Chương 209
“Được được!”
Nhìn thấy dáng vẻ ngây thơ của Ngọc Diệp, Đinh Khiên véo thật mạnh vào cánh tay của mình, đây là đã cho bản thân ăn cái gì mới biến thành như vậy?
“Tiểu Hải Tử, em muốn anh cõng em!” Ngọc Diệp dang hai tay ra, hai chân lắc lư trên đất, môi hồng chúm chím nũng nịu, khuôn mặt căng bóng khiến người khác rất thích.
Đinh Khiên dại cả ra, Thạch ngược lại vẫn điềm tĩnh, chỉ là khóe miệng có hơi co giật.
Trương Thịnh Hải luôn coi cô là cô bé mới lớn, cưng chiều cũng thành quen rồi nên không cảm thấy có gì không ổn, xoay lưng ra, mỉm cười: “Được, anh cõng Đào Nhi.”
“Hi hi,” Ngọc Diệp vui vẻ leo lên, hai tay ôm lấy cổ của cậu, hai chân thì kẹp vào éo của cậu: “Tiểu Hải Tử là tốt nhất!”
“Ha ha, vậy Đào Nhi sau này phải nghe lời, biết chưa?”
“Ừm! Đoàn Nhi sẽ nghe lời!”
Đinh Khiên triệt để muốn phát điên, ai có thể nói cho cậu ta biết, đây không phải Ngọc Diệp đi!
Trương Thịnh Hải cõng Ngọc Diệp đến cửa, quay đầu lại còn không quên nói một câu: “Nói với đường chủ, lần sau tôi sẽ chào hỏi đường chủ sau!” Rôi quay đầu đi vào thang máy.
“Đoàn Nhi,” Trương Thịnh Hải gọi cô ta một tiếng: “Em hôm nay đã chạy đi dâu? Sao lại được hai chú kỳ lạ đó nhặt được? Sẽ không phải em từng lén theo đến đây chứ?!”
Cô gái trên lưng lẩm bẩm nói: “Mấy ngày nay anh đều không đến thăm em~”
“Xin lỗi Đào Nhi, anh gần đây thật sự rất bận. Anh muốn trạng thái cơ thể của mình mạnh lên, có như vậy mới có thể trở nên lợi hại, tương lai mới bảo vệ tốt được em không bị người khác ăn hiếp nữa!”
“Không muốn, Đào Nhi không muốn,” Cô ta chọc tay vào cổ của anh, gương mặt nhỏ áp lên lưng của anh: “Có Đào Nhi bảo vệ anh là đủ rồi.”
Trương Thịnh Hải coi như cô nói đùa, dịu dàng nói: “Được, Đào Nhi bảo vệ anh.”
Cô cười tinh nghịch: “Đoàn Nhi thích Tiểu Hải Tử nhất.”
Hai người đó sau khi rời đi, Đinh Khiên mất nửa ngày mới hoàn hồn lên tiếng: “Thạch, có nên nói cho Tiểu Hải biết không?”
Thạch lắc đầu: “Chuyện của Ngọc Diệp, cô ta tự bản làm, không cần chúng ta nhúng tay vào. Hơn nữa, ý của cậu Tiêu đã rõ ràng như vậy rồi, nhìn dáng vẻ là đã chấp nhận chuyện này.”
Đinh Khiên do dự nói: “Thế nhưng, Ám Đường của chúng ta có quy tắc…”
Thạch rũ mắt xuống: “Ngọc Diệp chắc sẽ hiểu rõ hơn bất kỳ ai, cho nên hãy tin tưởng sự lựa chọn của cô ta.” Giống như cậu Tiêu vậy, đã chọn thì càng kiên định.
Đinh Khiên trề môi, nhào đến ôm lấy cánh tay của anh ta: “Vẫn là thạch tốt nhất, cháu sẽ không cần người phụ nữ khác!”
Thạch tỏ vẻ ghê tởm, nhấc chân đá cậu ta sang một bên: “Cút!”
“Aiya, đừng thô lỗ như thế chứ!” Đinh Khiên bắt chước bộ dạng của Ngọc Diệp ban nãy, dang hai tay ra: “Thạch, cháu muốn cậu cõng cháu~”
Thạch hít thở sâu, nghiến răng nói: “Còn không cút, tôi gọi điện cho chị gái tôi!”
“Đừng mà!” Đinh Khiên kêu lên một tiếng, vội vàng cắp đít trở về phòng.
Trong phòng khách cuối cùng cũng yên tĩnh lại, Thạch vuốt chân mày, phát hiện người của các phân đường nói không có sai, Hải Thiên Đường không thiếu nhất chính là mấy đứa trẻ có vấn đề.
***