Chương 22
“Thiếu gia, nô tài có chuyệnmuốn bẩm báo nhưng thiếu gia phải đồng ý không trách cứ thì nô tàimới dám nói.” Trung niên nhân ăn nói khép nép giống như vừa gây ra đạihọa gì vậy, vội vàng ôm chặt lấy cánh tay Tiêu Tiêu, “Nô tài thậtkhông phải là cố ý, thiếu gia xin hãy tha thứ cho nô tài đi.”
Lại có chuyện gì đây? “Nói ta nghexem.”
“Hôm nay lão gia phu nhân sẽ đếnphủ tể tướng.”
Không thể nào! “Sao ngươi dám nóicho hai vị thùng nước đó hả?! Thật là đồ tam bát!”
Tuy không biết thiếu gia nói tambát là có ý gì, bất quá khẳng định không phải lời hay, trung niên nhân bắt đầukhốc đắc hi lý hoa lạp (khóc bù lu bù loa), “Thiếu gia, nô tàixin lỗi ngài nhưng giữ bí mật trong lòng thật sự rất khó chịu, nôtài cuối cùng cũng không chịu được nên đành phải tìm người để chiasẻ mà.”
Tiêu Tiêu thờ ơ, “Tự ngươi giảiquyết đi.” Tốt nhất là nàng nên đến thư phòng luyện chữ, bước rangoài bây giờ cũng chỉ làm mất mặt Hình Thất.
“Phu nhân, phu nhân.” Hoa Hoa tiểutỳ không biết từ đâu chạy đế gọi Tiêu Tiêu, “Bên ngoài có người tìm ngài,đang chờ ở đại sảnh. À, còn có cả Phẩm thần y nữa.”
Di? Phẩm Nguyệt này sẽ không hốihận chứ. Tiêu Tiêu nhanh chóng lôi kéo Tài thúc cùng đi, “Nếu đại ca muốndẫn ta đi, ngươi biết phải làm gì rồi chứ.”
Trung niên nhân mãnh liệt gật đầu,“Lập công chuộc tội, có phải ngài tha thứ cho nô tài chuyện của lão giaphu nhân rồi không?”
Tiêu Tiêu trở mình mắt trợn trắng,“Đi thôi.” Lại còn cò kè mặc cả nữa.
Ra đến đại sảnh, người đầutiên Tiêu Tiêu nhìn thấy là Nguyệt Đình cùng Nguyệt Ngọc một thân áotrắng phiêu phiêu, bên cạnh đó là... ngất, cương thi! Tại sao hắn cũngtới! Nàng làm như không phát hiện, tự động nhảy qua. A, Phẩm Nguyệt, quảnhiên là huynh ấy. Ngô, hình như huynh ấy có điểm là lạ.
“Tụ Bảo…” Nguyệt Ngọc cười đến vẻmặt xấu xa, “Lần này huynh sống lại coi bộ vẫn nhỏ hơn ta nga.”
Tiêu Tiêu đổ mồ hôi, tiến lạigần, “Kêu ta là ca ca!” Thích ra bộ như vậy, đã thế ta không cho ngươitoại nguyện.
“Thì ra ngươi đúng là Tụ Bảo.”Trên mặt cương thi hiện ra nét buồn sầu, “Thì ra không phải ngươi gạtta, Tiểu Điệp thật sự đã sớm chết.” Tiểu Điệp…
“Ừ, đúng vậy, ngươi rốt cuộctin tưởng ta rồi.” Đầu óc của tên cương thi này cũng chuyển động nhanhđấy chứ, xem ra ba năm này đúng là không uổng phí.
“Tốt lắm, đừng làm rộn. Tụ Bảođến đây, nhìn đại ca đi.” Nguyệt Đình giữ chặt tay Tiêu Tiêu, kéo đếntrước mặt Phẩm Nguyệt.
Hả? Làm gì vậy? Tiêu Tiêu hồnghi nhìn nhìn Phẩm Nguyệt đứng yên bất động như núi, cảm giác hắn đãbiến lại thành cái tên đầu gỗ lúc trước. Đã xảy ra chuyện gì rồi?
“Khụ! Đại ca vì uống Vong HồnThang cho nên đã quên hết chuyện trước đây rồi.” Cương thi thấy nàng vẻmặt hoang mang lập tức giải đáp, nhưng thấy nàng há mồm ngạc nhiên lại vộivàng lại tiếp lời, “Không nên hỏi ta Vong Hồn Thang là gì, nghe tên cũngđã có thể đoán ra được, ngươi tự suy nghĩ đi.” Đại ca thật thảm quá.
“Là huynh ấy tự pha chế VongHồn Thang rồi uống hết, cho nên bây giờ đã bị mất trí nhớ?” Thậtcường nha, Tiêu Tiêu vội tiến lên từng bước giữ chặt ống tay áo PhẩmNguyệt, “Đại ca, huynh thật lợi hại!”
