Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 32



Yết hầu của Bắc Khởi Hiên trượt lên trượt xuống, anh nhìn vào mắt của cô, đôi mắt đỏ vằn. Một tay anh giữ lấy eo, kéo cô sát vào người mình, giọng nói ám muội và trầm thấp, hơi thở nóng bỏng phả bên tai: “Yêu tinh, em châm lửa trên người anh rồi.”

Bảo Ngọc cười khanh khách, đôi mắt phượng hút hồn híp lại, cô hé mở đôi môi đỏ mọng: “Lửa gì cơ?”

Hoàn toàn không bị khống chế, ánh mắt của Bắc Khởi Hiên trầm xuống, anh muốn mạnh mẽ trừng phạt yêu tinh làm anh bị mất khống chế này. Ngay khi anh cúi đầu xuống muốn hôn lên môi cô, bên cạnh đột nhiên vang lên một tiếng bịch.

Chuyện tốt bị người khác cắt ngang, Bắc Khởi Hiên không vui nhíu mày, lúc anh xoay người nhìn về phía sau thì sững lại, Thu Nghi…

Đỗ Thu Nghi đang đứng trước cửa lớn, gương mặt trắng bệch không còn chút huyết sắc nào, trứng gà mà cô mới đi chợ mua về đều rơi xuống đất vỡ nát, lòng trứng chảy đầy trên mặt đất.

Dù tâm lý có vững vàng thế nào, tận mắt nhìn thấy cảnh tượng hai người trêu đùa như vậy cũng vượt quá sức chịu đựng của cô.

Nhưng mà hai, ba giây sau, cô bỗng phản ứng lại, vội vàng ngồi xổm xuống, luống cuống thu dọn. Hai tay cô còn đang run rẩy. Bắc Khởi Hiên cảm thấy hơi đau lòng, nhíu mày rất chặt, sau đó, anh chậm rãi rời khỏi người Bảo Ngọc.

Trên khuôn mặt anh có chút ảo não thoáng qua, rất nhanh lại bị sự hoàn mỹ của bản thân che đậy, anh quay lại nói với Bảo Ngọc: “Vào đi.”

Hàng mi dài mảnh của Bảo Ngọc khẽ chớp, cô đưa tay vuốt ve gương mặt tuấn tú của anh, mập mờ tựa vào ngực người nọ: “Sao thế, không cần báo đáp nữa à?”

Cơ thể Đỗ Thu Nghi cứng đờ.

Bắc Khởi Hiên mím môi, hai mắt hơi nheo, khóe mắt lướt qua Đỗ Thu Nghi, hàng lông mày cau chặt. Anh quay sang nhìn Bảo Ngọc và nở nụ cười, ghé vào tai cô, dùng giọng chỉ có hai người nghe được: “Với những thứ sớm muộn gì cũng là của anh, anh có lòng kiên trì.”

Bảo Ngọc cụp mắt: “Nhưng mà, với những thứ dính mùi của người khác, tôi lại không hứng thú.”

Cô nở một nụ cười tươi rói, liếc nhìn Đỗ Thu Nghi ở phía sau anh rồi xoay người đi thẳng.

Bắc Khởi Hiên bị cô gái này mê đắm, khiến anh buồn bực mất tập trung, cô đang đùa với anh sao?

Nhìn thấy ánh mắt Bắc Khởi Hiên dán chặt vào bóng dáng cô gái đang di chuyển, Đỗ Di Hân cũng thấy không chịu nổi, cô cúi đầu đi lướt qua anh.

“Thu Nghi!” Bắc Khởi Hiên kéo cô lại: “Nghe anh giải thích.”

“Em không nghe!” Đỗ Thu Nghi hất tay của anh ra, đôi mắt to ngập nước: “Hiên, anh thích cô ấy có phải không?”

“Không có.” Bắc Khởi Hiên gần như không hề nghĩ ngợi gì mà cứ thế phủ định theo bản năng, đôi mắt đảo quanh rồi kéo cô ngồi vào trong xe mình. Đỗ Thu Nghi giãy giụa, anh lại chăm chú nhìn cô, giọng nói thâm tình không gì sánh được: “Thu Nghi, cho anh cơ hội giải thích được không?”

Đỗ Thu Nghi nhìn anh, cúi đầu xem như là chấp nhận.

Bắc Khởi Hiên nở nụ cười, lập tức lái xe đi.

Lúc đi đến một nơi khá xa, anh mới đỗ lại ở ven đường, quay đầu thì thấy Đỗ Thu Nghi đã khóc đến hai mắt đỏ hoe, lòng anh đau nhói, nâng gò má tái nhợt của cô lên, hôn sâu vào môi cô.

Đỗ Thu Nghi run rẩy muốn từ chối, nhưng cô lại khó lòng kìm được mà đáp lại nụ hôn của người kia.

Một lúc lâu, anh mới buông cô ra, dịu dàng lau nước mắt trên khuôn mặt cô, anh nói: “Cô bé ngốc, em biết anh không chịu nổi khi thấy em đau lòng mà.”

Đỗ Thu Nghi cắn đôi môi bị anh hôn sưng đỏ, uất ức mở mắt ra: “Vừa nãy, anh với cô ta…”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv