Từ Cửu Chiếu cũng không biết Tương Hãn mở công ty bao lớn, cũng không biết Tương Hãn cụ thể có bao nhiêu tiền.
Nhưng cho dù Tương Hãn có tiền đi nữa, thì đó cũng là vật riêng bên nhà mẹ đẻ, là “của hồi môn” của Tương Hãn! Tất cả những điều đó cũng không ngăn được cậu đem tiền tiết kiệm của mình giao cho đối phương, để cho hắn dùng trong gia đình.
Từ quan điểm đó, cậu thấy mình tự tin hơn hẳn, ở hiện đại tuyệt đối ít có thể nhìn thấy có nam nhân tự tin mãnh liệt như vậy.
Trong nháy mắt, Tương Hãn bị Từ Cửu Chiếu khí phách đưa tiền cho hắn như là chuyện đương nhiên làm cho mê đảo. Hắn quả thực hận không thể lập tức bổ nhào vào đối phương, đè đối phương lại mà điên cuồng thổ lộ thương yêu của hắn đối với Từ Cửu Chiếu. Hắn ngồi ở trên ghế ăn, hung hăng nắm tấm thẻ kia, dùng hết tự chủ mới không có nhào tới.
Không được, hôm qua hắn đã không khống chế được, nếu như hôm nay lại làm ra chuyện tình quá giới hạn nữa, Từ Cửu Chiếu sẽ thực sự tức giận.
Huống chi bây giờ còn là sáng sớm, mới vừa rời giường không bao lâu.
Tương Hãn ra sức đem nội tâm dã thú nhét trở vào, đóng khóa lại. Lúc này mới đoan chính nói rằng: “Được, anh biết rồi.” Sau đó động tác đặc biệt cẩn thận đem tấm thẻ của Từ Cửu Chiếu bỏ vào ví tiền.
Buổi sáng Tương Hãn có cuộc họp, buổi trưa còn phải ăn cơm với khách hàng, mặc dù hắn lưu luyến, nhưng không thể không đi làm việc được.
Trước khi ra cửa hắn ôm Từ Cửu Chiếu thật lâu, lại hôn một cái trên mặt cậu, lúc này Tương Hãn mới lái xe đi, hắn còn phải chạy về chỗ ở để thay quần áo nữa. Bên Từ Cửu Chiếu cũng không có trang phục của hắn, điểm này rất bất tiện.
“Dính người.” Từ Cửu Chiếu bất đắc dĩ đóng cửa lại, trong giọng nói mang theo cưng chìu mà ngay cả cậu cũng không phát giác ra, cậu quay người lại đi tới bàn tiếp tục chìm đắm vào công việc.
Mang theo chút thẹn thùng xấu hổ, nội tâm Từ Cửu Chiếu tràn đầy cảm xúc hạnh phúc của cuộc tân hôn mới mẻ, làm việc càng thêm tập trung. Cho tới trưa nhìn lại thành quả tăng lên rõ rệt, Từ Cửu Chiếu hài lòng gật đầu, đứng lên hoạt động thân thể.
Cậu đã nói cậu thích hợp với cuộc sống như thế mà, chính là có người toàn quyền tiếp nhận cuộc sống của cậu, cậu mới có thể toàn tâm toàn ý tập trung vào sự nghiệp.
Buổi trưa, Từ Cửu Chiếu nhận được điện thoại của Tương Hãn, căn dặn cậu nhất định phải ăn cơm, không nên ăn bên ngoài.
Từ Cửu Chiếu không chán nở nụ cười nghe hắn từng chút một nói cho cậu biết cách sử dụng lò vi sóng, sau đó cậu đi tới phòng bếp mở tủ lạnh đem cơm trưa đã được chuẩn bị trước lấy ra hâm nóng.
Ăn cơm trưa xong, Từ Cửu Chiếu vốn có dự định tiếp tục công việc, lại nhận được điện thoại của Ngô Diểu.
“Ngô sư huynh?” Từ Cửu Chiếu kinh ngạc nhận điện thoại, “Có chuyện gì không?”
