CHƯƠNG 123
Bảo Ngọc mỉm cười cùng cô ta đi ra khỏi tòa nhà của tòa soạn, cách cửa xe không xa, Tiêu Mặc Ngôn đã vẫy vẫy tay, trong nháy mắt đã rất vui: “Không tồi, người cũng đưa đến rồi.”
“Ha ha, nếu không sao dám tìm anh chứ! Đi, lên xe rồi nói.”
Vy Hiên ngồi bên cạnh ghế lái, ngồi ở trước Tiêu Mặc Ngôn lên tiếng chào hỏi: “Anh Tiêu, lại gặp nhau rồi.” Thấy đối phương không trả lời, ngược lại cũng không để ý, phỏng vấn lần trước đã diện kiếm sự lạnh lùng của anh rồi. Quay đầu lại nhìn thấy Thạch ở bên cạnh, rất có tinh thần nghề nghiệp hỏi: “Xin chào.”
Thạch đến đầu cũng không quay qua, chỉ “ừm” một tiếng rồi khởi động xe.
Vy Hiên mím mím môi, thật là ở cùng ai thì giống người đó, ngay cả tài xế cũng quái dị như vậy.
Bảo Ngọc lập tức thay hai người làm công tác giới thiệu: “Vy Hiên, đây là Thạch. Thạch, cô ấy là bạn học cũ của tôi, Vy Hiên.”
Thạch lại tiếp tục “ừm” một tiếng, cũng không biết có nghe thấy rõ lời của Bảo Ngọc không. Vy Hiên xua tay: “Không thân quen, không cần thấy sang bắt quàng làm họ.”
Thạch lái xe, ánh mắt hơi nheo quét qua người phụ nữ không chú ý cách ăn mặc kia nhưng không nói gì, tiếp tục lái xe.
Bảo Ngọc hơi lè lưỡi, Vi Hiên rất độc lập, sẽ không hai mặt, Thạch lại là người tiếc chữ như vàng, nếu cô cũng không tự giác thì hai người này chắc ít tiếp xúc thì sẽ tốt hơn.
Bên này, Tiêu Mặc Ngôn không ngần ngại nắm tay của cô, anh tay rất lớn, đã nắm trọn tay của cô, ngón tay anh còn gãi nhẹ vào lòng bàn tay của cô. Bảo Ngọc chỉ cảm thấy lòng bàn tay rất ngứa, muốn rút tay ra nhưng anh không cho, mà ngược lại nắm càng chặt. Bảo Ngọc bất lực nhìn anh, ánh mắt ấm áp của Tiêu Mặc Ngôn quét qua, anh rất thích những hành vi thân cận với cô, đều rất vui vẻ mà không thấy chán.
Dựa theo yêu cầu của Bảo Ngọc, Thạch lái xem đến trước một quán trà rất yên tĩnh.
Thạch chờ ở bên ngoài, ba người đi lên lầu, tiến vào trong phòng bao, gọi chút điểm tâm và trà. Bảo Ngọc lúc này mới nói ra cách nghĩ của bản thân: “Vy Hiên, tớ nhờ cậu làm một lần phỏng vấn nữa cho Tiêu Mặc Ngôn chính là muốn thay đổi hình tượng tích cực cho anh ta.”
Vy Hiên ánh mắt lãnh đạm quét qua Tiêu Mặc Ngôn: “Đồng ý phỏng vấn là nể mặt của cậu, nhưng, cũng phải xem anh Tiêu có chịu phối hợp hay không.” Hàm ý trong câu đã rất rõ ràng, nếu vẫn giống như lần trước, hỏi ba câu cũng không nhả ra một từ thì dù cô có nể mặt Bảo Ngọc cũng không có tác dụng.
Bảo Ngọc mỉm cười: “Lần này nhất định sẽ phối hợp.” Dứt lời liền ra dấu bằng mắt cho Tiêu Mặc Ngôn: “Tiêu Mặc Ngôn, đúng không?”
Tiêu Mặc Ngôn gật đầu, ánh mắt không rời khỏi cô.
Vy Hiên trong nhắn chứa đầy sự kinh ngạc, cô ta cũng không lãng phí thời gian, lấy ra bút ghi âm rồi vào thẳng chủ đề: “Anh Tiêu, nghe nói lúc nhỏ anh không có sống ở nhà họ Tiêu, có thể nói một chút về những chuyện khi đó không?”
Bảo Ngọc nhất thời đình trệ, không ngờ Vy Hiên lại sắc bén như vậy, vừa mở miệng thì hỏi đến vấn đề cấm kỵ liên quan đến chuyện riêng tư của Tiêu Mặc Ngôn. Cô vội cắt ngang, khẽ nói: “Vi Hiên, có thể vấn đề khác được không?”
Vy Hiên lạnh lùng nhìn cô: “Phỏng vấn không để lộ ra một chút thì sao mà được? Tìm tớ đến thì đừng sợ tớ hỏi tạ.” Nói với cô xong, cô ta liếc nhìn Tiêu Mặc Ngôn, nói: “Anh Tiêu lần này tại hoạt động kỷ niệm hằng năm đã dẫn đến một số chỉ trích, có vài chuyện, căn bản không giấu nổi. Cậu càng muốn giấu thì càng có người dốc hết tâm tư muốn đào ra, vậy sao không chủ động đem sự thật ra công bố cho mọi người chứ?
Bảo Ngọc còn muốn nói nữa nhưng Tiêu Mặc Ngôn khẽ cười, ngước mắt nhìn Vy Hiên: “Tiếp tục đi.”
Bảo Ngọc sững người, nhìn sang anh, trong lòng không biết tại sao lại nhói đau. Cô biết, những chuyện đó đối với Tiêu Mặc Ngôn mà nói chính là vết sẹo khó lành của anh. Thế nhưng, vì một câu của cô, anh không biết bày nỗi đau của mình cho người khác thấy.