Chương 185
Anh ta lập tức ra khỏi văn phòng làm việc, đem văn kiện ném lên bàn của Tiểu Tống: “Phó tổng đã nói, sửa.”
Tiểu Tống nhìn thấy lỗi sai thì hơi hơi lè lưỡi, lập tức đi sửa.
Bảo Ngọc pha cà phê xong thì quay trở lại ngồi vào bàn làm việc, xoa xoa cái trán đau nhức của cô, hôm qua thật sự là kiếp nạn mà! Mắt hơi nhắm lại, nghĩ đến Bắc Khởi Hiên, lúc đó cô cảm thấy rất tệ, không biết anh ta bây giờ như thế nào?
Lắc lắc đầu, không tiếp tục nghĩ đến bất kỳ ai không liên quan nữa, một hơi uống hết tách cà phê rồi chuẩn bị bắt đầu làm việc.
Lúc này, Tiểu Tống nghi hoặc nhìn ra cửa chỉ chỉ: “Hmm, cảnh sát?”
Có vài người cũng nhìn ra, quả nhiên dưới sự dẫn dắt trưởng ban bảo vệ, hai cảnh sát đi thẳng đến chỗ của Bảo Ngọc: “Là Trương Bảo Ngọc phải không?”
Bảo Ngọc hơi cau mày, đứng dậy, trấn định nói: “Là tôi.”
“Có một vụ án cần mời cô đi với chúng tôi để hỗ trợ điều tra.” Thái độ của cảnh sát còn coi như khách khí, có thể cũng biết bối cảnh thân phận của cô.
Dương Châu Kiệt lập tức đi tới, ngăn Bảo Ngọc lại, đôi mắt sắc bén nhìn hai người cảnh sát: “Xin hỏi, là vụ án gì? Sao có thể liên quan đến cô Trương đây?”
Người cảnh sát không muốn nói nhiều: “Cô Trương xin hãy phối hợp điều tra của chúng tôi.”
Bảo Ngọc mởi miệng: “Là Bắc Khởi Hiên sao?”
Người cảnh sát không có trả lời, coi như thừa nhận.
Bảo Ngọc cười lạnh, cô quả nhiên đánh giá cao anh ta rồi, nghĩ lại, ngay cả loại chuyện báo cảnh sát này anh ta cũng làm ra được. Hít thở sâu, cô khẽ cười: “Được, tôi đi với hai người.”
“Bảo Ngọc!” Dương Châu Kiệt kinh ngạc.
Bảo Ngọc ngược lại rất thẳng thắn: “Chú cảnh sát đã đích thân đến rồi, không phải tôi từ chối là được.” Cô quay người cầm túi định đi, cánh cửa vẫn đóng chặt đó đã mở ra.
“Tôi cho em đi sao?”
Vài người quay đầu lại thì nhìn thấy một người đàn ông tuấn tú đang dựa vào cửa, đôi mắt lạnh lẽo của anh hơi ngước lên, rồi khóa chặt Bảo Ngọc: “Qua đây.” Một âm thanh mặc dù rất nhẹ nhưng không dễ từ chối được.
Bảo Ngọc đứng sững ra, không biết nên nghe lời anh, hay nghe theo chú cảnh sát.
Lúc này, trưởng ban bảo vệ vội bước lên giải thích: “Phó tổng, hai vị cảnh sát này chỉ là muốn mời cô Trương về hỗ trợ điều tra thôi.”
Tiêu Mặc Ngôn không thèm nhìn ông ta, âm thanh vẫn lạnh như vậy: “Điều tra?” Anh cười mỉa, lạnh lùng nói: “Muốn dẫn người đi thì kêu cục trưởng Vương đích thân đến đây.”
Không còn kiên nhẫn đợi Bảo Ngọc chủ động đi đến, anh sải bước đi đến, bắt tay cô kéo vào phòng làm việc, để lại một đám người đứng ngẩn ra.
Nghe thấy anh tùy ý nhắc đến cục trưởng Vương như vậy, hai người cảnh sát nhỏ giọng thương lượng rồi quyết định trở về báo cáo. Suy cho cùng, đối phương chính là con gái của thư ký thành ủy, không dễ chọc.
Trong phòng làm việc, đôi mắt phương khép hờ của Bảo Ngọc vô tình để lộ ra vài nét câu dẫn, nhưng để ánh mắt đó nhìn chằm chằm như vậy cũng sẽ khiến cả người rùng mình.
Đối diện, Tiêu Mặc Ngôn quay lưng với cô, thân thể hơi căng cứng giống như đang đè ném cảm xúc trong lòng.