Chương 172
Tổng giám đốc Vương kìm nén đến mức khuôn mặt tròn trĩnh đã đỏ bừng lên, nếu như anh để lộ chuyện này ra ngoài, đừng nói là ba mươi phần trăm tiền lãi kia, mấy nhà hàng của nhà họ Vương cũng không còn chỗ đặt chân trong giới làm ăn được nữa! Cắn răng một cái, giọng ông ta căm hận nói: “Thì cho anh bảy phần!”
Dương Châu Kiệt sợ ngây người nhìn ông ta, lại nhìn Tiêu thiếu mặt vẫn không đổi sắc kia, nhất thời sự sùng bái dâng lên cuồn cuộn như nước sông, đã xảy ra là không thể ngăn cản.
Thêm hai mươi phần trăm lãi ròng đấy, đây có nghĩa là gì? Nghĩa là gì? !
Bảo Ngọc cũng không nghĩ tới, chỉ có dăm ba câu như vậy Tiêu Mặc Ngôn đã đàm phán thắng lợi… Nếu như cái này được gọi là đàm phán.
Bước chân Tiêu Mặc Ngôn cũng không ngừng lại, uể oải vứt xuống một câu: “Gửi hợp đồng qua bên tôi đi, có vấn đề gì thì cứ bàn bạc với trợ lý của tôi.”
Tổng giám đốc Vương hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, người nhà họ Tiêu thật sự quá gian xảo! Từ đời ông nội anh đã bắt đầu chèn ép nhà họ Vương bọn họ, đến đời cháu trai này càng thêm quá đáng hơn! !
Tiêu Mặc Ngôn đã nói như vậy, Dương Châu Kiệt đem danh thiếp tiện tay kín đáo đưa cho Gia Nhi, cười một tiếng: “Chờ tin tốt lành bất cứ lúc nào.”
Tổng giám đốc Vương tức hổn hển, nhưng cũng không có cách nào, ông ta tức giận ngồi trên ghế. Gia Nhi giật mình ngay tại chỗ, nhìn qua Tiêu Mặc Ngôn đã đi xa vẫn là vẻ mặt si mê.
Hôm nay cô ta mới có thể thấy được, thì ra, cực phẩm chân chính là có thể trong giây lát mê hoặc người khác được như vậy…
Đi ra khỏi phòng, Bảo Ngọc đi theo phía sau Tiêu Mặc Ngôn, cô chăm chú nhìn tấm lưng thẳng tắp, dáng người tràn ngập sức quyến rũ của anh. Đối với mỗi một cái khía cạnh bây giờ anh đang thể hiện ra đều là mới lạ, vui mừng, còn có… xa cách nhàn nhạt.
Lúc này, đột nhiên có người gọi tên cô: “Bảo Ngọc?”
Cô quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi từ phòng bên cạnh đi ra: “Trương Tề?”
Trương Tề gặp lại Bảo Ngọc thì vô cùng hưng phấn: “Bảo Ngọc, sao cậu lại ở chỗ này vậy?” Sự nhiệt tình của anh ta, sự mừng rỡ trong ánh mắt khiến tâm tư của anh ta đối với người ấy bị lộ rõ.
Tiêu Mặc Ngôn vốn đang đi ở phía trước lại hơi ngừng bước chân lại, nghiêng đầu liếc mắt nhìn qua một cái sau đó lại tiếp tục đi về phía trước, chỉ là bước chân cũng nhanh hơn.
Thạch đã chờ sẵn ở cổng, thấy hai người lên xe anh ta lại quét mắt một vòng: “Cô Trương đâu?”
“Bảo Ngọc gặp một người bạn nên ở lại nói chuyện một chút, lát nữa sẽ ra.” Dương Châu Kiệt giải thích hộ Bảo Ngọc, đúng lúc đó từ phía sau lại truyền tới một giọng nói lạnh lùng ngột ngạt: “Lái xe đi.”
Dương Châu Kiệt khẽ giật mình, vội vàng quay đầu lại nói: “Nhưng còn Bảo Ngọc cô ấy…”
Đôi mắt Tiêu Mặc Ngôn hơi khép lại nên không thấy rõ biểu cảm trong đó, bầu không khí càng thêm âm trầm lãnh khốc, không gian nhỏ hẹp trong xe vô cùng khiếp người, nhiệt độ không ngừng giảm xuống.
Thạch không nói gì, khởi động xe.
Dương Châu Kiệt muốn nói lại thôi, lo lắng quay đầu nhìn cổng lớn một chút sau đó lặng lẽ lấy điện thoại di động ra, gửi cho Bảo Ngọc một tin nhắn…
Bảo Ngọc gặp lại Trương Tề đương nhiên là vui vẻ, không khỏi hàn huyên nhiều hai câu: “Trương Tề, cậu về nước khi nào vậy?”
Ba của Trương Tề và Trương Hồng Khánh là chiến hữu cũ, về sau một người làm chính trị, một người buôn bán. Từ nhỏ Bảo Ngọc đã quen biết Trương Tề, hai người còn cùng nhau học tiểu học, quan hệ cũng không tệ, từ sau khi anh ta ra nước ngoài hai ba năm nay chưa gặp lại.