Khi Lục Chinh thanh toán xong đi ra, nhóm người Tống Bạch đã rời khỏi.
Xem ra còn tính đi tiếp, thật không hổ danh là đệ nhất công tử ăn chơi của Kinh Đô mà, dám chơi, dám điên.
“Đi rồi à?” Lục Chinh nắm tay cô.
Đàm Hi thản nhiên đưa tay qua cho anh, mười ngón tay đan lấy nhau, “Say khướt rồi, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
“Nó không có ngu.”
“... Uhm.”
Hai người nắm tay nhau đi tới bãi đậu xe. Đàm Hi còn cố ý đi đường vòng xa với một lý do hoa mỹ - tiêu cơm.
Về đến Bồng Lai, đã 8 giờ tối.
Đàm Hi thay dép xong liền đi thẳng đến tủ rượu, dọn dẹp lấy một chỗ ở giữa, sau đó cẩn thận đặt cup vào trong, xoay người lại, quay ra hỏi Lục Chinh: “Thấy sao?”
“Em cẩn thận chút đi!” Thấy cô đứng trên ghế lảo đảo lắc lư, trái tim người đàn ông cũng thấp thỏm theo.
Đàm Hi vịn tay anh bước xuống, lui về vài bước, chống cằm quan sát một hồi lâu, tự gật đầu.
Lục Chinh đặt ghế lại cẩn thận, ngó thấy dáng vẻ nghiêm túc của cô nhóc liền không nhịn được mà nói ghẹo: “Có muốn anh chụp cho em một tấm không?”
“Ý hay đó.”
“...”
Sau cùng, vẫn lấy điện thoại chụp một tấm, Đàm Hi gửi vào trong nhóm ký túc xá.
Đàm Hi: [hình ảnh]
Hàn Sóc: Trùi, đoạt giải thiệt luông?
Tiểu Công Trúa: Cup vàng! [ nhe răng]
An An: [chúc mừng]
Hàn Sóc: Tớ muốn biết đây là do ai chụp? Hi Hi
Tiểu Công Trúa: Bóng dáng phản chiếu trên tủ rượu... Hãy gọi tớ là thám tử Co-Dao
An An: Được lắm! Thế giới hai người với bạn trai ha.
Đàm Hi: Chúc mừng mọi người, trả lời đúng rồi. Đáng tiếc là không có quà.
Hàn Sóc: Đồ quỷ ngược cẩu! Ta đại diện cho sức mạnh mặt trăng tiêu diệt người!
Mấy người tán phét với nhau một lúc. Đến khi Đàm Hi buông điện thoại xuống, Lục Chinh đã khoác áo tắm từ phòng ngủ đi ra.
“Tắm sạch rồi hả?” Đàm Hi chớp mắt, “Để em hưởng thụ phải không?”
Người đàn ông nhún vai, làm động tác mời dùng: “Như người đã thấy.”
Trong lòng Đàm Hi giống bị đệm thịt của chú mèo nào đó đụng vào, vừa mềm vừa mịn, đứng dậy khỏi ghế sofa, xỏ đôi dép đi vào trong phòng, không quên quay đầu lại liếc nhìn người đàn ông một cái, “Đại Điềm Điềm, đợi em~”
Đêm nay, xác định là tình si triền miên.
Không chỉ bồn tắm hưởng trọn, đến ghế sofa phòng khách và bàn đá ở nhà bếp, và cả ghế xếp ở ngoài ban công đều không tránh khỏi.
Ngày thứ hai, Đàm Hi xém chút không bò dậy nổi.
Vẫn là cú gọi liên hoàn đoạt mệnh của Phạm Trung Dương và Khương Mi khiến cô không thể ngủ đến khi mặt trời lặn.
“Tại anh hết!” Cẳng chân nhỏ nhắn nõn nà đạp lên ngực của người đàn ông, lực nhẹ như mây chẳng khác gì gãi ngứa cả.
Không chỉ không đau, lại còn thêm vài phần kíƈɦ ŧɦíƈɦ.
Đàm Hi khẽ rủa một tiếng, nhanh chóng mặc áo ngực vào, sau đó lấy bừa một bộ đồ trong tủ, sau khi mặc xong liền chạy ngay vào phòng vệ sinh.
Khi bước ra, tuy thần sắc vẫn còn hơi mệt mỏi, nhưng toàn thân đều sạch sẽ gọn gàng.
Lục Chinh đã thay đồ xong, bộ comple đen tô điểm thân hình cao lớn, từ cổ đến ống chân phẳng lì không một nếp nhăn, cả người được chau chuốt cẩn thận, đem lại cảm giác khó tiếp cận.
