Yên lặng đi theo Từ Cửu Chiếu đến căn phòng ở lầu hai, Tương Hãn trong đầu miên man suy nghĩ đến cảnh tượng ấm áp lãng mạn.
Tuy rằng không phải là lần đầu tiên cùng Từ Cửu Chiếu đồng sàng cộng chẩm, thế nhưng khi đó Tương Hãn đối với Từ Cửu Chiếu không có chút ý nghĩ gì cả.
Tương Hãn hơi hoảng hốt, nếu như khắc chế không nổi lộ ra sơ hở thì làm sao bây giờ?
Hắn đang tưởng tưởng ra tình cảnh tốt đẹp thì bị một con mèo nghênh ngang nằm ở trên giường phá vỡ.
Miêu Gia: “Meo meo ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ “
Miêu đại gia không chỉ ‘xuất hiện rất đúng lúc’, còn há to miệng ngáp một cái rõ to, không vui lắc lắc đuôi.
Từ Cửu Chiếu đi tới sờ sờ đầu của nó, thấp giọng nói: “Không vui sao? Cũng trễ quá rồi.”
Miêu Gia coi cái đuôi là cái roi da quất cậu một cái, ngươi cũng biết là quá trễ sao, quấy rối giấc ngủ của bổn đại gia a.
“Nó sao cũng ở nơi đây thế?” Tương Hãn mơ hồ là cắn răng hỏi.
Từ Cửu Chiếu đứng ở bên giường: “Tôi ăn tết bên này, đương nhiên không thể bỏ lại Miêu Gia một mình a. Lúc bình thường luôn để cho người khác chăm sóc nó, tôi cũng không có một gian phòng ở nghiêm chỉnh, làm liên lụy Miêu Gia cũng bị đưa đến nơi khác. Lúc nào cũng như vậy, nên nó cũng không nhận ra được nhà của nó.”
Hiện tại Từ Cửu Chiếu đang suy nghĩ mời một người có chuyên môn đến chăm sóc nó, chính là vì phòng ngừa lúc mình không có ở đây Miêu Gia phải ở nhờ nhà người khác. Mặc dù là mèo, thế nhưng ăn nhờ ở đậu cũng không thoải mái.
Con mắt hoàng sắc xinh đẹp của Miêu Gia nhìn chăm chú vào Từ Cửu Chiếu, sau đó đưa cằm lại gần, ở trên bàn tay của cậu liếm một cái.
Tương Hãn tâm tình phức tạp, thế giới tốt đẹp của hai người cứ như vậy mà tiêu tan.
Từ Cửu Chiếu nói với Tương Hãn: “Muộn rồi, anh đi rửa mặt đi, sau đó chúng ta đi ngủ.”
Đó là lời mời tốt đẹp đến dường nào, nếu không có Miêu Gia thì càng hoàn mỹ hơn a.
Miêu Gia nhạy bén nâng đầu lên đối mặt với hắn, trong lúc đó giữa hai người hiện lên tia lửa đùng đùng.
Hừ. Miêu Gia dùng đuôi quét khăn trải giường một cái.
Tương Hãn đương nhiên sẽ không ngu ngốc cho rằng đây là biểu hiện Miêu Gia thích hắn, trên mặt không lọt thanh sắc tiêu sái vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Hắn lúc nào lại đắc tội với con mèo này chứ? Mới vừa rồi hắn cũng không có biểu hiện ra mặt mà? Tương Hãn lúc này đã đem chuyện cười nhạo Miêu Gia đeo vòng lúc trước hoàn toàn quên mất.
Đến lúc Tương Hãn đi ra, Miêu Gia đã được Từ Cửu Chiếu di chuyển sang cái gối bên cạnh.
Tuy rằng nó vẫn ở trên giường làm cho Tương Hãn không thoải mái, nhưng mà khoảng cách với Từ Cửu Chiếu được kéo gần thêm, Tương Hãn khoái trá nằm ở trên một cái gối khác.
