Chương 245
Nghê Thư vẫn đang ho sù sụ, tức đến mức cô ta quay đầu lại rống một câu: “Khỏi bàn nữa! Nghĩ cũng đừng nghĩ!”
Tên đàn ông chết tiệt, muốn bóp chết cô ta!
Đinh Khiêm thấy bầu không khí quá cứng nhắc, lập tức hòa giải: “Ôi chao, Nghê Thư, chúng ta đều là người nhà, cô thông cảm cho đường chủ của chúng ta đi, cũng vì tâm trạng anh ấy không được tốt…”
“Đánh rắm!” Nghê Thư ngẩng đầu, giọng căm hận: “Người đàn bà kia chết chắc rồi!”
“Cô…” Đinh Khiêm thấy cô cứng mềm đều không ăn, nhất thời không biết nên khuyên thế nào.
Nghê Thư tức giận xoay người định đi, sau lưng truyền đến giọng nói trầm thấp khàn khàn của Tiêu Chí Khiêm: “Thật xin lỗi…”
Bước chân cô ta lập tức cứng đờ.
Thạch và Đinh Khiêm cũng rất kinh sợ, hoàn toàn không dám tin, Đường chủ lại có thể nói được ba chữ kia!!
“Thật xin lỗi…” Tiêu Chí Khiêm nhìn bóng lưng cô ta: “Lúc trước, chuyện đó, thật xin lỗi…”
Nhìn thấy đường chủ như vậy, Thạch cau chặt mày, Đinh Khiên thì không đành lòng quay mặt đi, trong lòng mắng to Nghê Thư không có tình người! không phải chỉ tỏ tình không thành công ư, có cần thâm cừu đại hận thế không?
Nghê Thư híp mắt, sau đó sải bước đi về phía thang máy không quay đầu lại.
Đột nhiên, phía sau “bịch” một tiếng.
Thân thể của cô mãnh liệt run rẩy, khó mà tin được từ từ quay đầu.
“Cậu Tiêu!” Đinh Khiên và Thạch đều ngạc nhiên đứng sững tại chỗ, đôi mặt trừng to.
Tiêu Mặc Ngôn quỳ xuống đất, con ngươi đỏ bừng cuồng loạn nhìn cô ta, trong giọng nói nặng nề mang theo bất lực, điên cuồng, tràn đầy sợ hãi: “Cô ấy không còn thời gian, cô ấy không có cách nào đợi được nữa rồi…”
Nghê Thư vẫn như chưa lấy lại tinh thần từ trong khiếp sợ, ngơ ngác nhìn anh, đôi môi mấp máy, nhưng không nói ra được một chữ.
“Mẹ nó!” Đinh Khiên nổi giận, chân mày lá liễu dựng thẳng, trên khuôn mặt thanh tú nho nhã tràn đầy tức giận: “Nghê Thư , trái tim cô làm bằng sắt sao? Đường chủ của chúng tôi đã van xin cô như vậy rồi, cô còn muốn thế nào nữa?”
Lồng ngực của Thạch cũng đang phập phồng kịch liệt, trước giờ anh luôn vô cùng xem trọng danh dự của Hải Thiên Đường và đường chủ, bây giờ đường chủ làm thế này, anh như vừa bị làm nhục vậy!
Thạch nhìn chằm chằm cô ta, nói ra từng câu từng chữ: “Nghê Thư , mọi việc đều có tình một chút, sau này gặp lại còn vui. Cô thật sự muốn tuyệt tình như vậy hay sao?”
Nghê Thư ngơ ngác ngẩng đầu: “Tôi…”
“Tiêu Mặc Ngôn!” Một giọng nói khiển trách vang lên, kinh động đến tất cả mọi người.
Bảo Ngọc đứng ở cửa phòng ngủ, mặc dù cả người đều đang đau đớn, nhưng không bằng nỗi đau trong tim cô lúc này! Nhìn Tiêu Mặc Ngôn vì cô mà quỳ trên mặt đất, cô chỉ hận mình không thể lập tức chết đi, để không trở thành gánh nặng của anh, sẽ không khiến anh phải quỳ gối nam nhi nữa!
Cô hít sâu, giọng nói bình tĩnh, lại run rẩy vì đau lòng: “Em không cần anh quỳ xuống với ai vì em cả!”
Tiêu Mặc Ngôn cứng đờ quay đầu lại, nhìn Bảo Ngọc đứng ở cửa phòng ngủ, nhìn chằm chằm vào mắt cô, dịu dàng, thương tiếc, giống như đang nói với cô sự kiên định của anh vậy.
Anh có thể quỳ, anh có thể vứt bỏ tự ái! Anh có thể làm bất cứ chuyện gì vì cô!