Tại Sao Lại Là Ngươi

Chương 9



Chương 13

Woa, thật sự tấp nập ghê.

Tiêu Tiêu dịch dung thành một côgái nông đi trên đường chỉ nhìn thấy toàn đầu với đầu. Đây là hiệu ứng của mỹnhân sao. Nàng há to mồm than vãn, “Đại ca, huynh không biết là rất khoa trươngsao.”

Phẩm Nguyệt ảm đạm cười, Tụ Bảo vẫnđáng yêu giống trước đây. “Không có chuyện gì.”

“Nga.” Tiêu Tiêu nhìn một nữ nhânche mặt đứng trên đài, chỉ một ngón tay, “Đây là Nguyệt Ngọc hay Nguyệt Đìnhvậy?” Cũng không mặc hỉ phục kiều diễm, vẫn là một thân bạch y, bộ định tổ chứcđám tang hay sao vậy.

“Phải kêu bà ngoại. Người trên đài hiệntại chính là Nguyệt Ngọc.”

Bộ dạng Nguyệt Ngọc này sao đây,làm gì mà mặc đồ trắng toàn thân thế kia, thiệt là, hại người ta không phânbiệt được ai với ai. Tiêu Tiêu tiếp tục than vãn. Cái gì? Bóng dáng này là...“Như thế nào sẽ, hắn làm sao có thể đến...” Trong lòng không biết vì sao cảmthấy có chút run rẩy.

Tiêu Tiêu lập tức lao vào đốngngười, một phen nhéo tay áo của người nào đó, “Ngươi là một tên lừa gạt!”

Người nào đó quay đầu, “Ngươi... VũĐiệp, là nàng sao?! Vũ Điệp! Ta rốt cuộc tìm được nàng rồi!” Không thể tinđược, hắn chỉ suy đoán chắc là Vũ Điệp sẽ không thể bỏ qua một sự kiện náonhiệt như thế này, không nghĩ tới đã đoán đúng.

“Ta vốn còn đang lo lắng ngươikhông tìm thấy ta sẽ lo lắng không thôi, thần tình suy nhược, không nghĩ tớimới vài ngày ngươi đã đến đây đón tú cầu, ta xem như nhận thức ngươi!” Chánghét chán ghét, bình thường tên gian nhân này đối với nàng ân cần săn sóc,không nghĩ tới cũng là một tên tình lang bạc tình bạc nghĩa. Nàng nhất địnhphải chán ghét hắn.

Hình Thất lập tức dùng sức ôm lấyTiêu Tiêu, “Không phải, nàng hiểu lầm rồi, ta không phải tới đón tú cầu, ta tớitìm nàng. Chỉ cần có nàng vĩnh viễn ở bên cạnh ta là đủ rồi, ta sẽ không táigiá với bất kì nữ nhân nào khác.”

Nói so với hát còn hay hơn, TiêuTiêu trong lòng vẫn còn buồn bực, tên gian nhân này đến đón tú cầu thì liênquan cái rắm gì tới nàng, nàng kích động cái gì chứ. Tiêu Tiêu âm thầm mắngchửi, nàng rất khó chịu, khó chịu quá!

“Nàng còn đang tức giận sao?” HìnhThất khẽ vuốt lại những sợi tóc rối trên thái dương Tiêu Tiêu, dùng mị nhãnphát điện chết người không đền mạng kia cố gắng hấp dẫn nàng, “Ta không lừanàng, nếu nàng không tin chúng ta sẽ đi ngay bây giờ, được không?”

Ừm, lo lắng giảm bớt.

Bỗng nhiên có một cỗ lực không biếttừ đâu xuất hiện, nháy mắt đã tách hai người rời khỏi nhau, “A, đại ca!”

Phẩm Nguyệt nhíu mày, “Muội đã đápứng ta cái gì.”

Khuôn mặt Hình Thất bình tĩnh, âmhiểm theo dõi Phẩm Nguyệt, người này phá đám không ít chuyện tốt của hắn, cáikhác không nói, chỉ riêng việc dám cướp đi Vũ Điệp đã là chuyện không thể thathứ, “Buông nàng ra.”

“Nàng sẽ không đi cùng ngươi, ngươivề đi.” Phẩm Nguyệt thản nhiên buông lời, mang theo một tia than nhẹ. Đây làhai đệ đệ của hắn... aizz, hắn còn có thể làm sao đây.

Hừ lạnh, Hình Thất híp híp mắt,“Nàng là thê tử của ta, ngươi cho rằng ngươi có quyền mang nàng đi?!” Sau đóxoay chuyển ánh mắt, “Vũ Điệp, lại đây!”

