Chương 307
“Cốp.” Bà lại cho một cốc tới.
Đinh Khiên sắp khóc rồi, hai tay kéo dái tai, ngoan ngoãn cúi đầu: “Mẹ, con sai rồi, sau này sẽ không dám nữa.”
Điềm Thư cười: “Ngoan ~” ngồi xuống, tiếp tục chỉnh móng tay: “Giày.”
Đinh Khiên vội nhặt giày cho mẹ già, hai tay đưa tới.
Mang xong, Điềm Thư lại lải nhải hướng về phía cửa: “Đi dọn hành lý của mẹ vào.”
Đinh Khiên vội đi dọn hành lý cho mẹ già.
Không lâu sau, anh ta trái phải treo hai túi, đằng sau còn đeo một túi, trước ngực treo một túi, trong tay xách hai túi đi vào: “Mẹ, mẹ mang nhiều đồ như vậy là chuẩn bị gả tiếp ở đây sao?”
Điềm Thư tủm tỉm cười: “Mẹ không cần gả nữa, ngược lại muốn xem con và cậu nhỏ con cưới vợ.”
“Chuyện này chúng ta nói sau!” Đinh Khiên chuyển đồ của mẹ già vào phòng, lại dọn dẹp bên trong một phen, đốt hương Ấn Độ Điềm Thư thích nhất, lúc này mới mời bà vào.
“Thạch đâu?” Điềm Thư ngồi xuống, nhận trà sâm của con trai dâng lên.
“Cậu nhỏ đang bận ở ngoài.”
Đặt ly xuống, Điềm Thư đột nhiên hỏi một câu: “Cậu bây giờ còn thích đàn ông sao?”
Đinh Khiên trì trệ, mắt đảo hai vòng: “Chuyện này…”
“Bộp.”
Nắp ly trà bay tới.
Đinh Khiên che đầu, tủi thân nói: “Mẹ, đánh ngốc luôn rồi!”
“Cái thứ ngu ngốc đó, giữ lại cũng vô dụng!” Điềm Thư vẫn tươi cười đầy mặt: “Nói, Thạch gần đây có người đàn ông qua lại thân thiết không! Liệt kê tên ra cho mẹ, mẹ sẽ thăm hỏi từng người một!”
“Không, không có…”
“Thật sao?”
Đinh Khiên gật đầu như gà mổ thóc: “Mẹ, con không lừa mẹ, thật!”
Điềm Thư nhắm mắt, đứng dậy vươn eo lười biếng, giờ tay mở tây trang, cởi xuống đưa cho Đinh Khiên, anh ta lập tức nhận, lại treo lên cho vào trong tủ quần áo, sau đó lại tìm dép lê tới, quy củ đặt dưới chân mẹ già. Lúc làm tất cả những chuyện này, động tác đâu vào đấy, ngay ngắn trật tự.
Điềm Thư ngáp một cái, Đinh Khiên lại lập tức chạy vào nhà tắm, mở sẵn nước tắm: “Mẹ, nước chuẩn bị xong rồi, tắm xong thì có thể nghỉ ngơi rồi.”
Điềm Thư lười biếng phất phất tay, Đinh Khiên cung kính lui ra.
Lúc cửa đóng lại, ngũ quan xoắn xuýt một chỗ, hối hận đến muốn đập đầu vào tường.
Tại sao không chạy trốn?!
Bảo Ngọc tỉnh lại, đã là buổi chiều. Trương Thịnh Hải nhìn cô ăn chút đồ xong mới cùng cô và Trương Thịnh Hải về Trương gia, Ngọc Diệp không muốn rời khỏi Trương Thịnh Hải, nói gì cũng muốn đi theo. Bốn người ngồi hai xe, Đinh Khiên lái xe, Trương Thịnh Hải và Ngọc Diệp ngồi xe khác.
Ngồi lên xe, đập vào mắt lại là sự lạnh lẽo đầu đông. Sợ cô lạnh, Tiêu Mặc Ngôn đặc biệt chuẩn bị cho cô một chiếc áo choàng tinh xảo, màu đỏ quyến rũ, tôn lên khuôn mặt trắng nõn kiều diễm của cô, đôi mắt phượng lười biếng khẽ nheo lại, có loại phong tình thanh thản. Anh đội mũ lông cho cô, để cô thoải mái dựa vào vai anh.