“Anh chạy tới chạy lui như vậy, nhất định là mệt mỏi rồi, ngủ sớm một chút đi.” Từ Cửu Chiếu nằm ngủ chung với bạn tốt của mình trên một cái giường một chút cảm giác cũng không có. Ngủ cùng giường, có thể coi là biểu hiện tình cảm rất tốt a.
Rất nhanh Từ Cửu Chiếu liền ngủ thiếp đi, trái lại Tương Hãn chạy nửa ngày tinh thần lại hưng phấn ngủ không yên.
Sau khi hắn thích ứng bóng tối, mắt một cái cũng không nháy nhìn khuôn mặt đang ngủ của Từ Cửu Chiếu. Cậu hô hấp nhẹ nhàng, vẻ mặt nhu hòa mà tự nhiên buông lỏng đang dụ dỗ hắn.
Chỉ có điều suy nghĩ của hắn bị tiếng mèo ngáy không dứt ở phía sau cảnh cáo.
Tương Hãn giận dữ kéo chăn, mí mắt đấu tranh một lúc liền ngủ thiếp đi.
Sáng sớm, Tương Hãn bị Từ Cửu Chiếu đánh thức.
Sắc trời còn chưa có sáng lên, Từ Cửu Chiếu nhẹ giọng nói: “Mau dậy đi, trễ nữa là không kịp máy bay đó.”
“Ừm.” Tương Hãn mê mê hoặc hoặc mở mắt nhìn, dáng vẻ bất đồng với ngày thường khiến Từ Cửu Chiếu nhịn không được cười.
Đợi Tương Hãn rửa mặt xong, cả người đều thanh tỉnh lại, mặc dù mới ngủ có mấy tiếng, nhưng tinh thần rất sáng láng.
“Chúng ta đi chào hỏi thầy đi, thầy đã thức dậy rồi.” Từ Cửu Chiếu nhẹ giọng nói.
“Sớm như vậy sao?” Tương Hãn kinh ngạc giơ tay lên nhìn đồng hồ, lúc này vẫn chưa tới 6 giờ.
“Người già ngủ rất ít.” Từ Cửu Chiếu mở cửa phòng đi ra ngoài.
Khuôn mặt Tương Hãn lộ vẻ tươi cười nói với Trâu Hành Tân: “Trâu lão, chúc mừng năm mới.”
Trâu Hành Tân cười ha hả nói: “Tiểu tử này, vậy mà đánh úp bất ngờ a. Nếu không được Cửu Chiếu nói trước, ta còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì chứ. Thời gian cũng không còn sớm, hai đứa ăn một chút gì rồi nhanh chóng lên đường đi.”
Lễ mừng năm mới mà nửa đêm Tương Hãn lại đến đây, nếu không sớm cùng Trâu Hành Tân nói một tiếng, không chừng ông sẽ cho rằng đã xảy ra chuyện gì. Bất quá Từ Cửu Chiếu cũng không có lắm miệng nói cái gì, chỉ nói tâm tình Tương Hãn không tốt lắm.
Hai đứa?! Tương Hãn không hiểu chớp mắt.
Từ Cửu Chiếu lôi hắn đến bên cạnh bàn ăn ăn vài miếng sủi cảo: “Tôi sẽ trở về cùng với anh.”
“Cái gì?” Tương Hãn giật mình mở to hai mắt.
“Tôi sẽ đi chung với anh gặp Tương đại bá.” Từ Cửu Chiếu rũ mắt ngượng ngùng nói, “Anh không phải là muốn tự mình gặp ông ấy sao? Tôi đi cùng với anh.”
Ngày hôm qua khi ôm Tương Hãn khuyên bảo hắn, Từ Cửu Chiếu mơ hồ cảm giác được Tương Hãn không thích ba người con của Tương Vệ Quốc. Mặc dù là vì muốn cho lão gia tử dễ chịu, thế nhưng Tương Hãn vẫn không thích bác cả của hắn.
Tương Hãn cười toe toét, bất quá vẫn hỏi thử: “Miêu Gia thì sao đây?”
