Tại Sao Tra Công Còn Chưa Ngược Tôi?

Chương 63: Nhặt phải cục rắc rối



Edit: Cas & Beta: Chloe

--

"Ồ, tôi nghe thành số một, hoá ra anh là thú y à*." Mặt Ân Lâm Sơ không đổi sắc.

(*) đồng âm nha bà con.

Thường Chinh Bình định hỏi thêm hai cái này có gì khác nhau, Ân Lâm Sơ đưa con chó trong tay cho cậu ta, qua quýt: "Đều là tiểu tiết không quan trọng, mau khám cho nó đã, hình như sắp không xong rồi?"

Tạm thời bỏ qua hoang mang trong lòng, Thường Chinh Bình ôm chó vào lòng, đặt lên mặt bàn trong phòng, cậu ta nhíu mày, mở mí mắt, vạch răng, kiểm tra đầu lưỡi, xem xét các dấu hiệu sinh mệnh có bình thường không.

Nhìn qua, lúc sờ đến bụng nó, ngón tay cậu ta nhẹ nhàng cẩn thận sờ đi sờ lại, nghiêm túc ngẩng đầu nhìn hai người trước mặt.

"Vấn đề của nó có vẻ nghiêm trọng, các anh phải chuẩn bị tốt tâm lý."

Câu nói này, không khác gì thông báo cho người nhà rằng bệnh tình rất nguy kịch. Hoắc Kiệu yên lặng nắm lấy bàn tay rũ bên người của Ân Lâm Sơ, Ân Lâm Sơ liếc hắn một cái, nắm lại, giọng nói trầm ổn: "Nói đi."

"Bụng nó phồng to khác thường, tôi nghĩ nó ăn phải cái gì lạ rồi."

Vừa nói, mặt Thường Chinh Bình càng thêm nghiêm trọng, một lát sau, cậu ta như làm ra một quyết định trọng đại, nói, "Các anh cho nó ăn chút thuốc xổ đi."

Hoắc Kiệu: "......"

Hắn không nên đưa Ân Lâm Sơ đến đây, tên này chắc chắn là lang băm.

Ân Lâm Sơ suy nghĩ, có vẻ đã nghe lọt tai. Tuy Thường Chinh Bình làm người khác có cảm giác không đáng tin cậy, nhưng nếu không nghe theo cậu ta thì cũng không có biện pháp nào khác.

Nếu không nữa thì kệ nó sống chết thế nào, cứ mổ bụng giải phẫu, vừa tiết kiệm được thời gian lại đỡ tốn sức.

Nhưng đột nhiên con chó lông dài bắt đầu giãy giụa, trong cổ họng phát ra tiếng kêu đứt quãng, mắt mở mắt nhắm, nhìn những người trước mặt, như đang nói: "Tôi còn có thể cứu chữa, tôi vẫn muốn sống tiếp."

Ân Lâm Sơ nhìn chằm chằm nó một hồi lâu, hình như nó cũng nhận ra người này đang nắm giữ quyền sinh sát của mình, cố gắng nhìn thẳng cậu.

Sau một lúc lâu, Ân Lâm Sơ nâng mắt, tùy ý hỏi: "Cần cho nó ăn bao nhiêu?"

Không cần giải phẫu cũng nhìn ra được, nó không hề giống một con chó bình thường.

Thường Chinh Bình nói tôi đi lấy cho anh, rồi xoay người lấy một lọ thuốc từ trong ngăn tủ, đưa cho Ân Lâm Sơ.

Mấy viên thuốc trôi theo nước xuống dạ dày, chờ hơn 10 phút, con chó mệt lả người, ngừng giãy giụa.

Hai người đứng im bên cạnh bàn nhìn chằm chằm con chó, động tác cực kỳ nhất trí, Thường Chinh Bình nhẹ nhàng trở lại bên ghế dựa, thong thả ngồi xuống. Con chó kia bỗng căng cứng người, bốn chân bắt đầu lắc qua lắc lại, Thường Chinh Bình bỗng chốc đứng lên: "Mau! Mau đem nó vào WC!"

Hoắc Kiệu định ra tay bắt, con chó lại cố gắng bò đi tránh tay hắn, tay ai đến gần cũng nhe răng gầm gừ dọa cắn. Ân Lâm Sơ giữ tay Hoắc Kiệu, kệ nó đi.

Con chó lông dài bò ra khỏi phòng, bước chân càng thêm nóng nảy, lúc nãy còn mang bộ dáng sắp chết đến nơi, bây giờ như có hồi quang phản chiếu vọt vào một lùm cây nhỏ.