Aiz aiz, không phải nàng không quaa, bị Phẩm Nguyệt túm chặt như vậy, nàng căn bản là còn không nhúc nhích nổi ấychứ. Tiêu Tiêu đành ném lại cho Hình Thất ánh mắt bất đắc dĩ, cái này khôngphải lỗi của nàng nha.

Biết mình không phải là đối thủ củaPhẩm Nguyệt, Hình Thất vẫn tung một chưởng xông lên.

Trong đám người ồn ào bắt đầu vanglên tiếng quyền cước, tiếng binh khí chạm nhau vang lên từng đợt. Hình Thấtphất tay kiên quyết cướp lại Tiêu Tiêu, nghiêng ngả lảo đảo một hồi rất khókhăn mới bắt được tay của nàng, hắn chết cũng không buông, chỉ sợ lần này buôngtay ra sẽ tiếp tục mất đi tung tích của nàng lần nữa, hắn không thể, cũng khôngdám buông.

Rất nhanh, đột nhiên toàn bộ dòngngười yên tĩnh lại, tất cả mọi người cùng nhìn chằm chằm cánh tay trái đang giơcao của Hình Thất, Tiêu Tiêu cũng là một bộ dạng ngây ngốc nhìn, Phẩm Nguyệtthì không thể tin nổi cảnh tượng đang diễn ra, cái trán trơn bóng bắt đầu xuấthiện gân xanh. Tại sao mọi chuyện lại biến thành thế này?!

Hình Thất chậm rãi rút tay trái vềtrước mặt. Trời ạ, tại sao lại có tú cầu ở đây! Ta ném! Đám người lại ồn àotranh cướp! Cho bọn họ cướp!

“Vũ Điệp! Ta nói rồi, ta không cònnữ nhân nào khác!” Hình Thất đối Tiêu Tiêu kêu to.

Đúng vậy, Tiêu Tiêu hoàn hồn, khôngkhỏi có chút rung động, hắn thật sự nói được thì làm được, không phải là vừaném tú cầu trên tay đi sao.

Phẩm Nguyệt đứng một bên chỉ có thểđại thán, đệ đệ này... aiz... không được, nhất định không thể cho bọn họ tiếptục gặp mặt được, hắn nhất định phải ngăn cản. Trực tiếp dùng tới năm phần nộilực, chuẩn bị đánh bay Hình Thất đi N bước, rồi ôm Tiêu Tiêu đi chạy lấy người.

Oa … Lại im lặng …Tiêu Tiêu lạingốc rụng.

Lông mày Phẩm Nguyệt càng hung hăngnhíu lại, gân xanh bắt đầu liều mạng nổi lên. Đây là cái gì? Cũng thật trùnghợp đi!

Hình Thất đứng hóa đá nhìn tú cầutrên tay, rõ ràng vừa vứt nó ra ngoài rồi cơ mà?! Thế nào chạy tới đây nữa?! Tavứt tiếp! Đám người lại tiếp tục ồn ào, cướp cướp cướp! Chúng ta tiếp tục cướp!

Bóp bóp trán, Phẩm Nguyệt âm thầmquyết tâm, xem ra không thể ở lại đây một khắc nào nữa, liền đưa tay ra bắt lấyhai tên đệ đệ rắc rối. Hình Thất cùng Tiêu Tiêu khó hiểu nhìn nhau, người nàymuốn làm gì?

Sau mấy bước khinh công, ba ngườiđã tung người lên không, Phẩm Nguyệt nhanh chóng kéo theo Hình Thất, một tay đỡTiêu Tiêu di chuyển. Cứ như vậy, hai tên đệ đệ này trong tương lai sẽ phải dựavào hắn!

Xoay người vận khí, Hình Thất đã ômTiêu Tiêu lên rất cao.

“A …Tú cầu trên kia!” Nghe đượcthanh âm hò hét phía dưới, Phẩm Nguyệt khẽ liếc xuống nhìn, thấy Hình Thất cònđứng ở dưới bỗng nhiên chấn động, thiếu chút nữa liền là vận khí kém tới mứcrơi xuống đất. Không phải chứ! Vậy thì tay hắn đang kéo cái gì đây?!

Tiêu Tiêu theo Phẩm Nguyệt trở vềchỗ cũ, lại một lần nữa nhìn sự tình trước mắt mà ngốc rụng. Đây có phải là sựthật không?!

