Khó có được một lần tình thú, mặc dù Tương Hãn rất muốn tận hứng, nhưng mà ngày mai còn phải khởi hành, hắn vẫn khống chế bản thân không có làm quá mức.
Cũng may bây giờ Từ Cửu Chiếu rèn luyện thân thể càng ngày càng tốt, ngày hôm sau mới có thể rời được giường. Bả vai, ngực cậu đã săn chắc hơn. Trên cánh tay, trên đùi cũng rèn luyện rất có lực độ, thỉnh thoảng làm một chút động tác khó cũng không thành vấn đề.
Trong chuyến đi này, ngoại trừ Tương Hãn muốn mang Từ Cửu Chiếu nhận thức một phen phong tình nước ngoài ra, càng nhiều hơn chính là muốn giúp Từ Cửu Chiếu có được nhiều linh cảm hơn, đối với việc sáng tác tác phẩm tham gia triển lãm cũng rất có ích.
Bởi chủ đề là cảm tính, Tương Hãn liền tính toán để Từ Cửu Chiếu quan sát tác phẩm nghệ thuật hiện đại nhiều hơn.
Hắn và Từ Cửu Chiếu đi thăm viện bảo tàng Brussels, nhìn rất nhiều tác phẩm nghệ thuật. Những tác phẩm này bao gồm hội họa, điêu khắc, gốm sứ, đủ loại kiểu dáng giúp Từ Cửu Chiếu mở rộng tầm mắt.
Bọn họ ở Bỉ ba ngày, sau đó lại đi Pháp, đi thăm viện bảo tàng nghệ thuật Orsay, bảo tàng Louvre, ngoại trừ những nơi này ra, Từ Cửu Chiếu cũng đi tham quan một lượt các kiến trúc nghệ thuật nổi tiếng.
Vòng tới vòng lui như thế, Từ Cửu Chiếu liền hiểu dụng tâm của Tương Hãn. Nội tâm cậu rất cảm động, không biết dùng lời lẽ gì để biểu đạt.
Cơm trưa xong, Tương Hãn đảo điện thoại di động xem lộ trình, Từ Cửu Chiếu ngồi đối diện liền nói: “A Hãn, khó có được tới Pháp một lần, không bằng chúng ta đi xem hội chợ nghệ thuật đi? Nói không chừng có thể đào được chút thứ tốt.”
Tương Hãn ngẩng đầu kinh ngạc nhìn cậu: “Em muốn đào bảo sao?”
Từ Cửu Chiếu ôn nhu nhìn hắn, nhẹ giọng nói: “Mấy ngày nay chúng ta đều đi bảo tàng nghệ thuật, cũng nên đổi nhiều kiểu tham quan một chút. Cuộc sống sau này còn dài, viện bảo tàng nhiều như vậy, chúng ta có thể từ từ xem.”
Loại báo hiệu hạnh phúc trong tương lai này lập tức đánh trúng lòng của Tương Hãn, cổ họng hắn như bị ngăn trở, nuốt xuống một chút nói: “Được, sau này chúng ta trở lại từ từ xem.”
Cửu Chiếu cười nói: “Ừ, không cần gấp.”
Trong lòng Tương Hãn ngập tràn bong bóng hạnh phúc, lồng ngực được lấp đầy đến mức muốn bay lên.
Pa-ri là một thành phố có bầu không khí nghệ thuật đặc biệt nồng hậu, hội chợ nghệ thuật cũng vô cùng phồn vinh phát đạt, nơi này có 4 chợ bán đồ cũ nổi tiếng, giống như ở Phan Gia Viên (chợ đồ cổ Panjiayuan), phố cổ Lilichang vậy, đều là nơi đào bảo cực kì nổi tiếng.
Tương Hãn hăng hái bừng bừng mang theo Từ Cửu Chiếu đi trên đường, chợ bán đồ cổ ngay hai bên đường, thậm chí kéo dài qua mấy con phố. Ngoại trừ ven đường bày sạp trong ngày và thời gian cố định ra, trong hẻm nhỏ cũng có rất nhiều cửa hàng kinh doanh đồ cổ, những chỗ này cũng là địa phương tìm kiếm đồ cổ rất tốt.