Đàm Hi ngậm dây chun túm tóc lên đỉnh đầu.
Lục Chinh: “xõa ra.”
“Hả?”
“Tóc, để xõa ra.”
“Tại sao?”
Người đàn ông lấy trong tủ áo ra một chiếc khăn lụa, “Còn cái này, che vết hôn.”
“...” Cái này tại ai chứ?! Tại ai?!
Lục Chinh lái xe đưa cô đến trạm tàu cao tốc tập hợp với nhóm người Phạm Trung Dương.
“Đội trưởng, sắc mặt cô không tốt lắm? Hôm qua thức khuya hả?” Cao Văn tỏ vẻ ân cần.
“Mắt thâm quần quá đó, tôi có gel nha đam, muốn bôi lên không?”
Cao Văn thấy cô không chịu trả lời, mặt mũi mơ màng, tự mình cũng không nói nhiều nữa, chỉ nhìn Dương Duy với ánh mắt nghi hoặc.
“Nhìn tôi làm gì?”
“Đội trưởng sao lại thiếu sức sống vậy?”
“Sao tôi biết... có thể tạm thời chia tay với bạn trai, không nỡ.”
Cao Văn nghĩ ngợi, lúc nãy khi anh Lục đó rời khỏi, mặt đội trưởng tối sầm, chủ yếu chắc là buồn, cô cũng không nên đến gây sự làm gì.
Tăng Húc trợn tròng trắng, hai tên ngốc.
Thời Nguyệt cuối đầu lén cười, ngay lập tức biết điều đưa tay ra chỉnh trang lại cái khăn lụa giúp Đàm Hi: “Hình như có hơi lệch...” Quan trọng là, không che được vết hôn.
Đàm Hi: “...”
Tàu cao tốc 9 giờ tối, Đàm Hi ngủ suốt, đến khi xuống xe cũng do Thời Nguyệt gọi cô dậy.
“Uh... Đến nhanh vậy?"
“Thời gian bình thường, cũng đâu nhanh đâu?”
“Sao em cứ có cảm giác, mới nhắm mắt mở mắt cái là đến rồi nhỉ?”
Khóe miệng Thời Nguyệt hơi giật, cảm thán: “Tối qua em cực rồi.”
Đàm Hi nhất thời thấy ngượng, “Đừng nói linh tinh nữa, qua bên này...”
Về đến trường, Phạm Trung Dương và Khương Mi huơ tay một phát, mọi người về phòng nghỉ ngơi!
Năm con người cảm giác như vừa được giải thoát sau hai ngày đi lại vất vả.
Đàm Hi về đến ký túc xá, tắm rửa qua loa rồi trùm đầu đi ngủ.
Lúc tỉnh dậy, mặt trời đã lặn đằng Tây.
An An và Nhiễm Dao đều có mặt, Hàn Sóc không thấy tăm hơi.
“Tỉnh chưa? Mỹ thiếu nữ thiên tài.” Tiểu Công Trúa tựa đầu, huơ tay về phía cô.
“Hử?” Đàm Hi ngồi dậy, một chân co lên, tay đặt trên đầu gối, thoải mái tự nhiên, “Gọi gì kỳ vậy?”
Mỹ thiếu nữ thiên tài?!
“Coi diễn đàn của trường đi bé yêu!”
Đàm Hi vơ lấy điện thoại, đăng nhập vào diễn đàn của trường, năm phút sau...
“Đù!”
《Mỹ thiếu nữ năm nhất dẫn nhóm Đại học T đoạt giải nhất điểm tuyệt đối cuộc thi ký họa đồng đội》
《Thiếu nữ thiên tài Đàm Hi chiếm lấy cup vàng cuộc thi, vượt mặt trường Mỹ thuật Trung ương, Mỹ thuật Quốc gia, Viện Đại học Mỹ thuật Q》
Còn có cái phô trương hơn.
《Đàm Hi: Một kỳ tích rõ ràng có thể nhờ vào sắc đẹp, nhưng nhất định phải nhờ vào tài hoa》
Cô chỉ mới ngủ một giấc, sao cả thế giới đều thay đổi thế này?
Ánh mắt nghi vấn hướng về Tiểu Công Trúa, người sau nhún vai, rồi lắc đầu, sau cùng xòe tay.
Lúc này, điện thoại reo lên.
Đàm Hi trượt nút xanh, giọng Cao Văn như nước thủy triều tràng vào lỗ tai vậy.
“Đội trưởng! Xem diễn đàn chưa? Cô nổi tiếng rồi! Ha ha ha... Cô nổi tiếng rồi!”