Từ Cửu Chiếu nói: “Hai ngày nữa tôi sẽ trở lại, nên không đem nó theo. Để nó đi theo thầy đi, đại tỷ nói sẽ chăm sóc nó.”
Trong lòng Từ Cửu Chiếu cũng áy náy, không biết đây là lần thứ mấy cậu đem Miêu Gia nhờ người khác nuôi rồi.
Cáºu quyết Äá»nh không thá» tiếp tục nhÆ° váºy nữa, chá» có tiá»n nhất Äá»nh sẽ Äá»i nÆ¡i á» lá»n má»t chút, má»i má»t ngÆ°á»i có chuyên môn Äến chÄm sóc nó má»i Äược.
Vô tình nói ra quyết Äá»nh nà y, TÆ°Æ¡ng Hãn liá»n liên tục gáºt Äầu, tháºm chà còn giúp cáºu bà y mÆ°u tÃnh kế.
Buá»i sáng TÆ°Æ¡ng Vá» Quá»c không thấy cháu trai Äâu, Äây cÅ©ng không phải là lần Äầu tiên, thế nhÆ°ng mấy nÄm gần Äây hiếm khi xảy ra chuyá»n nhÆ° váºy. ngÆ°á»i giúp viá»c nói buá»i trÆ°a hắn sẽ trá» lại Än cÆ¡m, nên ông cÅ©ng không quá ÄỠý.
NhÆ°ng Äến lúc thấy Từ Cá»u Chiếu Äi theo khiến cho TÆ°Æ¡ng Vá» Quá»c giáºt cả mình.
Từ Cá»u Chiếu tÆ°Æ¡i cÆ°á»i chúc tết TÆ°Æ¡ng Vá» Quá»c, trên mặt TÆ°Æ¡ng Vá» Quá»c lúng túng, sá» soạng ná»a ngà y cÅ©ng không lấy ra Äược má»t phong bao lì xì nà o cả.
Ãng không vui trừng mắt cháu trai vì không Äá» cho ông có cÆ¡ há»i chuẩn bá», TÆ°Æ¡ng Hãn thấy váºy liá»n nhanh trà từ bên trong và tiá»n của mình rút ra má»t xấp phong bao mà u Äá».
TÆ°Æ¡ng Vá» Quá»c nói rằng: âChúc tết không thá» thiếu tiá»n lì xì, Cá»u Chiếu mau nháºn lấy Äi.â
Từ Cá»u Chiếu bá» TÆ°Æ¡ng Hãn cứng rắn nhét má»t phong bao Äá», cáºu lúng túng nói: âTÆ°Æ¡ng lão, cháu Äã có thá» tá»± mình kiếm tiá»n rá»i ạ.â
TÆ°Æ¡ng Vá» Quá»c nghiêm mặt: âCháu còn nhá», viá»c Äó không quan há».â
Thà nh gia láºp nghiá»p rá»i thì sẽ không cho phong bao Äá», thế nhÆ°ng Từ Cá»u Chiếu lúc nà y má»i 18 tuá»i, vừa má»i thà nh niên thôi, vẫn còn là má»t Äứa bé.
Buá»i trÆ°a á» trên bà n Än, TÆ°Æ¡ng Vá» Quá»c khó có Äược uá»ng hai ly rượu trắng, xem chừng Äá»i vá»i viá»c Từ Cá»u Chiếu chạy tá»i chúc tết rất là vui vẻ, ÄÆ°Æ¡ng nhiên ông cÅ©ng góp ý cáºu tá»i quá bất ngá» là m ông không ká»p chuẩn bá» gì. Äến bây giá» lão gia tá» còn chÆ°a biết chÃnh thằng cháu của mình má»i là ngÆ°á»i bay qua trÆ°á»c tìm Äến cá»a nhà ngÆ°á»i ta Äi.
Sáng phải thức dáºy sá»m, trên máy bay cÅ©ng không có nghá» ngÆ¡i tá»t, hai ngÆ°á»i ngủ thẳng Äến buá»i chiá»u má»i thức dáºy.