Đương nhiên, cũng như chợ đồ cổ vàng thau lẫn lộn ở trong nước, những thứ trong cửa hàng cũng trộn lẫn thật giả, người thường khó phân biệt, trong đó rất nhiều đồ dỏm gắn mác “China”, làm cho rất nhiều người không biết bị mắc lừa.
Tương Hãn là thương nhân đồ cổ, mà Từ Cửu Chiếu lại tinh thông gốm sứ cổ, hai người này tự nhiên là biết nhìn hơn.
Đi vào một cửa hàng thoạt nhìn không có chút thu hút, Từ Cửu Chiếu thoáng cái bị kinh hãi. Từ ngoài cửa sổ nhìn vào bên trong cửa hàng chỉ thấy tối mờ, nhưng mà đi vào bên trong lại thấy cửa hàng này bày đầy đồ cổ Trung Quốc rực rỡ muôn màu.
Trong đó có Thanh Đồng khí, cổ ngọc khí, đồng hồ, đồ sứ, áo giáp cổ, thậm chí còn đoản kiếm rỉ sắt vô danh.
“Chào mừng quang lâm.” Bên trong cửa hàng truyền tới một tiếng Trung đủ tiêu chuẩn, Từ Cửu Chiếu còn tưởng rằng chủ tiệm là một người Trung Quốc, kết quả vừa nhìn hoàn toàn chính là một người nước ngoài.
“…. ” Từ Cửu Chiếu kinh ngạc nhìn hắn một cái, “Ngài nói tiếng Trung thật tốt.”
“Cảm ơn.” Ông chủ tiệm có gương mặt rất đầy đặn, một bộ hòa khí sanh tài, hắn cười híp mắt nói: “Thích gì cứ việc xem, chỗ này của tôi đều là đồ tốt, không lừa già dối trẻ đâu.”
“Được.” Lễ phép gật đầu, Từ Cửu Chiếu xoay người tự mình nhìn hàng hoá, so với trong nước thì cách giới thiệu phục vụ khách không giống nhau, ở nước ngoài sẽ để chính khách hàng quan sát lựa chọn, ông chủ sẽ chỉ làm người phục vụ thôi.
Cửa hàng này kỳ thực cũng không lớn, thoạt nhìn cảm thấy rung động hoàn toàn cũng vì nơi đây lợi dụng không gian vô cùng tốt, từ cửa tủ kính, mặt tường, thậm chí ngay cả nóc nhà cũng không có bỏ qua.
Từ Cửu Chiếu ngẩng đầu, trên nóc cửa hàng làm một loạt cái khung, bên trên để đầy sứ Thanh Hoa xinh đẹp, toàn bộ sứ Thanh Hoa được đặt ở trong cái khung đồng màu vàng tinh xảo, thoạt nhìn tráng lệ, tinh mỹ vô song. Khiến người ta vô cùng có cảm giác muốn mua chúng.
Mà đối diện cửa chính là một cái tủ thủy tinh, bên trong để một ít hàng triển lãm, đều là các vật nhỏ khéo léo. Có vòng tay, mặt dây chuyền, ngọc bội, con dấu, giá để bút, ngọc đái khấu (khóa thắt lưng bằng ngọc), lọ thuốc hít… Tương Hãn tựa hồ đối với những thứ này cảm thấy rất hứng thú, ở nơi đó cúi người nhìn.
Ánh mắt của Từ Cửu Chiếu từ trên người hắn quét một vòng, liền nhìn sang cái giá bên cạnh, ở đó có một cái đĩa hấp dẫn cậu. Cái đĩa được đặt một mình ở một tầng, vị trí riêng biệt, rất dễ thấy.
