Chương 165
Nói tới đây, Dương Châu Kiệt lại có chút đắc ý: “Nhiệm vụ mà cậu Tiêu giao cho tôi, tôi đã hoàn thành thuận lợi rồi!”
Trong một thời gian ngắn mà đã có thể làm số tiền vốn mà cậu Tiêu đưa cho tăng gấp 10 lần, đây không phải là điều mà người bình thường có thể làm được, ngoại trừ anh, Dương Châu Kiệt! Nghĩ về điều này, anh không thể không cảm thấy đắc ý.
“Hóa ra là như vậy sao, xin chúc mừng anh.” Bảo Ngọc thốt ra từ trong đáy lòng mình, Dương Châu Kiệt là trợ thủ mà cô đã lựa chọn cho Tiêu Mặc Ngôn, khả năng của anh ta là không thể nghi ngờ được, và sớm muộn gì anh ta cũng sẽ tỏa sáng mà thôi.
“Ồ, phải rồi!” Dương Châu Kiệt lập tức hỏi: “Tại sao cô cũng vào Tập đoàn nhà họ Tiêu rồi.”
Dương Châu Kiệt đã biết về mối quan hệ giữa cậu Tiêu và Bảo Ngọc từ lâu rồi, cô ấy đối với cậu Tiêu mà nói chính là một món bảo vật phải giấu trong bóng tối vì sợ người ta sẽ cướp đi mà, sao anh ấy lại có thể cho cô ấy đi vào cái hang sói Tập đoàn nhà họ Tiêu này chứ?
Bảo Ngọc chỉ khẽ cất giọng nói: “Chán ở nhà rồi nên tôi muốn ra ngoài làm việc thôi.”
Dương Châu Kiệt cũng không phải là người hay tò mò tọc mạch chuyện của người khác, đặc biệt Bảo Ngọc lại là quý nhân của anh, nếu như không có cô ấy thì chỉ e là anh vẫn còn đang chôn vùi trong một đống sách và cố gắng gặm nhắm công việc mà anh vốn không hề hứng thú chút nào cả.
Sau đó anh nhiệt tình giới thiệu nội dung công việc cho cô. Cô đặt bảng tên của mình là Trợ lý giám đốc của Bộ phận quan hệ công chúng và đang được đặc cách phái đi làm nhiệm vụ. Đã là người của cậu Tiêu thì chí ít cũng phải có chút dáng vẻ, còn làm được việc hay không lại là một chuyện khác, nhưng điều khiến anh ngạc nhiên nhất là Bảo Ngọc nghe rất là chăm chú, còn hỏi rất nhiều câu hỏi liên quan nữa, Dương Châu Kiệt phát hiện, cô đến đây không đơn giản là để giết thời gian thôi đâu.
Công việc của Bảo Ngọc là thiết lập và duy trì hình ảnh tích cực cho Tiêu Mặc Ngôn và xử lý các tình huống khẩn cấp xảy ra đột ngột, mặt khác còn phải viết bài dự thảo quan hệ công chúng và không còn gì nữa. Do sự xuất hiện thường xuyên của Tiêu Mặc Ngôn gần đây, khoảng thời gian anh mới vào công ty chắc chắn là giai đoạn nhạy cảm nhất nên Hà Hạnh đã yêu cầu rõ ràng là chừng nào Tiêu Mặc Ngôn đi ra ngoài thì Bảo Ngọc phải đi cùng anh.
“Được rồi, tình hình chung đại khái là như vậy.” Dương Châu Kiệt uống một ngụm nước để thông cổ họng, sau đó mỉm cười nói: “Tôi cũng chỉ vừa mới nhận được thông báo từ cậu Tiêu thôi, nên tới đây cũng chỉ sớm hơn cô có mấy ngày à, nên chúng ta cùng nhau thích ứng là được rồi!”
Bảo Ngọc mỉm cười: “Ừm.”
“Bảo Ngọc, cô có nên đi vào chào cậu Tiêu một cái không đó?” Dương Châu Kiệt nói rồi còn chớp chớp mắt với cô: “Có khi cậu Tiêu đang đợi nãy giờ đó.”
Hơi thở Bảo Ngọc khẽ ngưng lại, sắc mặt cô cũng khẽ thay đổi, cô ngước mắt nhìn lên cánh cửa chỉ cách cô chừng vài mét ở đằng kia, rõ ràng là anh đang gần ngay trước mắt, nhưng khoảng cách giữa hai người lại đang không ngừng kéo dài ra.
Dương Châu Kiệt nhìn chằm chằm với vẻ tò mò: “Bảo Ngọc, sao vậy?”
“Không sao.” Bảo Ngọc chợt tỉnh thần rồi nở nụ cười nhàn nhạt: “Tôi đi ngay đây.” Trong giây phút cô quay người lại thì nụ cười trên môi đã tắt lịm, sau đó cô sải bước đi về phía cánh cửa kia.
Cô đưa tay lên gõ cửa, nhưng không hề đợi phản ứng ở bên trong mà lập tức bước vào thẳng.
Không phải là cô quên mất phép lịch sự, mà là cô sợ không chờ được câu trả lời.
Trước bàn làm việc không thấy bóng dáng của Tiêu Mặc Ngôn ở đâu cả, anh đang đứng trước cửa sổ, cánh cửa sổ thì mở toang khiến cho làn gió mạnh bên ngoài ùa vào thổi tung mái tóc ngắn của anh. Nghe thấy tiếng mở cửa phía sau lưng, nhưng anh vẫn đứng bất động ở đó mà cũng không thèm quay đầu lại nhìn nữa.
Bảo Ngọc mím chặt đôi môi khô khốc của mình và đi về phía anh: “Tiêu Mặc Ngôn… không, Phó tổng giám đốc, tôi là trợ lý giám đốc của bộ phận quan hệ công chúng, Trương Bảo Ngọc.”