“Tiểu sư đệ ~ ~ ~ ” Giọng nói Ngô Diểu hàm hàm hồ hồ, hình như uống rất nhiều rượu nên giọng nói không rõ ràng lắm, “Anh vừa mới giúp cho cậu có một đơn đặt hàng lớn! Thật là một đơn đặt hàng lớn! Cậu cần phải cảm ơn anh thật tốt ~ ~”
Từ Cửu Chiếu miễn cưỡng có thể nghe hiểu ý tứ của hắn, cậu kiên nhẫn nói rằng: “Anh uống say sao? Hiện tại anh đang ở nơi nào vậy?”
“Anh không có say ~ chỉ là có chút choáng váng, cậu yên tâm! Sư huynh cậu tửu lượng rất tốt.” Thanh âm của Ngô Diểu lại thêm hàm hồ, Từ Cửu Chiếu vừa nghe vừa nổi vạch đen.
Cùng con ma men không thể giảng đạo lý được, Từ Cửu Chiếu đành phải nói: “Được rồi, anh không có say. Anh rốt cuộc đang ở đâu?”
Bên kia Ngô Diểu trầm mặc một hồi, Từ Cửu Chiếu miễn cưỡng nghe được bên kia có người nói chuyện với nhau.
“… Này ~ tiểu sư đệ ~” Thanh âm của Ngô Diểu lại một lần nữa vang lên, “Cậu mới vừa nói cái gì?”
Từ Cửu Chiếu không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là lại hỏi lại một lần nữa, Ngô Diểu nói: “Đừng lo lắng, anh vừa tham gia một bữa tiệc. Lúc này mới vừa tan cuộc ~”
Lúc này mới vừa tan cuộc?! Từ Cửu Chiếu hồi tưởng lại lời nói của Ngô Diểu, bên kia kém trong nước 7 canh giờ, cho nên lúc này… bên kia dĩ nhiên là vừa sáng sớm!
Mới vừa suốt đêm lăn qua lăn lại xong?! Từ Cửu Chiếu không biết nói gì luôn.
Mặc dù không đồng ý với cách sống của Ngô Diểu, nhưng dù sao cũng là sư huynh tốt của cậu. Đối với một người rất là cung kính hoà thuận với sư trưởng, sư huynh như Từ Cửu Chiếu nên cậu liền khuyên nhủ: “Nếu như vậy, sư huynh liền nhanh đi ngủ đi. Có chuyện gì chờ ngủ dậy rồi nói tiếp.”
Ngô Diểu hăng hái vang dội, thanh âm cất cao nói: “Không! Anh nhịn không được! Nhất định phải nói cho cậu biết cái tin tức tốt này – anh nhận cho em một đơn đặt hàng lớn!”
Từ Cửu Chiếu vừa bực mình vừa buồn cười: “Tốt, em biết rồi, anh nhận cho em một đơn đặt hàng lớn. Em đã biết, cám ơn anh.”
Lần này Ngô Diểu hài lòng: “Được rồi, cậu biết rồi, có vui vẻ hay không?”
Từ Cửu Chiếu phối hợp nói rằng: “Vui, đặc biệt vui vẻ.”
Ngô Diểu hài lòng: “Anh mệt rồi, ngủ ngon.”
Giống như đã cúp điện thoại, Ngô Diểu bên kia nhất thời không có thanh âm. Từ Cửu Chiếu alo hai tiếng cũng không nghe ai đáp lại, không thể làm gì khác hơn là cúp điện thoại.
Ban nãy bên kia còn có người nói chuyện với hắn, cậu nghĩ Ngô Diểu hẳn không phải là một thân một mình, hẳn là sẽ có người chiếu cố anh ấy đi? Từ Cửu Chiếu lo lắng nghĩ đến.
Ngắn tay chẳng với tới trời, Ngô Diểu ở đất khách xa xôi, Từ Cửu Chiếu cũng không có biện pháp.
Ngày hôm nay Tương Hãn hình như đặc biệt bận rộn, giờ tan việc vẫn còn tăng ca trong nội thành, đối với việc không thể trở về ăn tối với Từ Cửu Chiếu, có vẻ đặc biệt ảo não. Từ Cửu Chiếu cảm thấy điểm này của Tương Hãn đặc biệt đáng yêu, vốn là cậu không có ai quản mới phải chán nản mất mát, ngược lại thì cậu an ủi Tương Hãn một phen, đối phương mới bằng lòng cúp điện thoại.