Từ Cửu Chiếu đi tới cầm lấy nó, cái này có phong cách sứ xuất khẩu điển hình, hình ảnh vẽ rất dày đặc, văn sức quanh thân đơn giản, đồ án bên trong đều là hoa cỏ trái cây, ở giữa vòng tròn là hai tước điểu đang truy đuổi nhau. Văn cách ở mép đĩa vô cùng trôi chảy, lật qua phía sau còn có khắc chữ “Đại Thanh Ung Chính Niên Khoản”.
Thấy cậu cầm lên xem, ông chủ liền giới thiệu cho cậu: “Đĩa sứ này có hơn hai trăm năm lịch sử, trước kia là đồ sưu tầm của một gia đình quý tộc Pháp. Cậu nhìn xem, đây phải qua đường biển mới tới được, khi đó giới quý tộc đều thích sưu tầm loại dĩa này để trang trí nhà của mình. Thậm chí có người còn đặc biệt xây phòng riêng để đặt đồ sứ, bên trong để đầy đồ sứ nhập khẩu hạng sang. Chỉ bất quá sau cách mạng Pháp, nhà quý tộc này bị giết, tôi tớ nhà hắn trộm đĩa sứ bỏ chạy. Con cháu hắn cũng không hiểu rõ liền tùy tiện bán đi, lúc này mới làm cho cái đĩa Thanh Hoa này lưu lạc trên thị trường.”
Từ Cửu Chiếu cười cười, cầm trong tay lật tới lật lui nhìn, Tương Hãn đi tới thấp giọng hỏi: “Em thích cái này sao?”
Từ Cửu Chiếu chỉ cười, không nói lời nào, sau đó liền đem đĩa sứ bỏ xuống. Ông chủ thoáng cái tiếc hận, sau đó liền bị Tương Hãn dời đi chú ý.
Tương Hãn cầm trong tay là một ngọc bội lớn chừng nửa bàn tay, còn có một lọ thuốc hít có họa tranh bên trên.
Tương Hãn không đợi ông chủ kể chuyện xưa cho hắn nghe, trực tiếp liền hỏi bao nhiêu tiền.
Du khách sảng khoái như vậy cũng ít khi thấy, ông chủ rất vui vẻ trực tiếp báo giá: “Ngọc bội là 2000 Euro, lọ thuốc hít rẻ hơn, 500 Euro.”
Ông chủ tuy rằng kinh doanh toàn bộ là đồ cổ Trung Quốc, nhưng cũng không đại biểu hắn là một người tinh thông đồ cổ Trung Quốc, hoàn toàn bởi vì những năm gần đây lữ khách Trung Quốc tăng nhiều nên hắn mới đổi nghề buôn bán cái này. Chỉ vì muốn kiếm tiền từ du khách.
Cho nên, hắn chào giá rất đặc biệt. Ngọc bội không phải là căn cứ vào phẩm tương hay niên đại, hoàn toàn chính là căn cứ vào giá trị của ngọc mà chào giá. Lọ thuốc hít cũng như vậy, nơi này lọ thuốc hít đều cùng một giá.
Trên mặt Tương Hãn thản nhiên, nhìn không ra cao hứng hay là mất hứng, chỉ là gật đầu.
âCó thá» quẹt thẻ sao?â
Ãng chủ không nói hai lá»i lấy ra má»t máy POS (máy chấp nháºn thanh toán thẻ), rất sung sÆ°á»ng Äá»i thà nh RMB(Äá»ng nhân dân tá») hoà n thà nh giao dá»ch. TÆ°Æ¡ng Hãn yêu cầu ông chủ má»t cái túi bảo vá» môi trÆ°á»ng Äem hai món bá» và o, là m vẻ ta Äây già u có khiến khóe mắt ông chủ giáºt má»t cái, há»i háºn sao không tÄng giá thêm má»t chút.
âEm muá»n mua gì không?â TÆ°Æ¡ng Hãn Äi tá»i nhìn Từ Cá»u Chiếu.