TÆ°Æ¡ng Hãn biết TÆ°Æ¡ng Äại bá mùng nÄm má»i trá» vá» quê, vì thế hắn dẫn Từ Cá»u Chiếu Äi má»t vòng thÆ°á»ng thức các món Än ná»i tiếng. NÄm má»i á» Thượng Hải cÅ©ng không lạnh chút nà o, rất nhiá»u ngÆ°á»i không trá» vá» quê hoặc ngÆ°á»i dân bản xứ lúc nà y má»i có thá»i gian Äi ra ngoà i chÆ¡i nên so vá»i ngà y bình thÆ°á»ng cà ng Äông ngÆ°á»i hÆ¡n.
Qua ngà y hôm sau, rá»t cuá»c không thá» kéo dà i thêm Äược nữa, TÆ°Æ¡ng Hãn liá»n tìm tá»i Äá»a chá» khách sạn bá»n há» Äang á».
Từ Cá»u Chiếu lần Äầu tiên thấy TÆ°Æ¡ng Bình Kiến thì giáºt mình, so vá»i TÆ°Æ¡ng Bình Khang, TÆ°Æ¡ng Äại bá thoạt nhìn già hÆ¡n nhiá»u. Ãng cÅ©ng má»i sáu mÆ°Æ¡i tuá»i thôi, thế nhÆ°ng nhìn qua ông rất già nua. GÆ°Æ¡ng mặt rất gầy, khóe mắt khóe môi Äá»u có nếp nhÄn.
TÆ°Æ¡ng Hãn rất bình tÄ©nh, trên mặt không có biá»u tình gì chà o há»i TÆ°Æ¡ng Äại bá. TÆ°Æ¡ng Äại bá rất cao hứng Äá» cho bá»n há» tiến và o phòng. Gian phòng là phòng giÆ°á»ng lá»n tiêu chuẩn, bất quá chá» có má»t mình TÆ°Æ¡ng Äại bá á», những ngÆ°á»i thân khác chắc là Ỡphòng khác.
âA Hãn, không ngá» cháu lại tá»i Äây, có phải là ông ná»i cháuâ¦..â TÆ°Æ¡ng Bình Kiến mong Äợi nhìn TÆ°Æ¡ng Hãn.
TÆ°Æ¡ng Hãn lắc Äầu, nói rằng: â Không phải là ý của gia gia cháu, hôm nay là tá»± cháu muá»n Äi qua thôi.â
TÆ°Æ¡ng Bình Kiến thất vá»ng âAâ má»t tiếng, bất quá liá»n xóc lại tinh thần, phấn chấn hÆ°á»ng vá» phÃa TÆ°Æ¡ng Hãn lá» ra khuôn mặt tÆ°Æ¡i cÆ°á»i: âNhÆ°ng mà cháu có thá» sang Äây thÄm bác, bác cÅ©ng tháºt cao hứng. Má»t ngà y nà o Äó gia gia cháu nhất Äá»nh sẽ tha thứ cho chúng ta.â
TÆ°Æ¡ng Hãn ngữ khà bình tÄ©nh nói: âBác hiá»u lầm rá»i, cháu hôm nay tá»i là có viá»c muá»n nói. NgÆ°á»i tuá»i cÅ©ng không nhá», hà ng nÄm Äi qua Äi lại nhÆ° thế, bá»n nhá» Äi theo cÅ©ng sẽ vất vả, sang nÄm má»i ngÆ°á»i Äừng tá»i nữa.â
Vợ của TÆ°Æ¡ng Bình Kiến vẫn á» dÆ°á»i quê, ông cùng bạn già ba nÄm nay Äá»u là Än tết xa nhau. TÆ°Æ¡ng Bình Kiến có hai trai, hai gái, hà ng nÄm Äến Äây Äá»u có con cái dắt theo cả nhà Äi cùng ông.
