Chương 266
Hai người đều chấn động với dáng vẻ này của Tiêu Mặc Ngôn. Mấy ngày này, cậu Tiêu rõ ràng đã yên tĩnh hơn nhiều rồi. Có thể là do câu chuyện đẹp mà anh tự mình nghĩ ra đã thuyết phục được chính anh nên anh đã không còn phát điên mà đi tìm cô nữa. Anh thà rằng coi cô chỉ là đang đi xa và vào giờ khắc này cô nhất định đang ở một nơi nào đó trên Trái Đất.
Hai người nhìn thấy áo ngủ trong tay Tiêu Mặc Ngôn thoáng chốc đã hiểu cơ sự mọi chuyện rồi.
Hóa ra là Chu Nại Diên mặc nhầm áo ngủ của phu nhân.
Đinh Khiên vội vàng lấy chiếc áo khoác lên người Chu Nại Diên . Cô ta bây giờ đang run rẩy cả người vì sợ, ngay cả sức lực để đứng lên cũng không có.
Thạch vội vàng bảo: “Đinh Khiên, mang cô ta về phòng.”
Tiêu Mặc Ngôn nắm chặt áo ngủ trong tay. Sắc mặt anh tái mét và khuông ngực không khống chế nổi mà thở dồn dập. Vẻ đạp anh tuấn vốn giống yêu nghiệt ấy giờ chìm trong băng giá lạnh lẽo, cả người toát lên dáng vẻ hung ác tuyệt không giống người lương thiện.
Đinh Khiên đáp một tiếng. Nhưng anh ta vừa mới bước lên thì Tiêu Mặc Ngôn đã nhanh hơn anh ta một bước. Tay anh đã bóp chặt lấy cổ thanh manh của cô ta rồi đẩy mạnh cô ta lên tường.
Bảo Ngọc là bảo bối quý giá của anh cũng là vảy ngược của anh. Mà người đàn bà đáng chết này lại dám động vào đồ của cô!
Không thể tha thứ, tuyệt đối không thể tha thứ!
“Á…” Quần áo trên người Chu Nại Diên bị xé rách tả tơi, thân trên thì không mảnh vải che thân. Nhưng bây giờ cô ta cũng quan tâm đến việc xấu hổ thẹn thùng nữa mà hai tay theo bản năng cạy tay anh ra. Khuôn mặt nhỏ trong chốc lát nghẹn đỏ lại, đôi mắt lóe ánh lệ trừng to phủ kín sự sợ hãi tột độ: “Thả… thả tôi ra…”
Tiêu Mặc Ngôn giơ cao tay lên. Hai chân cô ta dần dần rời khỏi mặt đất, đá loạn một cách yếu ớt. Hai tay vô lực đánh vào người anh, hai má đã đỏ đến gần như tím tái: “Cứu… cứu mạng…”
“Cậu Tiêu!” Thạch vội vàng tiến lên, cùng với Đinh Khiên, hai người giữ chặt hai bên trái phải của anh.
“Đáng chết! Cô đáng chết!” Hai mắt Tiêu Mặc Ngôn vằn đỏ, đáy mắt giống như vằn lên mạch máu. Chỉ cần một ý nghĩ thôi đã là một mạng người rồi!
Thấy mắt Chu Nại Diên như sắp lồi ra, con ngươi trợn ngược thì Thạch vội nói: “Cậu Tiêu, trong bụng của cô ta còn có con của phu nhân!”
Thoáng chốc, tay của Tiêu Mặc Ngôn cứng đơ, sau đó, nhẹ nhàng buông lỏng.
Chu Nại Diên ngã trên đất há to miệng hít thở rồi không ngừng ho khan. Đợi cô ta chậm rãi tỉnh người lại thì sợ đến khóc rống lên. Tiếng khóc bi thương, cả người co rúm lại ngã trên đất không dám đứng dậy.
Tiêu Mặc Ngôn chầm chậm rũ mi che kin đôi mắt điên cuồng. Sát ý quanh thân cũng tiêu tán hết vào lúc ấy.
Anh quay người, ôm thấy chiếc áo ngủ vốn thuộc về cô vào lòng. Anh lại đến đứng trước cửa sổ sát đất, ngồi ở nơi đêm đó cô từng ngồi. Anh như vậy, yên tĩnh đến mức giống như mọi thứ chưa từng xảy ra vậy.
Thạch liếc mắt ra hiệu với Đinh Khiên, Đinh Khiên hiểu ý vội vàng đỡ Chu Nại Diên sớm đã bị dọa đến mức hồn bay phách tán đứng dậy. Chân của Chu Nại Diên sớm đã mềm nhũn nên mặc anh ta kéo về phòng.
Thấy cô ta vừa tủi thân vừa nhục nhã lại khóc quá đau lòng thì Đinh Khiên thở dài một tiếng: “Cô không nên mặc quần áo của phu nhân. Cậu Tiêu nhìn thấy, chắc chắn sẽ phát điên.”
Chu Nại Diên sựng đứng người, ngơ ngác ngước mắt nhìn. Cô ta run giọng hỏi: “Chiếc áo đó… là của cô ấy?”