Từ Cá»u Chiếu: âKhông thÃch gì cả, mua xong rá»i sao?â
âỪ, Äi thôi.â TÆ°Æ¡ng Hãn rất tá»± nhiên cầm tay của Từ Cá»u Chiếu, hai ngÆ°á»i tay trong tay Äi ra tiá»m .
Äi ra ngoà i má»t Äoạn, Từ Cá»u Chiếu liá»n cÆ°á»i ra tiếng.
Bá» tiếng cÆ°á»i của cáºu lây nhiá»
m, TÆ°Æ¡ng Hãn cÆ°á»i há»i : âThấy Äược cái gì mà vui vẻ nhÆ° váºy.â
Từ Cá»u Chiếu cÆ°á»i Äến mắt Äá»u cong lên: âEm cÆ°á»i ông chủ kia trợn mắt nói mò, giá»ng nhÆ° Äúc thÆ°Æ¡ng nhân Äá» cá» trong nÆ°á»c váºy, mua Äá» liá»n ká» chuyá»n xÆ°a, còn sáng tác giá»ng nhau nhÆ° thế.â
Từ Cá»u Chiếu rất Ãt cÆ°á»i nhÆ° váºy, nên liá»n có vẻ cà ng quý giá.
âÄÄ©a sứ kia có vấn Äá» gì sao?â TÆ°Æ¡ng Hãn nhìn khuôn mặt tÆ°Æ¡i cÆ°á»i của cáºu há»i.
âVấn Äá» rất nhiá»u, kiá»u dáng Äá»i Minh, lạc khoản Äá»i Thanh, dùng nguyên liá»u thá»i dân quá»c, thợ là m là thá»i nay. Anh nói xem, có phải rất nhiá»u vấn Äá» hay không?â
Ban nãy TÆ°Æ¡ng Hãn cÄn bản không có chú ý ÄÄ©a sứ ná», nghe Từ Cá»u Chiếu nói xong, cÅ©ng buá»n cÆ°á»i.
âLà m giả cÅ©ng không có tâm quá Äi!â TÆ°Æ¡ng Hãn lắc Äầu, âNếu ai bá» tiá»n mua giá cao. Lại nháºn Äược má»t âÄáºu nhÄ© ngoạnâ, thế nà o cÅ©ng phải khóc ròng cho xem.â (âÄáºu nhÄ© ngoạnâ có ý nghÄ©a nhÆ° trêu chá»c, Äùa giỡn)
Bên môi Từ Cá»u Chiếu ngáºm cÆ°á»i: âVáºy còn anh, em thấy anh mua tá»i hai món.â
âHì hì.â TÆ°Æ¡ng Hãn cÆ°á»i giảo hoạt giá»ng nhÆ° mèo trá»m Äược thá»t, hắn Äem Äá» váºt từ trong túi lấy ra ÄÆ°a cho Từ Cá»u Chiếu: âEm xem Äi, tất cả Äá»u là váºt cá».â
Từ Cá»u Chiếu Äem hai váºt cầm á» trong tay quan sát, ngá»c bá»i khoảng 8 cm, có vẻ má» má» không trong trẻo, mà tranh sÆ¡n thủy trên lá» thuá»c hÃt lại mây bay nÆ°á»c chảy lÆ°u loát sinh Äá»ng, bên trong chÃnh giữa có Cà n Khôn.
âCó manh má»i gì sao?â Từ Cá»u Chiếu nhìn má»t cái, nghÄ© lá» thuá»c hÃt rất Äẹp, thế nhÆ°ng nếu TÆ°Æ¡ng Hãn Äem ngá»c bá»i mua vá», liá»n nói lên ngá»c bá»i kia tuyá»t Äá»i không ÄÆ¡n giản.
