Chương 222
Một hy vọng còn không có bắt đầu…
“Không!” Anh lắc đầu rồi càng nắm chặt tay cô hơn: “Em không thể quên được! Chắc chắn em vẫn còn yêu anh, chỉ em ngại Thu Nghi đúng không? Nếu là thế thì anh có thể thề với em rằng anh đã nói rõ ràng với Thu Nghi từ lâu rồi, người anh yêu là em!”
Trương Bảo Ngọc quan sát anh với ánh mắt vẫn đỗi xa lạ, đột nhiên cô cảm thấy Đỗ Thu Nghi thật đáng yêu, cô ấy cũng ngu xuẩn như mình hồi kiếp trước vậy, thế là lại đi yêu loại đàn ông này!
Cô cười lạnh rồi nói: “Đỗ Thu Nghi đang mang thai con của anh, anh quên rồi ư?”
Bắc Khởi Hiên cắn răng: “Anh sẽ chịu trách nhiệm về đứa con! Nhưng mà chỉ có thế mà thôi! Nói anh máu lạnh tuyệt tình đều không sao hết, anh dám thừa nhận thì sẽ có chịu được trách mắng! Đặc biệt là vì em, anh có thể bỏ mặc hết mọi thứ!”
Trương Bảo Ngọc lắc đầu: “Bắc Khởi Hiên, anh đúng là đồ cặn bã!”
“Anh là cặn bã cũng được, vong ơn bạc nghĩa cũng xong, tất cả đều vì em nên hôm nay anh mới thành ra như vậy!” Bắc Khởi Hiên cười gằn, gương mặt anh tuấn của anh ta trở nên ác độc: “Trước giờ anh chưa từng nghĩ mình sẽ phản bội lại tình cảm của Thu Nghi, thậm chí cho dù anh có thể làm ra những chuyện trời đất không dung tha nhưng vẫn sẽ giữ lấy phần chân thành trong tận đáy lòng ấy. Cho đến khi em xuất hiện, em đã phá hỏng hết mọi thứ, khiến cho anh tình nguyện một mình gánh vác hết mọi tội danh phản bội! Em muốn mỉa mai thì cứ mỉa mai đi, ngoại trừ yêu em, anh cũng không biết mình sai ở đâu.”
“Anh sai ở chỗ, lúc tôi tìm trăm phương ngàn kế trốn tránh anh thì lại quấn chặt lấy tôi không rời!” Trương Bảo Ngọc đã không muốn dông dài với anh ta nữa, cô hít sâu một hơi rồi hờ hững nói: “Bắc Khởi Hiên, vốn dĩ hai chúng ta không nên gặp nhau, không nên có bất cứ quan hệ gì với nhau mới phải, ngày mai tôi sẽ đi đăng ký kết hôn với Tiêu Mặc Ngôn, còn anh, tốt nhất cả đời này anh nên giữ lấy Đỗ Thu Nghi đi, đừng thay lòng đổi dạ.” Cô ngừng một lúc rồi nói tiếp: “Ít nhất anh hãy cho tôi cảm thấy, người đàn ông tôi từng yêu không quá mức cặn bã”
Cô quay người muốn đi, Bắc Khởi Hiên lại nắm chặt tay cô rồi khàn khàn cất giọng nói đã nhuốm bụi trần: “Anh có thể phản bội lại cả thế giới vì em, cho dù là vậy, em cũng không muốn cho anh thêm một cơ hội nữa sao?“
Trương Bảo Ngọc không lên tiếng, bóng lưng cô trông có vẻ lạnh lẽo.
Anh ta ngẩng đầu, ánh mắt thấp thoáng hy vọng: “Trương Bảo Ngọc, không công bằng chút nào…Anh vốn không biết em yêu anh, em vốn không để anh cảm nhận được điều ấy…Nhưng lúc anh yêu em, em lại tự mình thông báo trò chơi đã kết thúc…Không công bằng chút nào!”
Sau khi ra khỏi tiểu khu, chiếc xe màu đen của Tiêu Mặc Ngôn đậu ngay trước cửa, cô nhanh chóng bước qua, anh ta mở cửa xe giúp cô, đôi mắt lưu ly nhìn cô chăm chú: “Đẹp lắm.”
Trương Bảo Ngọc đỏ mặt, cô lại chú ý đến bộ đồ tây đen, áo sơ mi trắng và khuy măng sét ngọc bích ở tay áo anh, trông vừa có vẻ khiêm tốn vừa đẹp đẽ, cô không kềm được mà đỏ ửng mặt mày nhìn tướng mạo anh tuấn của anh rồi cất tiếng trêu chọc: “Tiêu đường chủ, anh cũng đẹp trai lắm.”
Hai người tay nắm tay, mười ngón tay đan vào nhau, chiếc nhẫn trơn đơn giản kề cận bên nhau như hai trái tim quấn quýt, cả đời không chia lìa.
Hai người đến ủy ban nhân dân thành phố A, chiếc xe đậu ở bên ngoài, Tiêu Mặc Ngôn và Trương Bảo Ngọc cùng đi vào.
Mới sáng sớm mà đã có 7, 8 tám cặp đôi xếp hàng xin đơn đăng ký kết hôn. Lúc nhìn thấy Tiêu Mặc Ngôn và Trương Bảo Ngọc, bọn họ đều bị thu hút bởi nhan sắc xuất chúng của bọn họ, đều nghĩ rằng hai người là minh tinh nào đó đến đây quay ngoại cảnh.
Trông người đàn ông có vẻ lạnh nhạt, trên gương mặt đẹp đẽ không chút tỳ vết ấy lại đong đầy tình cảm, ánh mắt tựa như phủ lên tầng tầng lớp lớp sương mù làm người ta khó mà suy đoán được nỗi lòng anh ta, ánh mắt ấy chỉ mở ra vì cô gái xinh đẹp bên cạnh mà thôi, không hề giấu giếm tình yêu và sự si mê anh ta dành cho cô. Mà Bảo Ngọc có mái tóc dài ngang vai, gương mặt tinh tế, đôi mắt phượng dài phảng phất nét quyến rũ như có như không, cô không đẹp sắc sảo nhưng lại là xinh xắn khiến lòng người ta ngứa ngáy không thôi.