Phẩm Nguyệt lẳng lặng điểmnhẹ lên đầu nàng, “Tụ Bảo.” Nàng chính là Tụ Bảo đệ đệ trong lời nóicủa mọi người mà hắn vẫn không thể quên được đây sao? Vì sao lúctrước chỉ cần nghe tên nàng, cảm xúc đã trở nên trôi nổi khácthường, mà hiện tại trực tiếp gặp gỡ nàng tâm trạng không còn mãnhliệt như lúc trước. Nàng đối với hắn đến tột cùng là gì?
May quá, chỉ là mất trí nhớ.Trung niên nhân ở một bên cảm thán, thiếu gia, ngài thiếu chút nữa làthành tội nhân rồi đó.
“Tụ Bảo,” Nguyệt Đình đưa mộtống tre cho Tiêu Tiêu, “Mau uống thuốc trước, Nguyệt Nhi nhắc nhở ta giaocho ngươi, chờ chúng ta đi rồi ngươi hẵng mở ra xem.”
Nguyệt Nhi… Phẩm Nguyệt? Tả ngắmhữu ngắm, hảo... đúng là xưng hô kỳ quái... đúng là cổ nhân. Bất quá,động một chút là lại muốn bày trò thần bí là sao! “Nga, ta biếtrồi.”
“Không biết là vật gì, cóđáng giá hay không?” Phẩm Nguyệt vẫn đứng yên lặng một bên chợt lêntiếng, ánh mắt vẫn bình thản không chút thay đổi, còn không thấy cảmột tia dao động.
“À, chỉ là một ít tiểu đồchơi thôi.” Lập tức mỉm cười, Nguyệt Đình khoát khoát tay áo, là vì muốntốt cho hắn nên không muốn hắn nhìn lại vật nọ thêm lần nào nữa.“Đối với ngươi mà nói thì không có gì, nhưng đối với Tụ Bảo mà nói thìđó lại là một thứ quan trọng.” Ai… đáng tiếc sự thật lại là ngượclại.
Sau khi hàn huyên vài câu, tất cảmọi người liền rời đi, Tiêu Tiêu nhanh như chớp chạy trở về thư phòng, “Tàithúc, ngươi nói bên trong là cái gì?”
Trung niên nhân nhìn Tiêu Tiêu trảlời, “Một bức tranh.”
Nga? Ngươi khẳng định như vậysao, để ta mở ra xem, “Đúng vậy này.” Nàng tò mò không biết là bứctranh gì.
“Hả?” Vũ Điệp! Phẩm Nguyệt...Tiêu Tiêu có điểm sầu não, nàng tựa hồ thiếu hắn không ít lời giải thích.“Tài thúc, ngươi nói khi huynh ấy uống Vong Hồn Thang thì đang nghĩđến điều gì?”
Nhớ ngài thôi, còn muốn gìnữa chứ. Trung niên nhân lắc đầu, “Thiếu gia, đừng suy nghĩ quá nhiều.Tương lai nhất định Phẩm thần y sẽ gặp gỡ hàng ngàn nữ tử còn tốthơn ngài, hắn sẽ hạnh phúc.”
Ách, hắn nói gì vậy. Tiêu Tiêunén giận trừng hắn, nàng rất kém cỏi sao?! “Chuyện đôi phu thê thùng nướckia ta còn chưa tha thứ cho ngươi đâu.”
“A? Thiếu gia nói chuyện khônggiữ lời hứa gì hết, gạt lão già này sao.” Trung niên nhân lên án,thiếu gia nhà hắn biến thành như vậy từ lúc nào?
“Hừ, ta nói tha thứ cho ngươi từlúc nào hả?” Tài thúc này, khí lực vẫn tốt đấy chứ.
Nước mắt lại tràn ra, trungniên nhân buồn bực, bị gạt, bị thiếu gia lừa, thật đau lòng.
Tới ngày hôm sau, sau khi suy nghĩcả đêm, Tiêu Tiêu quyết định vẫn là nên nói thật. Đôi phu thê thùng nướccùng cái thùng nước Tài thúc này lệ phun đầy mặt biểu tình khôngthể tin được khiến nàng cảm thấy chột dạ. Nàng không phải là TụBảo?! Đặc biệt là trung niên nhân, hắn lại càng khó tin hơn nữa.
Tiêu Tiêu vỗ vỗ vai hắn, “Tài thúc,thực xin lỗi.” Nàng cũng không ngờ sự tình càng lúc càng loạn nhưvậy, quan hệ cuối cùng càng lúc càng trở nên rắc rối “Ta không phảicố ý, nếu ngươi muốn rời khỏi phủ tể tướng, ta cũng sẽ không ngăn cảnngươi.” Nàng lại làm tổn thương một người tốt nữa rồi, nàng đúng làxấu xa mà.
Mang theo thất vọng, phu thê thùngnước lại vội vàng trở về, trung niên nhân phức tạp nhìn nàng một lần cuốicùng, rốt cục xoay người rời đi. Thiếu gia à...
