Chương 181
Bảo Ngọc đứng tại chỗ nhìn chằm chằm cửa lớn đóng chặt, vành mắt càng thêm đỏ.
Anh còn muốn cô làm như thế nào nữa? Làm thế nào mới bằng lòng trả lại Tiêu Mặc Ngôn trước kia cho cô. . .
Ngồi xổm xuống, hai tay che lại gương mặt, đáng chết, cô vốn là muốn khuyên anh đừng giết Bắc Khởi Hiên, nhưng cô lại. . .
Cách một cánh cửa, Tiêu Mặc Ngôn rũ đôi mắt xuống, chậm rãi cầm điện thoại lên, trầm mặc nửa ngày mới mở miệng: “Thạch, trở về đi.”
Nếu không phải vì cứu anh ta, chỉ sợ, cô cũng sẽ không nói những lời này. . .
Nếu đây đã là mong muốn của cô, vậy thì như cô mong muốn.
Trong phòng khách, Bảo Ngọc chống đỡ người đứng dậy, lúc này Đinh Khiêm đi tới ghé vào bên tai cô nhỏ giọng nói: “Thạch vừa gọi điện thoại tới, nói Tiêu thiếu đã bỏ qua cho tên kia.”
“Thật sao?” Bảo Ngọc có chút không dám tin tưởng, quay đầu lại nhìn chằm chằm cánh cửa kia.
Anh. . . Vậy mà lại đồng ý?
Trên đường trở về, từ đầu đến cuối Bảo Ngọc ngồi ở trong xe trầm mặc không nói, Trương Thịnh Hải ngó ngó cô: “Chị, mặc dù em không biết giữa hai người đến cùng đã xảy ra chuyện gì, nhưng em chỉ muốn nói, tội gì chị phải vì một người đàn ông mà đem mình làm thành như vậy chứ? Cho dù anh ta có tốt cũng chỉ là hai con mắt hai cái đùi, cũng không hiếm có bao nhiêu!”
Bảo Ngọc dựa đầu vào cửa sổ, ánh mắt mê ly giống như cách một tầng thuỷ tinh mờ, nhìn không chân thực: “Nếu như, có người đem mọi thứ bên cạnh em cướp đi, em sẽ làm thế nào?”
Trương Thịnh Hải ngay cả suy nghĩ cũng không cần liền thốt ra: “Ai dám? Em sẽ phế người đó!”
Bảo Ngọc bật cười, vỗ xuống đầu của cậu: “Giống nhau có hai con mắt nhưng em lại có thể từ trong đôi mắt kia nhìn ra được dáng vẻ độc nhất vô nhị. Giống nhau là hai cái đùi nhưng bọn chúng lại mang theo dấu chân em yêu thích.”
Trương Thịnh Hải cái hiểu cái không chắm chú nhìn chị mình, đột nhiên cậu nói: “Chị, chị thật sự thích anh ta sao?”
Thích thật không?
Bảo Ngọc cụp mắt cười một tiếng: “Không thể rời khỏi, không muốn rời khỏi cũng không có cách nào rời khỏi. . . Có lẽ, đây chính là thích đi.”
Trương Thịnh Hải thở dài một tiếng: “Xong rồi, chị, chỉ sẽ bị ăn sạch sẽ.”
Sắc mặt Bảo Ngọc bỗng âm trầm, trên cổ bị anh cắn một ngụm kia cho tới bây giờ vẫn còn rất đau, cô phút chốc nhe răng cười: “Ai ăn ai còn chưa biết được đâu!”
Nhìn thấy chị cười, Trương Thịnh Hải rùng mình một cái, không tự chủ dịch sang bên cạnh.
Trong bệnh viện, Bắc Khởi Hiên chậm rãi tỉnh lại, căn bản không biết anh ta vừa trải qua một trận chiến sinh tử vượt kiếp.
“Hiên!” Đỗ Thu Nghi canh giữ ở bên cạnh lập tức nhào tới, hai mắt đã khóc đến mức sưng đỏ, giọng nói nghẹn ngào: “Anh làm em sợ muốn chết, Hiên. . . Sao anh lại bị đánh úp như vậy?”
Bắc Khởi Hiên nheo đôi mắt lại, sau khi kịp phản ứng liền bật dậy, nhổ kim tiêm trên mu bàn tay ra, vén chăn lên liền muốn xuống giường. Đỗ Thu Nghi sững sờ, bước lên phía trước ngăn cản: “Hiên, anh muốn đi đâu? Anh vẫn còn đang bị thương đấy!”
“Không thấy cô ấy, anh phải đi tìm cô ấy!” Hai chân Bắc Khởi Hiên vừa mới chạm đất đầu liền choáng váng một trận, loạng choạng một láy anh ta mới vịn được vào giường ổn định thân thể.
“Cô ấy. . .” Đỗ Thu Nghi méo mặt mấy lần, giọng nói nghi ngờ cũng thay đổi mấy lần: “Trương, Trương Bảo Ngọc? !”