Hình Thất vẻ mặt bốc hỏa ném mạnhtú cầu xuống đất, ta ném ta ném! Ta ném chết ngươi! Ta xem ngươi còn dám tớiđây nữa không! Phát tiết xong, thừa lúc Phẩm Nguyệt còn đang ngây ngốc đứng đóliền nhanh chóng xông tới cướp lấy Tiêu Tiêu phi thân rời khỏi.

Phẩm Nguyệt sau khi chiêm ngưỡng đủtrò khôi hài cũng vận khởi khinh công đuổi theo. Nguyệt Ngọc chọn rể tự sẽ cóngười xử lý, hiện tại hai tên đệ đệ này mới là vấn đề khiến cho hắn đau đầunhất. Hắn nhất định phải ngăn cản, không được để phát sinh loại tình cảm loạnluân này! Nhất định sẽ không!

Không cần phải nói, Phẩm Nguyệt rấtnhanh bay tới, Tiêu Tiêu lại trở về với hắn. Hình Thất đáng thương võ công bìnhthường thúc ngựa cũng không đuổi kịp quái vật công lực hơn người này.

“Đại ca, vì sao huynh dịch dungthành một thư sinh phong độ nhã nhặn, còn ta phải làm một thôn phụ tầm thường?”

“Như vậy hợp với lẽ thường hơn.”

Ngất!

“Lẽ thường hình như là soái ca cùngmỹ nữ đó, huynh có nhầm không vậy đại ca.”

Không hiểu nổi, tổ hợp thư sinhcùng thôn phụ thế này có gì là phù hợp với lẽ thường chứ, ý tưởng của cao nhânquả nhiên đặc biệt.

“Thế gian này một nữ tử vừa mỹ mạolại vừa thông huệ* thì còn có mấy người.”

(Thông huệ: thông thái + nhântừ)

Ách... chúng ta đây cần phải thathứ cho đám người Trần Thế Mỹ, tên cám bã bỏ rơi vợ con quả thật là cám bã,chối từ vợ con chỉ vì tham vinh hoa phú quý.

“Đại ca, người bệnh nào quan trọngnhư vậy? Khiến cho huynh phải vội vàng chạy đến”.

“Ân nhân cứu mạng của ta.”

“Hả? Huynh không phải là thần ysao, huynh cũng có ân nhân cứu mạng?!” Thật kì quái. Võ nghệ của hắn cao nhưvậy mà cũng có lúc được cứu? “Là nam hay là nữ?” Tốt nhất là một mỹ nữ, tận lựcchờ đợi trái tim lạnh lùng của hắn nhận ra vẻ đẹp tâm hồn thiếu nữ, một tươnglai tốt đẹp đang được mở ra... Ngẫm lại hình ảnh đó thực đẹp đến ngây người!

Phẩm Nguyệt liếc mắt nhìn Tiêu Tiêumột cái, “Có việc gì sao?”

“Ách, không có gì, nhưng mà ta hivọng đó là mỹ nữ tỷ tỷ.” Dù sao thì cũng không có mỹ nữ nào sánh được với têngian nhân Hình Thất kia, không biết hắn hiện tại đang làm gì, aiz…

Phẩm Nguyệt cười nhạt, “Muội hiệntại chính là đệ đệ muội muội đặc biệt nhất của ta.”

Đặc biệt? Không phải là đặc biệtngu xuẩn chứ... Tiêu Tiêu xoa xoa mồ hôi hỏi. “Huynh nói vậy là sao?”

“Muội rất kỳ quái, bộ mặt diễn cảmphong phú, hành vi cử chỉ khó hiểu, làm việc cũng loạn thất bát tao.” PhẩmNguyệt nghĩ nghĩ lại tiếp tục nói, “Ta chỉ có thể nói muội thực đáng yêu, rấtthú vị.”

“Đại ca, huynh đang châm biếm tasao?”.

“Hả... Sao muội lại nghĩ vậy?” PhẩmNguyệt vỗ vỗ đầu Tiêu Tiêu, trong mắt mang theo ý cười, “Ta đây là đang khenmuội.” Ngây thơ giống một đứa trẻ vậy. Tụ Bảo, muội cũng biết muội là đệ đệkhiến ta quan tâm nhất, cho nên nhất định ta phải quản lý chuyện của muội vàHình Thất, cho dù hai người oán ta ta cũng sẽ không buông tay.

Tiêu Tiêu một bên bắt đầu âm thầmnghĩ nghĩ. Nàng có kém như vậy sao, trừ bỏ đáng yêu thì không còn ưu điểm gìkhác?