Trong lòng có cái gì đó xôn xao, cúp điện thoại, Từ Cửu Chiếu thở dài một hơi, cảm thấy cậu thật đúng là không thể rời bỏ Tương Hãn.
May là bọn họ hiện tại đã ở cùng một chỗ.
Từ Cửu Chiếu chẳng muốn gọi cơm bên ngoài, liền từ bên trong tủ lạnh lấy ra một túi thức ăn nhanh, bỏ vào trong nước nấu. Ăn xong rồi đem bộ đồ ăn bỏ vào trong bồn, Từ Cửu Chiếu liền mặc kệ nó.
Cậu đang định tìm một quyển sách thì ngoài cửa liền vang lên thanh âm của chuông cửa. Từ Cửu Chiếu kỳ quái nhìn cửa, cậu ở Thượng hải căn bản cũng không có bằng hữu gì, thế nào liên tiếp hai ngày lại có người tới thăm hỏi cậu.
Người tới là người đã gặp mặt một lần ngày hôm qua – Hoàng Duy Chân.
“Xin chào, chúng ta ngày hôm qua đã gặp qua một lần.” Không nhìn ra Hoàng Duy Chân ngày hôm qua tái nhợt chật vật đâu cả, hôm nay hắn ăn mặc một thân chỉnh tề thời thượng, mặt mang nụ cười nhìn Từ Cửu Chiếu: “Có thể vào nói chuyện sao?”
Tục ngữ nói không đưa tay đánh người đang cười, Từ Cửu Chiếu mặc dù không chào đón vị khách này, nhưng cũng không thể chặn ngoài cửa. Bạn đang
âMá»i và o.â Từ Cá»u Chiếu thản nhiên nói.
Cáºu tránh cá»a ra, Hoà ng Duy Chân và o nhà nà y thì thấy á» bên ngoà i tuy nhìn xấu xÃ, nhÆ°ng bên trong phòng á»c lại rất tuyá»t vá»i.
Từ Cá»u Chiếu má»i hắn ngá»i và o ghế sa lon, còn mình thì Äi rót nÆ°á»c chiêu Äãi khách. Hoà ng Duy Chân khách khà hai câu, chá» Từ Cá»u Chiếu Äi phòng bếp rót nÆ°á»c, má»i yên tâm to gan quan sát trang trà bên trong cÄn phòng nà y.
Từ Cá»u Chiếu không hiá»u giá thá» trÆ°á»ng, nhÆ°ng Hoà ng Duy Chân liếc mắt là có thá» nhìn ra giá trá» của những thứ nà y, tuy rằng không phải là rất Äắt, nhÆ°ng cÅ©ng không phải ngÆ°á»i bình thÆ°á»ng có thá» gánh vác Äược. HÆ¡n nữa diá»n tÃch tháºt là lá»n, so vá»i phòng của hắn thì lá»n hÆ¡n.
Ngà y hôm qua hắn thấy TÆ°Æ¡ng Hãn, giá»ng nhÆ° hắn tìm thấy Äược lá»i ra giữa cuá»c Äá»i chìm ná»i nà y, tuy rằng sau cùng bá» TÆ°Æ¡ng Hãn hung ác mắng và i câu. Thế nhÆ°ng Äây chẳng qua là Hoà ng Duy Chân cho tá»i bây giá» chÆ°a từng thấy qua hình dạng kia của hắn nên má»i nhất thá»i bá» hù dá»a.
Mấy nÄm nay á» nÆ¡i nà y lÄn lá»n cao thấp, hắn không phải là không có nghe qua lá»i khó nghe hÆ¡n nhÆ° váºy.
Chá» kinh ngạc rút Äi, Hoà ng Duy Chân lặng lẽ Äi theo phÃa sau hai ngÆ°á»i, táºn mắt thấy hai ngÆ°á»i và o nhà nà y. Hắn không dám tá»i gần, chá» là nhá» nhá» vá» trà sá» nhà , sau Äó trá» vá» phòng thuê.