TÆ°Æ¡ng Bình Kiến thoáng cái nhÆ° từ thiên ÄÆ°á»ng rÆ¡i xuá»ng Äá»a ngục, môi láºp tức run lên, ông khó thá» nói: âÄây là ý của gia gia cháu sao?â
TÆ°Æ¡ng Hãn lắc Äầu: âHiá»n nhiên không phải là gia gia, nhÆ°ng tÃnh tình của ông ngÆ°á»i Äại khái cÅ©ng hiá»u rõ Äi, má»t khi ông ná»i là m ra quyết Äá»nh gì thì sẽ không thay Äá»i.â
TÆ°Æ¡ng Bình Kiến chán nản gục Äầu xuá»ng, hai tay bụm mặt.
Từ Cá»u Chiếu lặng lẽ chá»t TÆ°Æ¡ng Hãn má»t cái, trong lòng TÆ°Æ¡ng Hãn vẫn là không thay Äá»i quan niá»m lúc trÆ°á»c, tuy rằng vá»n là Äến là m ngÆ°á»i hoà giải, thế nhÆ°ng chÃnh hắn không má» miá»ng Äược.
RÆ¡i và o ÄÆ°á»ng cùng, Từ Cá»u Chiếu Äà nh nói: âTÆ°Æ¡ng Äại bá có biết vì sao TÆ°Æ¡ng lão tức giáºn không?â
TÆ°Æ¡ng Bình Kiến ngẩng Äầu lên, và nh mắt của ông có chút há»ng, thanh âm vi ách nói: âTa không rõ lắm, chắc là lão nhá» chá»c lão nhân gia sinh khÃ. Ta có há»i Bình Khang, nhÆ°ng hắn ấp úng, cÅ©ng không nói rõ rà ng. â
Vì váºy Từ Cá»u Chiếu liá»n Äem sá»± tình TÆ°Æ¡ng Bình Khang là m ra nói má»t lần, TÆ°Æ¡ng Bình Kiến sau khi nghe thoáng cái nắm tay lại thà nh nắm Äấm, nghiến rÄng nghiến lợi: âÄây không phải là chuyá»n Äùa nữa rá»i!â
Từ Cá»u Chiếu thá» phà o, nói rằng: âVáºy ngÆ°á»i cÅ©ng có thá» hiá»u bây giá» TÆ°Æ¡ng lão tức cái gì Äi, ông ấy cho rằng ba ngÆ°á»i con Äá»u là hÆ°á»ng vá» phÃa gia sản mà không phải vì tình phụ tá».â
TÆ°Æ¡ng Bình Kiến trên mặt xấu há» nói rằng: âTuyá»t không phải nhÆ° váºy, nÄm Äó ta tuá»i còn trẻ không hiá»u chuyá»n, cứ nhÆ° váºy chạy Äến nông thôn không trá» lại. Sau Äó cÅ©ng bá»i vì cảm thấy có lá»i vá»i cha mẹ, anh em trong nhà , không có mặt mÅ©i trá» vá». Vá» sau thì mất liên lạc, ta cÅ©ng không có nÄng lá»±c Äá» Äi tìm.â
Äây là khúc mắc trong lòng của TÆ°Æ¡ng Bình Kiến, ông luôn cảm thấy có lá»i vá»i cha của mình, và o lúc Äó lại vứt bá» ngÆ°á»i trong nhà mà trá»n Äi. Ãng là con cả, khi Äó lẽ ra phải gánh vác trách nhiá»m láºp nghiá»p. Thế nhÆ°ng lại vì mình mà bá» Äi.
TÆ°Æ¡ng Bình Kiến vẫn cho rằng nếu nhÆ° không phải là bá»i vì ông, cái nhà nà y cÅ©ng không Äến mức sụp Äá». CÅ©ng bá»i vì há» thẹn vá»i cha mẹ, ngÆ°á»i thân, TÆ°Æ¡ng Bình Kiến má»i trá»n tránh nhiá»u nÄm không dám vá» nhà .
Cho Äến khi cháu của ông lục tục ra Äá»i, ông má»i bắt Äầu có khát vá»ng mạnh mẽ muá»n gặp lại cha mẹ cùng ngÆ°á»i nhà của mình.