Liều mạng lắc đầu, hình như nàngrất kém cỏi a... Không có nhất nghệ tinh, đầu óc cũng không linh quang, miệngkhông đủ ngọt, cả ngày mơ mơ hồ hồ, nếu không phải sống nhờ vào mấy thân thểnày, chắc nàng đã sớm phải uống gió Tây Bắc, càng nghĩ trái tim càng băng giá.“Đại ca, huynh sẽ không bỏ lại ta, mặc kệ ta chứ?”

“Đương nhiên sẽ không. Muội chínhlà Tụ Bảo mà.” Tiểu tử kia làm sao vậy? Đột nhiên sao lại có bộ dạng lo sợ nhưvậy.

Nói như vậy tức là nếu hắn biếtnàng không phải Tụ Bảo, hắn sẽ không quan tâm đến nàng nữa? Xem ra nhất địnhnàng phải giữ kín bí mật này mới được, đánh chết cũng không nói. “Không có việcgì, không có việc gì, đại ca, ta chỉ là tùy tiện hỏi thôi.”

Xe ngựa lảo đảo một cái rồi ngừnglại, “Tốt lắm, tới nơi rồi, xuống đây đi.”

Tiêu Tiêu nhanh chóng thăm dò nhìnxung quanh, “Trương phủ...”

Ngô…Nơi này nhìn thật quen mắt, nếunhư nhớ không lầm thì đã có lần nàng từng sống lại trong Trương phủ đi. Ân nhâncứu mạng của Phẩm Nguyệt không lẽ là lão đầu heo đó. Nàng dạo qua một vòng rồilại quay trở về đây, thực buồn bực!!

Vào trong phủ, mới phát hiện khôngkhí trong nhà có chút lạnh lẽo, cảm giác vui vẻ nói cười ngày xưa cũng đã biếnmất.. “Ai, cái kia đầu heo, không đúng, cái kia Trương lão gia bị làm saovậy?” Không phải là thật sự muốn chết chứ. Tuy rằng bộ dạng của hắn thật khónhìn, nhưng hắn dù sao cũng làm cha nàng một tháng, nàng không nên hư hỏngnguyền rủa hắn như vậy.

Nhị lão bà của đầu heo nhìn nhìnTiêu Tiêu, “Vị này chẳng lẽ là ...Nguyệt huynh đệ? Ừm... thê tử?”

“...”.

Phẩm Nguyệt cúi đầu miết miết TiêuTiêu, tiểu hài tử này mà làm vợ hắn ư, không có chuyện đó đâu.

Tiêu Tiêu thì trên trán có vài hắctuyến, “Ta là đệ đệ của hắn.” Lại thấy ánh mắt hồ nghi của bà ta nhìn mình lậptức sửa lời, “Khụ, là muội muội, muội muội.” Thiệt là, ánh mắt kiểu gì thế kia,nàng chính là lão bà của Hình Thất, cùng Phẩm Nguyệt làm sao có quan hệ gìđược. “Heo… Trương lão gia đến tột cùng là làm sao vậy? Bị bệnh sao?”

“Ô... Ông ấy trúng độc, thầy thuốcđều nói hết thuốc chữa, đành phải khẩn cấp mời Nguyệt huynh đệ đến xem bệnhdùm. Nguyệt huynh đệ, lão gia lần này toàn bộ phải nhờ vào ngươi a. Ô...”Trương nhị phu nhân khóc đến một phen nước mắt nước mũi giàn giụa, rất đángthương.

“Không có việc gì.” Sau khi an ủivài câu, Phẩm Nguyệt bắt đầu đi xem tình hình của đầu heo chủ nhà.

Tiêu Tiêu nhàm chán một rồi vộivàng hỏi thăm mọi người chỗ ở của vị phu nhân vì bảo vệ mình mà đứt một cánhtay nọ. Nói đến cùng, bà ta đứt tay cũng là vì bảo hộ nàng, hơn nữa người chémbà ta lại chính là Hình Thất, hiện tại hắn chính là chồng nàng. Trong lòng cócảm giác không rõ, có chút phức tạp, cũng có chút áy náy. Vị nương này, khôngbiết có khỏe không.

Bước đến chỗ vị phu nhân nọ, TiêuTiêu bắt gặp ngay bà ta đang ngồi trên mặt đất, Tiêu Tiêu lập tức cũng ngồi xỗmbên cạnh, nàng lập tức cũng ngồi xuống bên cạnh, tò mò tìm hiểu, “Bà đang làmgì đó?”