Hắn hiá»n tại Äã 26 tuá»i, á» cái nÆ¡i các gÆ°Æ¡ng mặt trẻ xuất hiá»n tầng tầng lá»p lá»p thì coi nhÆ° là già . Nếu hắn không nắm chắc tuá»i xuân, chá» sợ cÅ©ng không có khả nÄng Äá»i Äá»i. Cho nên mặc dù TÆ°Æ¡ng Hãn Äá»i vá»i hắn lạnh lẽo, còn nói lá»i giáºn dữ, Hoà ng Duy Chân vẫn chÆ°a có chết tâm tìm cÆ¡ há»i.
Hoà ng Duy Chân vì dã tâm Äã bá» ra nhiá»u nhÆ° váºy, ném tinh lá»±c và thá»i gian nhiá»u nhÆ° váºy, hắn thá»±c sá»± không cam lòng, không cam lòng từ bá».
âXin lá»i, trong nhà không có nÆ°á»c trà , chá» có thá» má»i anh uá»ng nÆ°á»c trắng.â Từ Cá»u Chiếu Äem ly nÆ°á»c Äặt á» trÆ°á»c mặt hắn.
Hoà ng Duy Chân nói cám Æ¡n, chá» Từ Cá»u Chiếu ngá»i và o Äá»i diá»n, má» miá»ng nói rằng: âNgà y hôm qua gặp nhau vá»i và ng quá, TÆ°Æ¡ng Hãn cÅ©ng không có giá»i thiá»u gì. Bây giá» chÃnh thức nháºn thức má»t chút, tôi tên là Hoà ng Duy Chân, là bạn trai trÆ°á»c kia của TÆ°Æ¡ng Hãn.â
Nói xong câu Äó, Hoà ng Duy Chân liá»n chÄm chú nhìn chằm chằm vẻ mặt của Từ Cá»u Chiếu.
Ngà y hôm qua thấy cái dáng vẻ kia của TÆ°Æ¡ng Hãn, cÅ©ng biết hắn có bao nhiêu khẩn trÆ°Æ¡ng ngÆ°á»i nà y. Khẩn trÆ°Æ¡ng Äến mức tháºm chà không muá»n cho Äá»i phÆ°Æ¡ng biết sá»± hiá»n hữu của hắn, Hoà ng Duy Chân nghÄ© Äây là cÆ¡ há»i của hắn. Nếu nhÆ° TÆ°Æ¡ng Hãn ngay cả Äiá»m nà y cÅ©ng không dám nói cho Äá»i phÆ°Æ¡ng biết, muá»n che giấu, chứng minh tình cảm của hai ngÆ°á»i rất có thá» cÅ©ng không kiên Äá»nh.
TÆ°Æ¡ng Hãn hiá»n tại Äã có ngÆ°á»i khác, nên không muá»n thấy hắn, chá» cần ngÆ°á»i nà y bỠảnh hÆ°á»ng, liá»n có thá» chia rẽ bá»n há». Theo ý của Hoà ng Duy Chân, cho dù chia rẽ hai ngÆ°á»i, hắn cÅ©ng biết TÆ°Æ¡ng Hãn cÅ©ng sẽ không há»i tâm chuyá»n ý Äá»i vá»i hắn, thế nhÆ°ng nếu hắn không là m nhÆ° váºy thì má»t chút hy vá»ng cÅ©ng không có!
NhÆ°ng mà khiến hắn thất vá»ng rá»i, ngÆ°á»i Äá»i diá»n trên mặt má»t chút dao Äá»ng cÅ©ng không có.
Cáºu rất lạnh nhạt bình tÄ©nh nói: âTôi biết, A Hãn có nói vá»i tôi. Anh ấy nói hai ngÆ°á»i chia tay Äã lâu, ngà y hôm qua chá» là ngẫu nhiên Äụng phải.â Cáºu ngay cả tên của mình cÅ©ng không nói, rõ rà ng là không muá»n cùng ngÆ°á»i nà y dây dÆ°a tá»i lui.
