khóc thành tiếng: “Mộc Mộc!”
Cậu bé ngẩng đầu lên và thấy Nguyễn Thanh Mai, một cái nhìn bướng bỉnh trên khuôn mặt tái nhợt, cúi đầu xuống lần nữa, không nhìn cô, ngồi bất động ở đó.
“Mộc Mộc! Mẹ tới rồi!” Nguyễn Thanh Mai lo lắng, muốn đi qua, nhưng bị A Khôn ngăn lại: “Bà Trương, xin chờ một chút, lão đại của chúng tôi muốn nói chuyện với bà.”
“Anh ta là ai? Anh ta muốn gì?” Nguyễn Thanh Mai giữ bình tĩnh, lấy ra sự uy nghiêm có được do cô đã làm vợ thị trưởng trong nhiều năm, chỉ vào mũi của A Khôn: “Tin hay không, tôi đã gọi cho hội đồng thành phố, để xem các người có thể chạy thoát không!”
A Khôn cười lạnh lùng: “Thiết nghĩ cô có nên giải thích với ông Trương, con trai cô vì sao đến đây không?”
Nguyễn Thanh Mai đông cứng người lại, khuôn mặt cô liên tục thay đổi, từ đỏ sang trắng, và cuối cùng khép môi lại, nhìn anh chằm chằm, nghiến răng: “Các người muốn gì? Tiền sao?”
A Khôn phớt lờ cô và đẩy cánh cửa tiếp theo.
Nguyễn Thanh Mai đứng nguyên một chỗ, hai bàn tay nắm chặt, nhìn Mộc Mộc, quay đầu lại, lấy hết can đảm bước vào. Ánh mắt bà rơi lên người đàn ông đầu trọc đang ngồi bên trong, có thể thấy được ông ta chính là lão đại của những người này, bà ta tức giận quát lên một cách giận dữ: “Hãy thả con trai tôi ra!”
Mãnh Hồ mở to mắt uể oải, đặt súng trong tay và mỉm cười mơ hồ: “Con trai?” Anh ta đứng dậy và bước đi, áo choàng mở rộng, để lộ bộ ngực vạm vỡ, toàn bộ con người ngập tràn sự hoang dã nguy hiểm.
“Theo như tôi biết, con trai của bà Trương và Trương Hồng Khánh không phải là Trương Thịnh Hải sao? Ở đâu ra lại có một đứa con trai khác?”
Má của Nguyễn Thanh Mai đỏ lên, ngực bà ta nhấp nhô, ép chặt túi xách: “Anh gọi tôi tới đây, vốn dĩ có mục đích khác! Đừng phí lời, muốn gì cứ nói!”
“Haha!” Mãnh Hồ cười và gật đầu: “Không sai, bà Trương đây thật sự rất nhanh nhạy, tôi thích điều đó!”
Nguyễn Thanh Mai cười khẩy, nhưng trái tim vẫn cảnh giác nhảy lên. Mặc dù c bà ta không biết những yêu cầu mà Mãnh Hồ sẽ đưa ra, ít nhất, bà ta hiểu rằng anh có thể lợi dụng sự tồn tại của Mộc Mộc mà trói cậu bé ở đây. bà ta không có lựa chọn nào khác ngoài việc hứa với họ! bà ta thực sự không dám tưởng tượng hậu quả của vấn đề này nếu để Trương Hồng Khánh biết được chuyện…
Mãnh Hồ đứng trước mặt bà ta, nhướng đôi lông mày đen sẫm, nhìn bà ta chằm chằm, như thể đó là một con mồi ngon: “Tôi nghĩ, với đứa con trai này, bất kể điều kiện là gì, bà ta cũng sẽ đồng ý thôi…”
Mười phút sau, Nguyễn Thanh Mai với biểu hiện phức tạp không hiểu rõ, được đưa ra đi thẳng vào phòng riêng bên cạnh, bà ta đi đến chỗ cậu bé: “Mộc Mộc, về nhà với mẹ!”
Mộc Mộc ngước khuôn mặt nhỏ nhắn của mình lên, im lặng đứng dậy, phớt lờ bàn tay đang dang ra của bà, và đi về phía cửa.
Nguyễn Thanh Mai cau mày, ngay lập tức theo sau và đưa cậu ra khỏi spa.
Trước cửa, A Khôn vẫy tay chào bà ta một cách lịch sự: “Bà Trương, bà có thể yên tâm, chúng tôi rất chuyên nghiệp và đạo đức. Chúng tôi sẽ không tiết lộ dù chỉ một lời với người khác về chuyện của bà.”
Nguyễn Thanh Mai nhìn anh ta chằm chằm, mặt bà ta xanh lét.
Anh ta cảnh cáo mình, liệu bà ta có nên nghe không?
Ngừng suy nghĩ, bà ta vội vã đi cùng Mộc Mộc.
Chiếc xe đã đậu bên ngoài căn phòng chính ở phía nam thành phố. Nguyễn Thanh Mai lấy tiền ra và đưa cho tài xế.
Hai mẹ con bước vào, dường như là thói quen trong nhiều năm.