Chương 318
“Đi thôi.” Cảnh sát áp giải Đỗ Thu Nghi ra ngoài, cô ta gần như là khó có thể đứng thẳng được, hoàn toàn là bị đẩy đi.
Ngoài hành lang thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng hét chói tai của cô ta: “Tôi không muốn ngồi tù! Không muốn! Hiên…cứu em! Hiên, mau cứu em!”
Bảo Ngọc đi ra khỏi phòng khám tư liền nhìn thấy Đỗ Thu Nghi bị áp giải lên xe cảnh sát, bộ dạng vô cùng hoảng loạn và bất lực khiến người chứng kiến thật sự không đành lòng.
Thực ra, cô không quá hận người phụ nữ này, mặc dù cô đã từng nghĩ về cuộc sống của bản thân mình nhưng tất cả những gì cô ấy làm, toàn bộ là vì Mãnh Hổ. Nếu muốn hận, vậy thì phải hận tình yêu đã làm con người ta trở nên mù quáng.
Khi xe cảnh sát rời đi, Bảo Ngọc cũng chậm rãi thu hồi ánh mắt.
“Bà chủ, điện thoại của ông chủ.” Đinh Khiêm cầm điện thoại đưa cô.
Vừa nghe thấy là Tiêu Mặc Ngôn gọi đến, gương mặt xinh đẹp của Bảo Ngọc liền lập tức lấy lại tinh thần rồi mới tiếp nhận, vừa đi vừa nói: “Tiêu Mặc Ngôn, công ty bên đó sao rồi?”
“Để cho bọn họ xử lí rồi.” Anh trả lời bâng quơ.
“Nói như vậy, lúc này anh đang rất nhàn rỗi?”
“Anh nhớ em.” Anh trả lời vô cùng hợp tình hợp lí, lấy một lí do cũng rất hoàn hảo.
Bảo Ngọc mặc dù đang có ý định sẽ mắng anh một trận nhưng khi nghe được những lời nói đó, trái tim bỗng trở nên ngọt ngào như được quét mật lên trên.
Sau khi cúp điện thoại, anh nhanh chóng quay lại đường Hằng Nguyên.
Trước tòa nhà cao tầng là chiếc xe bọc thép của Tiêu Mặc Ngôn. Anh đang đứng đó dựa vào chiếc xe. Nhìn từ xa, anh giống như một con quỷ vô cùng có sức hấp dẫn, cùng với chiếc xe màu đen phía sau tạo thành một sự tương phản bắt mắt.
Sau khi nhìn thấy cô, Tiêu Mặc Ngôn liền sải bước tới mở cửa xe, giúp cô ra ngoài: “Không phải đã nói là không cho em đi ra ngoài rồi sao?” Anh có chút quở trách cũng có một chút lo lắng. Cơ thể cô vẫn chưa hoàn toàn bình phục nên dù chỉ là một chút nguy hiểm tiềm ẩn, anh cũng sẽ phải ngăn chặn nó.
“Không sao! Em chỉ là đi thăm một người bạn mà thôi.” Bảo Ngọc chớp chớp mắt nhìn anh, sau đó liền ngả nửa người về phía anh, đem toàn bộ sức nặng của cơ thể cho anh đỡ lấy. Cô nheo đôi mắt phượng đầy vẻ thoải mái, lôi kéo anh đi về phía trước.
Biết là cô đã đi gặp Đỗ Thu Nghi, cũng biết được cách cô xử lí mọi chuyện, thế nhưng Tiêu Mặc Ngôn vẫn thản nhiên nói: “Để cô ta ở trong bệnh viện thì mới có thể dày vò cô ta mỗi ngày!”
Bảo Ngọc nhìn anh, lắc đầu nói: “Tiêu Mặc Ngôn, không cần đâu, vậy là đủ rồi.” Nói xong, cô liền tựa vào trong lồng ngực anh nói: “Đỗ Thu Nghi tính cách rất cao ngạo, thế nên với cô ta, ngồi tù chính là sự trừng phạt lớn nhất.”
Tiêu Mặc Ngôn nhìn chằm chằm cô, không nói gì, chỉ ôm chặt cô đi vào thang máy.
Lúc bước vào liền nhìn thấy chị Điềm đeo kính râm, ngồi trên một chiếc ghế dài, tận hưởng cảm giác tắm nắng bên cửa sổ. Khi thấy mấy người bọn họ trở về, chị liền giơ tay ra chào: “Xin chào!”
Tiêu Mặc Ngôn không có phản ứng, Bảo Ngọc mỉm cười: “Chị Điềm, cẩn thận phơi nắng nhiều bị hỏng da đó.”
“Haha, không sao, chỉ số bảo vệ da chống tia UV của chị hiện tại đã hơn 1000 rồi, cho dù bây giờ có ngồi ở Sudan phơi nắng cũng sẽ không làm hại đến da chị được.”
Bảo Ngọc kinh ngạc, đôi mắt phượng mở to. Theo như cô biết chỉ số chống nắng 50 đã có được những tác dụng nhất định trong việc chống nắng rồi vậy thì hơn 1000 quả thật là một con số khủng khiếp! Với làn đặc biệt như vậy, thật không có gì lạ khi nhìn cô ấy không hề giống với một người phụ nữ đã gần 40 tuổi. Bảo Ngọc âm thầm lẩm bẩm, người ở Hải Thiên Đường không phải đều là quái vật đấy chứ?
Nhìn về phía Tiêu Mặc Ngôn, vẻ mặt anh lúc này có chút thiếu kiên nhẫn. Ngoài trừ Bảo Ngọc, anh đều không có đủ kiên nhẫn đề ứng phó với bất kì người ngoài nào. Bảo Ngọc bật cười. Nếu nói về quái thai thì người đứng đầu của Hải Thiên Đường trước mặt cô lúc này mới chính là số 1. Sau khi kéo tay anh và chào chị Điềm, hai người liền trở về phòng.