Thường Chinh Bình cảm thán nói: "Còn biết ra ngoài giải quyết, con chó này đúng là hiểu chuyện...... Không đúng, trung giáo Hoắc, chó ở đâu ra vậy?"

Hoắc Kiệu ừ một tiếng: "Chỉ nhìn hơi giống chó thôi, thực ra còn chưa biết nó là thứ gì."

Ân Lâm Sơ hướng mắt ra ngoài cửa, thu hồi tầm mắt, thì thầm với Hoắc Kiệu: "Quả nhiên nuôi thứ còn sống phiền chết đi được."

Cậu đã từng nói không thích động vật, Hoắc Kiệu vẫn nhớ rõ.

Ngay từ đầu lúc cậu nhìn thấy con chó này rồi thấy hứng thú, Hoắc Kiệu còn tưởng rằng sẽ có gì khác, bây giờ xem ra, nó hiển nhiên vẫn không được Ân Lâm Sơ nhìn với con mắt khác.

"Tôi không phiền." Hoắc Kiệu đến gần một chút, giọng nói rất nhỏ, chỉ như tiếng gió lướt qua.

"Không sao, anh có phiền thì tôi vẫn nuôi." Ân Lâm Sơ không hề tự hỏi, nói ra như chuyện đương nhiên.

Hai mắt Hoắc Kiệu sáng lấp lánh, dường như trong mắt chỉ bao dung một người trước mắt.

Qua một hồi lâu, lùm cây lay động một trận, con chó kia tập tễnh chui ra. Chưa đi được hai bước, chân sau lại run lên, quay đầu vọt vào trở lại.

Cứ như vậy bốn năm lần, nó cũng bò được ra mặt đất trống, nằm im không nhúc nhích, xem ra đã khổ cực lắm.

"Muốn đi xem nó ăn phải cái gì không?" Thường Chinh Bình tốt tính hỏi.

"Không cần, anh đi xem xong nói cho chúng tôi biết là được." Ân Lâm Sơ duy trì nụ cười. Cậu có bị điên mới đi xem thứ "cảnh đẹp" này.

Thường Chinh Bình bịt mũi đi qua, ngồi xổm mân mê một trận, đứng dậy nói: "Nói ra có thể các anh không tin,ở đó có một đống sắt, lớn như này nè."

Cậu ta giơ ngón cái và ngón trỏ, cách một đoạn, lại thấy chưa đủ lớn, cách ra một tí nữa.

"Cái này có gì đâu mà không tin, ăn cả nửa cái cửa cơ mà." Ân Lâm Sơ quay sang Hoắc Kiệu, "Nếu ở đây có chuyên gia rồi, chúng ta giao chó cho anh ấy đi."

Hoắc Kiệu gật đầu: "Được.'

Hai người bọn họ một hỏi một đáp rồi quyết định, căn bản không hỏi cậu ta có tình nguyện đội cái nồi này không!

Thường Chinh Bình không biết làm sao, muốn từ chối rồi lại ngại thân phận cấp trên của Hoắc Kiệu, quýnh lên: "Các anh thật chẳng có trách nhiệm! Không yêu thì thôi đừng có tổn thương nhau! Nếu đã quyết định nuôi nó thì phải chịu trách nhiệm cho nó cả đời, thiếu một ngày, một giờ, một phút cũng không được!"

Quá chính nghĩa, quá nghiêm túc, hiệu quả tuyên truyền giác ngộ đánh thẳng vào linh hồn.

Ân Lâm Sơ cảm giác cậu đang bị giảng đạo lý, nhưng không quan trọng, chỉ cần cậu không có đạo đức, không ai có thể phán xét cậu.

Cho nên Ân Lâm Sơ kéo Hoắc Kiệu chạy trốn như bay.

Quay về ký túc xá, Đổng Nhuận Ngôn nôn nóng chờ đợi, nghe thấy Ân Lâm Sơ bảo con chó đã được giao cho chuyên gia điều trị mới yên lòng.

"Tôi không biết nên cho nó ăn gì, từ lúc bị mang về nó chưa được ăn cơm, tôi định đi nhà ăn xin ít cơm thừa, ai ngờ vừa về thì thấy tình cảnh như vậy. Rất xin lỗi, là do tôi không trông nó kỹ càng." Đổng Nhuận Ngôn nhìn cánh cửa bị thiếu mất một nửa, trong lòng khó tin.

Chỉ một lúc không để ý, đói đến mức gặm cả cửa cũng quá khó tin.