Hoà ng Duy Chân siết tay má»t chút, mạnh mẽ ná» nụ cÆ°á»i, nói rằng: âVáºy sao.â Hắn rÅ© mắt nói rằng: âChúng tôi quả thá»±c rất lâu không có gặp mặt, ngà y hôm qua Äụng phải cÅ©ng chá» là muá»n má»i anh ấy Än má»t bữa cÆ¡m, cùng anh ấy ôn chuyá»n. Bất quá cáºu biết cÅ©ng tá»t, Äỡ phải hiá»u lầm. Tôi thấy ngà y hôm qua anh ta gấp gáp kéo cáºu vá» nhÆ° váºy, còn tÆ°á»ng hai ngÆ°á»i cãi nhau a.â Hoà ng Duy Chân ngẩng mặt, lá» ra dáng vẻ tÆ°Æ¡i cÆ°á»i sáng rỡ.
Hắn có vóc ngÆ°á»i Äẹp, lại có khà chất, cách Än mặc lại thá»i thượng, tạo hình rất tá» má».
Còn Từ Cá»u Chiếu thì tóc dà i chÆ°a ká»p chá»nh lại, trên ngÆ°á»i chá» mặc T-shirt thông thÆ°á»ng, quần cÅ©ng chá» là quần thÆ°á»ng. Bá»i vì không có thói quen mang già y kẹp ngón, Từ Cá»u Chiếu vẫn mang già y vải kiá»u Bắc Kinh cÅ©.
Äá»t nhiên có má»t sá»± tÆ°Æ¡ng phản nhÆ° váºy, nếu là ngÆ°á»i không có tá»± tin sẽ cảm thấy mình kém hÆ¡n bùn Äất.
Chá» tiếc, Từ Cá»u Chiếu không phải là ngÆ°á»i bình thÆ°á»ng, cáºu khà Äá»nh thần nhà n nói: âKhông, là m sao sẽ váºy chứ.â Tình cảnh ngà y hôm qua cáºu cÅ©ng không phải là ngÆ°á»i mù, là m sao không nhìn ra TÆ°Æ¡ng Hãn Äá»i vá»i vá» nà y rất phản cảm chứ. Cho nên ngÆ°á»i nà y nói gì cáºu cÅ©ng chá» là nghe má»t chút, cÄn bản cÅ©ng không cho là tháºt.
TÆ°Æ¡ng Hãn thÃch cáºu sâu nặng nhÆ° váºy, Từ Cá»u Chiếu sẽ không phụ lòng hắn, cÅ©ng sẽ không Äá»i vá»i hắn không có ná»a Äiá»m tÃn nhiá»m.
Hoà ng Duy Chân lại má»t quyá»n Äánh và o chá» trá»ng, ngá»±c chợt bá» kiá»m hãm lại.
Hắn ha ha cÆ°á»i má»t chút, giả bá» há»i tÆ°á»ng nói rằng: âHiá»n tại TÆ°Æ¡ng Hãn vẫn còn quản Äông quản tây nhÆ° trÆ°á»c sao? Khi Äó tháºm chà ngay cả mặc quần áo gì, giầy phá»i cái gì Äá»u phải có má»t chút ý kiến, không nghe anh ta còn mất hứng, tháºt là là m cho ngÆ°á»i ta cảm thấy Äau Äầu.â
Từ Cá»u Chiếu nhá»n không Äược thay Äá»i vẻ mặt, còn không chá» Hoà ng Duy Chân vui vẻ, Từ Cá»u Chiếu kinh ngạc nói rằng: âCái nà y chẳng lẽ không tá»t sao? Có A Hãn tôi cái gì cÅ©ng không cần là m, bá»t lo rất nhiá»u a. Má»i ngà y cÅ©ng không cần nghÄ© sẽ Än gì, mặc cái gì, mấy viá»c vụn vặt nà y rất phiá»n phức, dùng thá»i gian Äá» suy nghÄ© những thứ nà y rất lãng phÃ.â
TÆ°Æ¡ng Hãn tháºt sá»± rất xứng vá»i chức hiá»n thê tá»t nhất trên Äá»i, Từ Cá»u Chiếu không thá» hiá»u Äược ngÆ°á»i nà y là m sao lại cảm thấy phiá»n chán Äau Äầu, thá»±c sá»± là Äang á» trong phúc không biết hÆ°á»ng!