“Đội trưởng? Có nghe không?”
“Uh. Vì vậy, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Cao Văn quá hưng phấn, nên bỏ qua giọng nói cắn răng nghiến lợi của đối phương: “Hình do giáo sư chụp, tiêu đề là do tôi và Dương Duy đặt, thấy sao? Có phải rất hợp không, rất hay, rất ngầu phải không?”
“... Mấy anh chị làm à?”
“Hài lòng phải không? Hi hi, hai người chúng tôi đã phải thức cả buổi trưa đó.”
“Tôi cảm ơn hai người!” Mợ, bại não à.
“Hơ hơ, đừng khách sáo đừng khách sáo~ nên vậy, nên vậy~”
“Đội trưởng, thật ra chúng tôi còn liên hệ nhà báo để làm cho cô... Ừ? Đội trưởng? Ủa... sao cúp máy rồi?”
Qua phen này, sau vụ sóng gió bỏ phiếu bầu hoa khôi kế nhiệm của trường, giờ Đàm Hi lại nổi tiếng lần nữa!
Cũng xem như là nhân vật có chút tiếng tăm của trường Đại học T rồi.
Vốn dĩ nghĩ vậy cũng quá gai mắt rồi, không ngờ sau đó lại còn có chuyện ác liệt hơn.
8 giờ tối hôm đó, tiêu đề “Cô gái tài năng tuyệt sắc như vậy trên thế giới này không còn nữa” xuất hiện rồi ngay tức thì trở thành điểm nóng trong bảng xếp hạng, rồi với độ hot khả quan đã vững bước vượt qua những tiêu đề trước đó trong bảng xếp hạng.
8 giờ 30, đạt hạng 45 trong bảng xếp hạng.
9 giờ tiến lên top 5, 10 phút sau, mạnh mẽ vượt qua các bài về ngôi sao tiến lên top 1.
Nội dung chỉ là đoạn video ngắn 3 phút thôi, đoạn đầu ghi hình lúc Tiêu Lan và Đàm Hi lên sân khấu trình bày ý tưởng, sau đó trực tiếp nhảy đến đoạn nam sinh tỏ tình với Đàm Hi ngay tại chỗ.
“Mẹ ơi - Ê nè, cậu đã làm chuyện kinh thiên động địa gì rồi?!” Do Hàn Sóc là người trong giới, vì vậy khá là quan tâm đến Weibo.
Vốn dĩ chỉ lướt đại thôi, thấy bài hastag khá hấp dẫn liền nhấn vào xem, sau đó cô thấy cái gì đây?!
Người trong clip đang ngồi ở đối diện cô, đeo headphone, một bên gõ bàn phím, một bên chửi đối phương farm rừng!
“... Đánh chết mày! Mẹ kiếp! Con mẹ nhà mày!”
Hàn Sóc gần như phải nhìn lên nhìn xuống N lần để khẳng định đứa ngồi đối diện là người trong clip, mới đưa tay ra kéo ống tay áo Đàm Hi.
“Biến.”
“Cậu đừng gõ nữa, có chuyện rồi.”
“Lát rồi nói, đang bận.”
“Cậu lên top truy cập rồi.”
“Cái gì?”
“Cậu lên top truy cập rồi.”
Đàm Hi bỏ tai nghe ra, giật lấy điện thoại, “Đâu?”
“Top 1...”
Ngón tay bấm mở ra, ba phút sau, “Ai làm vậy?”
“Không biết.”
Tiểu Công Trúa và An An vây quanh, “Tớ cũng muốn xem! Tớ cũng muốn xem!”
Lại qua 3 phút.
Tiểu Công Trúa ngậm lại cái cằm vừa há ra vì kinh ngạc: “Hi Hi, cậu như vậy là tính vào giới show biz đấy hả?”
An An mỉm cười: “Cần giúp gì không?”
Đàm Hi: “...” Tớ muốn yên tĩnh, đừng hỏi tớ yên tĩnh là ai.
Hàn Sóc: “Cậu tính chuẩn bị cướp chén cơm của tớ hả?”
Đàm Hi: “Biến.”
Nhưng nghĩ lại, cũng chỉ là mấy tin vắn mà thôi, không lên tiếng cũng sẽ tự động lắng xuống thôi, bản thân không cần lo bò trắng răng thế, Đàm Hi liền thấy thoải mái không kém.
Đưa trả lại điện thoại, đeo tai nghe máy tính vào, “Vãi! Tớ bị đồng đội bỏ rơi rồi...” Không phải cố ý muốn bẫy đâu nha!