"Không phải do anh." Ân Lâm Sơ an ủi một câu, Đổng Nhuận Ngôn đáng thương, chắc gặp cú sốc không nhỏ rồi.

Hoắc Kiệu gọi người tới lắp cửa mới, định ra ngoài ăn cơm cùng Ân Lâm Sơ trước, vừa ra khỏi cửa đụng phải Lý Cải đang canh giữ, ánh mắt ý bảo anh ta có rắm mau thả.

Lý Cải giơ dây giày trong tay lên: "Cậu đoán vì sao tôi chỉ cầm theo một bên dây giày."

Hoắc Kiệu lạnh lùng nói: "Không đoán."

"Tôi nghĩ, nếu tìm được chó, hẳn là sẽ tìm được đôi giày cùng chiếc dây còn lại kia." Lý Cải hết sức nghiêm túc.

Ân Lâm Sơ tràn ngập đồng tình: "Tôi thấy anh không thể."

Đoán thử, con chó kia ăn cả cánh cửa làm bằng hợp kim, thêm một đôi giày da, một cái chân ghế. Ăn nhiều đồ thế này mà vẫn sống nhăn răng, xem như mạng lớn.

Tùy tiện đuổi Lý Cải đi, buổi tối Ân Lâm Sơ ngủ không yên, nghe thấy tiếng vang ngoài của lập tức bừng tỉnh, ngoài cửa sổ vẫn là một mảng đen kịt.

Mở cửa, con chó kia ngồi xổm trên mặt đất, đang định dùng răng phá cửa đi vào, vừa thấy cửa mở ra, liền vèo một cái chui vào gầm giường.

"......"

Ân Lâm Sơ đóng cửa trở lại trên giường, nói với Hoắc Kiệu tỉnh lại cùng lúc: "Hoắc Kiệu, anh nhặt phải cục rắc rối về rồi."

Hoắc Kiệu ôm eo cậu, áp trán vào vai cậu: "Ngày mai để tôi ném nó về chỗ cũ."

Ân Lâm Sơ sửa: "Này không gọi là ném, là phóng sinh."

**

Sáng sớm hôm sau, Hoắc Kiệu như lời hứa mang con chó ra ngoài, nhưng lúc trở về nó lại biến thành cái đuôi nhỏ chạy theo phía sau đoàn xe.

Xong rồi, không ném được.

Đến đây, Ân Lâm Sơ đành giữ nó lại, còn mang đến một lồng sắt phòng ngừa nó chạy loạn.

Hoắc Kiệu hỏi có cần đặt tên cho nó không, Ân Lâm Sơ lắc đầu: "Không cần đặt tên, đặt xong sẽ có cảm tình."

Hoắc Kiệu nhìn gương mặt dường như không giấu được cảm xúc gì, lại như không thể nhìn thấu, ánh mắt trong suốt trước sau như một.

Cảm nhận được tầm mắt hắn, Ân Lâm Sơ nghiêng mặt, nở một nụ cười tươi rói.

Đổng Nhuận Ngôn dùng đồ ăn thừa ở nhà ăn nuôi con chó kia mấy tháng, con chó không có gì kì lạ, không gặm cửa lần nào nữa, thoạt nhìn không khác gì một con chó bình thường.

Nhưng Lý Cải sắp điên rồi.

"Ân đại thiếu gia! Nó lại ăn mất giày tôi rồi, đây là đôi cuối cùng của tôi, cậu không nhốt nó lại đươc à??" Lý Cải một chân mang giày một chân không đứng ở hành lang, gần như phát điên.

Ngày mai anh ta đến lịch đi tuần tra, mất công tắm rửa sạch sẽ, đôi giày để ở ngoài liền mất một chiếc, ở cái nơi khỉ ho cò gáy này thì đi đâu tìm giày?

Ân Lâm Sơ tươi cười mơ hồ, thần bí nói: "Hay anh thử đoán xem, nếu tôi nhốt nó lại thì chuyện gì sẽ xảy ra?"

Lý Cải dẫm chân trần lên cái giày còn lại, chỉ vào con chó đang chạy như điên: "Chó hư! Mày là chó hư!"Đái Thư đúng lúc đi ngang qua cười lạnh một tiếng: "Người ta nói đánh chó phải nhìn mặt chủ, mắng chó cũng thế chứ? Anh tức giận với một con chó làm gì, có bản lĩnh thì mắng chủ nó ấy."

"Tôi không cho anh nói thế, mắng chó thì có thể, không được mắng tôi đâu." Ân Lâm Sơ nghiêm túc phân rõ giới hạn mình với con chó kia.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv