Chương 268
Trương Thịnh Hải vào đoạn thời gian này bị Thạch điều đi căn cứ điểm bí mật Hải Thiên Đường để tiến hành huấn luyện cao độ. Với người nhà cũng chỉ truyền rằng theo đoàn thực tập của khoa đến trường bạn tham quan học tập rồi. Trương Hồng Khánh còn đang chìm trong nối đau mất con gái, đồng thời vẫn phải duy trì công việc trong thành phố nên ông không hề có thời gian quản cậu. Mà Nguyễn Thanh Mai cũng vui vì con trai không ở đây đỡ ảnh hưởng đến chuyện tốt của bà.
Trương Thịnh Hải từ đầu đến cuối không biết quan hệ giữa Ngọc Diệp và Hải Thiên Đường, còn cố ý nhờ Đinh Khiên chăm sóc cho cô ấy cẩn thận. Vì vậy Ngọc Diệp chuyển đến đường Hằng Nguyên, cậu không hề nghi ngờ gì.
Chu Nại Diên phát sốt hai ngày liền, có lúc tỉnh lại có lúc hôn mê. Nhưng vừa mới ngủ thì lại sợ đến mức hét lớn và hai tay liều mạng xua đuổi thứ gì đó. Miệng cô ta còn nói: “Đừng… Đừng… Đừng giết tôi…” Dáng vẻ đó lại khiến người khác khá đồng cảm.
Đến ngày thứ ba, cơn sốt của cô ta mới lui, tinh thần cũng tốt hơn nhiều.
Ngọc Diệp đẩy cửa bước vào, trong tay còn bưng một bát nước thuốc. Cô ấy liếc mắt nhìn người trên giường rồi lạnh nhạt nói hai tiếng: “Uống thuốc.”
Cả người Chu Nại Diên giống như hư thoát vậy, đầu nặng trình trịch nên cố gần nửa ngày mới giãy dụa ngồi dậy được: “Tôi… tôi ngủ mấy ngày rồi?”
“Hai ngày.” Ngọc Diệp đặt thuốc xuống, mùi thuốc bắc đắng nghét nồng đậm xộc lên mặt, Chu Nại Diên nhíu mày, trong dạ dạy đột nhiên cuồn cuộn, nằm sấp một bên nôn khan.
Ngọc Diệp lạnh lùng nhìn, căn bản không có ý muốn đi lên phía trước chăm sóc.
Chu Nại Diên mặt trắng bệch dựa vào đầu giường, xua tay: “Tôi không muốn uống, mùi quá khó ngửi…”
Ngọc Diệp mày cũng không nhăn một chút, cầm bát lên, đẩy đến trước mặt cô: “Uống.”
Chu Nại Diên lắc đầu, giơ tay đẩy ra, ai biết, Ngọc Diệp không nói hai lời, một tay bóp má cô, một tay khác cầm bát lên đổ vào trong miệng cô.
“Ô…” Ngọc Diệp bị đút rất chật vật, nước thuốc vừa đắng vừa nóng, hại cô ta bị sặc đến ho ra.
Cả một bát, đút đến sạch sẽ, Ngọc Diệp thu tay lại, đặt bát sang một bên. Chu Nại Diên tủi thân nhìn cô ta, nước mắt đọng trong hốc mắt: “Cô…Tại sao cô muốn đối xử với tôi như vậy?”
So với Thạch và Đinh Khiên, người phụ nữ này giống như một ác ma, ngay cả một chút sự đồng tình cũng không có!
Ngọc Diệp liếc nhìn cô ta: “Tôi chỉ phụ trách chăm sóc đứa bé trong bụng cô, sống chết của cô, không liên quan tới tôi.” Nói xong, xoay người rời đi.
Mặt Chu Nại Diên trắng bệch ngồi đó, nước mắt ngày càng nhiều, xông đến bên cạnh khóc hu hu. Khóc tới cổ họng khàn khàn, khóc tới cả người không còn chút sức lực, cô mới dừng lại. Im lặng lau khô nước mắt, cô ngồi dậy, mở cửa phòng đóng kín, cắn chặt môi.
Bất kể những người này tra tấn cô như thế nào, cô đều không thể từ bỏ như vậy!
Cô đã có con của Tiêu Mặc Ngôn, đó chính là đã định sẵn thân phận của cô – Mẹ của đứa trẻ! Người phụ nữ đó không ở đây, bây giờ người có thể làm mẹ của đứa bé này, chỉ có mình cô! Cô vất và sinh nó như vậy, không nên chỉ có chút hồi báo như vậy, cô muốn có được danh phận mình nên có!
Chu Nại Diên từ từ bình tĩnh lại, cẩn thận phân tích chuyện hôm đó. Cô vì mặc nhầm quần áo của người phụ nữ đó, mới sẽ dẫn tới phản ứng lớn như vậy của Tiêu Mặc Ngôn, điều này không thể nói rõ, anh ghét mình a! Hơn nữa, anh có thể thâm tình với người phụ nữ đó như vậy, vừa khéo giải thích anh là một người đàn ông tốt đáng để giao phó cả đời! Cho nên, điều cô cần làm chính là kiên nhẫn chờ đợi, dùng hành động của mình để cảm hóa anh.
Nghĩ như vậy, tâm trạng cũng trở nên thoải mái rất nhiều.
Muốn có được, cần phải bỏ ra trước. Cô tin tưởng, cô và Tiêu Mặc Ngôn, giống như trong đa số tiểu thuyết viết, bắt đầu từ một đoạn duyên phận phát sinh quan hệ không rõ ràng, từ từ, đương nhiên sẽ khai hoa kết quả…
Chu Nại Diên thầm vui vẻ cười, sự buồn bực vừa rồi không còn nữa.