âLá» thuá»c hÃt là tác phẩm của Äại sÆ° cuá»i nhà Thanh, có lạc khoản. Äặt á» Bác Cá» Hiên có thá» bán Äược giá cao. Trá»ng Äiá»m là cái ngá»c bá»i nà y, cái ngá»c bá»i nà y má»i là Äá» tá»t.â
Từ Cá»u Chiếu tá» má» nhìn ngá»c bá»i kia. Ngá»c bá»i kia có tạo hình là song hạc hà m chi (2 con hạc ngáºm cá» linh chi), toà n bá» ngá»c bá»i có cùng má»t kiá»u Äiêu khắc. Vì Äá» không lãng phà nguyên liá»u nên khi tạo hình Äá»u Äược thá»±c hiá»n trên mặt ngá»c, nhÆ°ng sá» dụng toà n bá» ngá»c không tiếc chi phà nhÆ° cái nà y rất là hiếm thấy.
TÆ°Æ¡ng Hãn ẩn tình nhìn Từ Cá»u Chiếu: âSong hạc miá»ng ngáºm cá» linh chi, Äầu Äuôi giao nhau, bá» dá»±c song phi(2 chim liá»n cánh), mang ngụ ý tá»t Äẹp khó có Äược. Loại tạo hình nà y chá» có á» thá»i Äại Kim má»i xuất hiá»n. Äá» tà i vá» tình yêu tá»t Äẹp thì cà ng hiếm thấy. Hiá»n nay nó hÆ¡i má» là do bảo quản không tá»t, kỳ thá»±c ngá»c bá»i nà y Äược là m từ ngá»c Hòa Äiá»n, chất ngá»c không tá». Anh dá»± Äá»nh trá» lại Äem Äi mà i rá»a, nó sẽ sáng lại thôi. Sau Äó anh Äem treo á» trÆ°á»c kÃnh chiếu háºu trong xe em có Äược không ?â
á» nÆ¡i Äông ngÆ°á»i, TÆ°Æ¡ng Hãn lại giá»ng nhÆ° là tá» tình, khiến cho mặt Từ Cá»u Chiếu Äá» tá»i mang tai.
âÄược rá»i, mau thu liá»
m lại. Vẫn còn á» bên ngoà i ÄÆ°á»ng Äó.â Từ Cá»u Chiếu rÅ© mắt, liá»u mạng khắc chế khô nóng trên mặt, âChá», chá» trá» vá» khách sạn rá»i sẽâ¦. â nói.
NÆ°á»c Pháp chÃnh là má»t quá»c gia khá cá»i má», Từ Cá»u Chiếu cÅ©ng từng thấy hai nam nhân công khai hôn môi, chá» bất quá Äá»i vá»i ngÆ°á»i cá» Äại nhÆ° cáºu mà nói thì rất là xấu há».
CÅ©ng may TÆ°Æ¡ng Hãn biết cáºu bảo thủ, chá» là lôi kéo tay cáºu mà thôi.
Quay vỠkhách sạn? Lại sẽ?
TÆ°Æ¡ng Hãn hoà n toà n nghÄ© sai, nhất thá»i thú huyết sôi trà o, kéo Từ Cá»u Chiếu Äi thẳng Äến taxi.
Äêm nay không há» thiếu tình cảm mãnh liá»t và kÃch thÃch, TÆ°Æ¡ng Hãn cà ng cảm thấy hắn bóc lá»t Ngô Diá»u là Äúng rá»i, cảm giác xuất ngoại lần nà y ngá»t ngà o hạnh phúc giá»ng nhÆ° hÆ°á»ng tuần trÄng máºt váºy.
Ná»a Äêm, Từ Cá»u Chiếu Äi toilet, cáºu từ phòng vá» sinh Äi ra lÆ¡ Äãng Äi ngang qua cá»a sá».
TÆ°Æ¡ng Hãn chá»n phòng nhìn Äược phong cảnh, ngoà i cá»a sá» chÃnh là sông Xen, buá»i tá»i ánh Äèn và sóng nÆ°á»c Äặc biá»t xinh Äẹp mỹ lá».
Trong khoảng thá»i gian ngắn, Từ Cá»u Chiếu nhÆ° có Äiá»u suy nghÄ©.