“Hư!” Bàn tay trái lành lặn đè lênmôi Tiêu Tiêu, “Phật viết, không thể nói.”.

Gì thế, thần bí như vậy?! Ta đâycũng chờ. Tiêu Tiêu phi thường kiên nhẫn hai tay chống cằm, chờ kinh hỉ xuấthiện.

Một phút đồng hồ....

Hai phút....

Mười phút....

Nửa giờ...

“Bà rốt cuộc nhìn gì vậy?” TiêuTiêu xoa một bên chân yếu ớt, rồi lại đổi sang chân khác. Lòng hiếu kì đã sớmbiến mất, kinh hỉ tại sao còn chưa xuất hiện?!

Bà ta vẫn chỉ nói một câu như cũ,“Phật viết, không thể nói.”

Lại là không thể nói, hảo, ta đợilát nữa! Lần này ánh mắt Tiêu Tiêu mở thật to, đi ra đi ra, mau ra đây!

Lại một phút đồng hồ...

Hai phút....

Mười phút...

Nửa giờ...

...

...

...

Thật nhiều phút cùng giờ trôi qua...

“Tụ Bảo, muội ngồi dưới đất làmgì?”

“Ta đang đợi kinh hỉ.”

“Chờ trên mặt đất?”

“Ừ.”

“Ai nói cho muội biết có kinh hỉ?”

Tiêu Tiêu giơ một ngón tay chỉ sang, “Bà ta!”

...

“Ha ha... đồ ngốc.” Phẩm Nguyệt bất ngờ cười to, “Muội là đồ ngốc.”

Trên trán Tiêu Tiêu lại xuất hiện vài cái hắc tuyến, “Huynh nói ta là đồngốc?!”

“Tụ Bảo...” Phẩm Nguyệt đè lại vai của nàng, “Tứ phu nhân đã điên rồi...”

Tiêu Tiêu há hốc mồm, điên rồi?! Vậy thì bà ta ngồi chồm hổm trên mặt đấtlàm gì?!

#@!¥%^¥@##@!.

“Sao bà ấy lại bị điên?”

Phẩm Nguyệt nhìn tứ phu nhân nọ đang cười ngây ngô trả lời, “Là Hình Thất...”

“Cái gì? Là hắn! Sao lại như vậy?!” Hắn dùng thủ đoạn gì để bức điên bà ấy,tên gian nhân này, vì sao?

“Lúc ấy tứ phu nhân cùng Hình Thất giao thủ, bị thương quá nặng nên ngấtxỉu, vì vậy nên vấp phải hòn đá dưới chân, liền...”

Tiêu Tiêu đổ mồ hôi ròng ròng... Thì ra là bị ngã đến phát điên, may làkhông phải do tên gian nhân kia đánh cho phát điên. Nhưng một bên trong lòngTiêu Tiêu vẫn vì chuyện này mà áy náy không thôi. Lại ngẫm nghĩ, không phải làdo bà ta cứu nàng lần đó chứ, nếu quả thật là bởi vì nàng, Vậy thì nàng và HìnhThất thiếu nợ bà ta rất nhiều. Phu thê nàng đã hại cả đời bà ta ra nông nỗinày.

“Nhất định là tụ máu, huynh không có cách nào đánh tan khối máu tụ lại củabà ấy ra được sao?”

Phẩm Nguyệt sờ sờ đầu Tiêu Tiêu, lại thở dài, “Bà ấy mất đi cánh tay trái,ngay cả hài tử duy nhất cũng chết, có lẽ cuộc sống hiện tại đối với bà ấy còntốt hơn khi tỉnh táo.Vì vậy, cho nên... ít nhất bây giờ bà ấy có thể cảm thấyvui vẻ.”

Hảo, thật đáng thương.

“Trong vài ngày ở lại đây, ta muốn chăm sóc bà ấy.” Tiêu Tiêu cố gắng bùđắp lại lỗi lầm, trong lòng cũng có thể vơi bớt áy náy. Xin lỗi, nương! Nếu cókiếp sau, ta nhất định sẽ làm con gái của nương, hảo hảo báo đáp nương.

Phẩm Nguyệt không tự giác lại sờ sờ đầu của nàng, trong mắt tràn đầy ônnhu. Tụ Bảo, muội quả nhiên là một người nhân hậu. Đời này đại ca sẽ hảo hảochiếu cố muội, muội đi theo ta, cả đời cũng sẽ không phải chịu bất cứ ủy khuấtnào, muội vĩnh viễn là đệ đệ sủng ái nhất của ta.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv