Chương 311
Cuối cùng, Tiêu Mặc Ngôn vẫn đưa Bảo Ngọc về đường hằng nguyên, Trương Hồng Khánh dù không nỡ, cũng biết con gái đã là của người ta rồi, chỉ có thể dặn dò Bảo Ngọc mỗi ngày gọi điện thoại cho ông.
“Tạm biệt chú.” Ngọc Diệp vẫy vẫy tay với Trương Hồng Khánh, ngọt ngào cười, thật sự càng nhìn càng làm người ta yêu thích, nhìn không ra bộ dạng bị thiểu năng.
“Đào Nhi, sau này thường cùng Tiểu Hải đến chơi nhé.” Sự lo lắng ban đầu của Trương Hồng Khánh đã giảm đi một nửa, ít nhất rất thích đứa bé này.
Về tới đường hằng nguyên, Vy Hiên đã đợi rất lâu, vừa nhìn thấy Bảo Ngọc, vui vẻ nhào tới, nắm cô nhìn trái nhìn phải, xác định là Bảo Ngọc mình biết, ôm chặt cô: “Con nhóc chết tiệt, cậu dọa chết mình cậu biết không!”
Bảo Ngọc vỗ lưng cô ấy cười khúc khích: “Mình sao nỡ bỏ lại mình cậu, mình còn phải cùng cậu uống rượu đâu!”
Vy Hiên cố gắng nén nước mắt: “Hại mình khóc nhiều như vậy, cậu ít nhất phải cùng mình uống say mới được!”
“Theo cậu.”
Lúc này, Thạch cũng về, tất cả mọi người đều ngồi quanh trong phòng khách, không khí đột nhiên náo nhiệt.
“Vị này là?” Bảo Ngọc còn chưa từng gặp qua Điềm Thư, cảm thấy là một phu nhân rất có khí chất, rất biết ăn mặc trang điểm.
Điềm Thư phóng khoáng tự giới thiệu: “Tôi là chị của Thạch, mẹ của Đinh Khiên, gọi tôi là chị Điềm là được.”
Bảo Ngọc nhìn Đinh Khiên ngoan ngoãn ngồi đó như cừu non, lại nhìn Điềm Thư, mở miệng nói: “Chị Điềm, chị thật trẻ!”
Điềm Thư cười: “A haha, ở đâu còn trẻ a? Khen người ta xấu hổ rồi, cô nhóc này thật biết nói chuyện, chẳng trách Đường chủ sẽ quý trọng cô như vậy.”
Đinh Khiên nhìn mẹ già, bất đắc dĩ thở dài, rõ ràng đã hơn bốn mươi rồi, có cần lộ ra nụ cười mơ mông như thiếu nữ không? Ai, Mẹ già một ngày không đi, anh một ngày nước sôi lửa bỏng a!
Bữa tối là hai người đàn ông Thạch và Đinh Khiên cùng chuẩn bị, Điềm Thư không biết nấu cơm, có con trai và em trai, bà ở nhà trước nay đều là được cơm bưng nước rót. Trương Thịnh Hải càng không cần nói, chính là một cậu chủ, Ngọc Diệp cũng chỉ biết làm sandwich. Còn những người rảnh rỗi này, bèn tiếp tục nói chuyện trong phòng khách. Thấy tâm tình Bảo Ngọc hôm nay rất tốt, luôn cười thật tươi, sắc mặt cũng hồng hào nhiều, Tiêu Mặc Ngôn ngược lại không vội giục cô về phòng nghỉ ngơi.
Tranh thủ Bảo Ngọc và Vy Hiên nói chuyện với nhau, Chị Điềm thấp giọng nói: “Đường chủ, những người kia đã tự sắp xếp xong thời gian rồi, sẽ từng nhóm đến thành phố A.”
Tiêu Mặc Ngôn chỉ gật đầu, cũng không nói nhiều. Hiệu suất làm việc của cấp dưới, trong lòng anh có tính toàn.
Chị Điềm thấy Bảo Ngọc và Vy Hiên vần nói chuyện náo nhiệt, bà cười tủm tỉm ngồi tới, nhìn em trai trong phòng bếp, cười tươi hỏi: “Thạch, gần đầy có hành động khả nghi nào không?”
Hai người bị hỏi sững sờ: “Hành động khả nghi?” Thạch thường ra ngoài, đây có xem là khả nghi không?
Chị Điềm chỉ dẫn: “Ví dụ, có dẫn người đàn ông nào về không, hoặc là, có hẹn hò với đàn ông nào không?”
Vy Hiên và Bảo Ngọc đồng thời chấn kinh, cho dù chậm chạp nữa cũng nghe ra ý nghĩa trong lời nói của Chị Điềm! Trương Thịnh Hải cũng bấn loạn, còn có chuyện này sao? Sao cậu không nghe nói!!
Phó đường chủ lãnh khốc của cậu, sao có thể là… là…
Chỉ có Ngọc Diệp, đủ trấn định, dường như sớm đã thấy mà không trách.
Tiêu Mặc Ngôn ngước mắt, đứng dậy, dặn dò Bảo Ngọc vài câu rồi về phòng trước.