Chương 169
Tiêu Mặc Ngôn liếc nhìn hai người họ, sau đó không nói không rằng mà đi ở phía trước rồi bước vào thang máy.
Sau khi chết đi sống lại từ ánh mắt đầy áp bức của anh, Dương Châu Kiệt liền vội vàng chào Bảo Ngọc rồi đuổi theo anh ấy, nhưng khi anh vừa định vào thang máy chung thì cửa thang máy liền đóng lại che mất hình bóng của người đàn ông kia rồi.
Dương Châu Kiệt kinh ngạc, anh đưa tay đẩy chiếc kính trên sống mũi mình lên, cậu Tiêu… hình như đang không được vui a.”
Bảo Ngọc rũ tầm mắt xuống một cách cô đơn, cô nhếch khóe môi lên tự cười giễu mình, anh ấy đã ghét mình đến nỗi không muốn đi cùng thang máy luôn sao?
Dương Châu Kiệt vội vàng ấn một thang máy khác, thang máy rất chậm, tăng từng tầng từng tầng một, tầng nào cũng có người xuống hết, khó khăn lắm mới đợi được thang máy lên, sau đó anh vội vã kéo Bảo Ngọc bước vào trong: “Chúng ta phải nhanh lên mới được!”
Có rất nhiều người đang đợi ở cửa để vào thang máy ở tầng một, cho nên Dương Châu Kiệt đã rất lịch sự bảo vệ Bảo Ngọc đi ra ngoài, họ vừa ngẩng đầu lên thì liền nhìn thấy chiếc xe màu đen kiêu hãnh đang đợi sẵn ở ngoài, giống như là đã đợi rất lâu rồi vậy.
Cửa sổ xe màu đen khiến người bên ngoài không thể nhìn rõ bên trong, nhưng những người bên trong thì lại có thể nhìn rõ bên ngoài…
Dương Châu Kiệt giành chỗ ngồi ở ghế lái phụ trước, sau đó nháy mắt ám thị với Bảo Ngọc.
Bảo Ngọc quay đầu lại, cô có thể cảm thấy một áp lực lạnh lẽo tản ra từ phía sau, cô hít một hơi thật sâu rồi dứt khoát kéo cửa xe ra và ngồi bên cạnh Tiêu Mặc Ngôn, sau đó cô khẽ mỉm cười với Thạch đang lái xe ở phía trước: “Thạch, lái xe đi.”
Dương Châu Kiệt thầm vỗ tay trong lòng, điều anh muốn chính là sự can đảm này a!
Chi quý nhân đúng là mạnh mẽ!
Thạch khởi động xe, Bảo Ngọc ngồi ở hàng ghế sau đưa mắt ra nhìn ngoài cửa sổ, cô vốn không liếc mắt nhìn anh một cái nào, nhưng đôi tay cô lại siết vô cùng chặt, vì cô sợ mình sẽ không cẩn thận để lộ tâm tư mất.
Đôi mắt lạnh băng của Tiêu Mặc Ngôn quét nhẹ vào cô một cái, và sau đó không còn phản ứng gì nữa.
Dưới áp lực chết người này, Dương Châu Kiệt thậm chí còn không dám thở mạnh một cái nữa, cảm giác như khổ sở lắm mới tới được đích đến, cuối cùng anh cũng được đẩy cửa ra ngoài và thở phào nhẹ nhõm.
Bảo Ngọc ngẩng đầu lên thì nhìn thấy đây là một câu lạc bộ tư nhân tên là ‘Long Nghệ Hội.”
Cô có biết đến Câu lạc bộ Long Nghệ Hội, đây là câu lạc bộ tư nhân hàng đầu ở thành phố A, cũng rất nổi tiếng trong toàn tỉnh L, phí hội viên hàng năm có thể lên tới vài trăm tỷ, do đó các hội viên có thể ra vào đây đều là những người vô cùng giàu có và quyền thế. Hơn nữa, các nhân viên phục vụ ở đây đều được đào tạo ở mức độ cao nhất, có ý thức giữ bí mật và sẽ không tiết lộ sự riêng tư của khách hàng, điều này cũng khiến cho các chính trị gia và doanh nhân vô cùng yên tâm. Có tin đồn rằng ông chủ đứng sau Câu lạc bộ Long Nghệ Hội này rất có tiếng tăm trong cả hắc và bạch đạo, cho dù bạn có là tội phạm bị truy nã đang chạy trốn, chỉ cần vào Long Nghệ Hội thì bạn chính là khách quý của họ, cảnh sát muốn bắt người thì cũng phải ngoan ngoãn chờ đợi ở bên ngoài!
Thấy Tiêu Mặc Ngôn trực tiếp đi thẳng vào, Bảo Ngọc không thể không híp mắt đầy ngạc nhiên.
Càng đến gần, cô càng phát hiện ra, những gì mà cô cho rằng cô biết về anh, có lẽ đó cũng chỉ là những gì mà anh muốn cho cô biết mà thôi, còn một Tiêu Mặc Ngôn chân chính thì từ trước đến giờ cô chưa bao giờ được đụng vào.
“Bảo Ngọc, đi thôi!” Dương Châu Kiệt gọi cô.
“Ừm.” Bảo Ngọc rũ mắt xuống rồi lẳng lặng đi theo.
Đám nhân viên phục vụ bên trong nhìn thấy Tiêu Mặc Ngôn đến thì lập tức cử người đi thông báo cho giám đốc. Một lát sau giám đốc đến và chào đón anh một cách long trọng, sau đó còn đích thân đưa ăn tới phòng bao tốt nhất ở câu lạc bộ nữa.