Nằm trong lòng Hình Thất, TiêuTiêu lần đầu tiên cảm thấy cô đơn, “Bọn họ đều đi rồi, chỉ còn chúng ta.”Nhớ tới mấy lần sống lại gặp gỡ nhiều người đông vui, nàng khôngkhỏi thở dài, “Hình Thất, đến cuối cùng, thì ra ta cũng chỉ có chàng.”
“Đừng nghĩ nhiều như vậy,” Hôn nhẹlên trán Tiêu Tiêu, Hình Thất ôm nàng thật chặt, “Nàng nghĩ quan hệ giữangười với người sẽ dễ đứt đoạn như vậy sao. Bọn họ đi rồi chúng tasẽ không tìm lại được?!” Lần đầu tiên thấy nàng uể oải như vậy, hắn có chútđau lòng, “Dù đi đến đâu ta cũng mãi ở cạnh nàng.”
Ừm, mạnh mẽ đem đầu chôn trong lồngngực Hình Thất, Tiêu Tiêu cảm thấy hốc mắt mắt đầu nóng lên…
“Hoa Hoa, đem cầm ra đây.”
Không cần đi, tiểu tỳ Hoa Hoarất không muốn, phu nhân lại muốn hại độc lỗ tai của nàng rồi. Lết a lết,rốt cục vẫn phải bất đắc dĩ nghe lệnh của phu nhân, kèm theo đó làmột khuôn mặt giống như khóc tang vậy.
Aiz, Hình Thất đi làm, Tài thúc lạiđi rồi, thật nhàm chán. Tiêu Tiêu có điểm hối hận vì đã đem sự tình nói rõràng cho mọi người biết, để bây giờ phải buồn chán thế này.
Nàng hữu khí vô lực nắm lên mộtchiếc bánh điểm tâm, không thú vị xoa xoa bóp bóp. Trên cổ đột nhiên xuấthiện cảm giác lạnh nổi cả da gà, cái gì vậy? Tiêu Tiêu cúi đầu, “Á!”Đau nha. Hỗn đản, đây lại là ai vậy?
“Còn cử động nữa đầu ngươi sẽrơi xuống đất, ngươi không hi vọng như vậy chứ, Hình nhị phu nhân.”
Thanh âm này nghe rất quen tai,quen tai đến mức nàng cũng biết hắn là ai vậy, “Ngươi vẫn còn sống sao?”Tên gian nhân Hình Thất tại sao còn chưa giết chết hắn. Ba năm trướchắn muốn dùng độc tiễn bắn chết những người liên quan, vậy thì hômnay hắn lại có mưu kế gì đây. Đáng ghét!
Người bịt mặt nhãn tình nhấtmị (tròng mắt hơi híp), kiếm trong tay căng thẳng.
“Oa! Đau chết, điểm nhẹ a!” Đánggiận, không biết chảy nhiều hay ít máu, “Ngươi thực sự muốn mạng của tasao!” Lại là con tin, dù sao thì nàng cũng đã rất nhiều lần làm contin, chắc đã trở thành thói quen rồi.
“Tiêu Tiêu!”
Ngất, không thể nào, Tiêu Tiêu chậmrãi quay đầu, quả nhiên là Hình Thất, “Chàng về làm gì? Mau đi đi!” Tạisao mỗi lần làm con tin đều gặp hắn vậy. Xem ra hắn không chỉ làduyên số của nàng mà còn là khắc tinh của nàng nữa.
“Hôm nay là ngày cuối cùngtrong một tháng, ta vừa nhớ ra liền lập tức trở về. Sau này ta khôngbiét chuyện gì sẽ xảy ra, có lẽ phải ba mươi năm nữa nàng mới quaylại nhưng bất luận như thế nào nàng cũng phải nhớ kĩ, ta vĩnh viễn đềuở chỗ này chờ nàng. Nàng biết không, ta sẽ chờ cho đến khi nàng trởvề.”
“Được, ta nhớ rồi.” Lại đếngiờ khắc chia tay rồi, Tiêu Tiêu vô cùng đau lòng, vì sao một thánglại trôi qua nhanh như vậy chứ.” Này, nhanh động thủ đi, ta đã chuẩnbị tốt chờ cái chết rồi.”
Người bịt mặt đem kiếm dời khỏicổ nàng một chút, đối với quan hệ của đôi phu thê trước mặt này khônghiểu ra sao cả. Lại có thể một người yêu cầu mau mau được chết, cònngười kia thì lại coi như đó là điều thiên kinh địa nghĩa (đạongĩa muôn thuở) vậy. Là hắn nghe lầm sao. Người bịt mặt cắnrăng, nhất định là bọn họ đang diễn kịch, không thể nào là sự thật được.“Hình Thất, mau hạ lệnh rút người đi, nếu không ta sẽ không kháchkhí!”.
Hình Thất cười lạnh, “Có bảnlĩnh thì đừng khách khí, nhưng hôm nay ngươi là không chạy thoát đượcđâu!”.
Người bịt mặt đã toát mồ hôiđầy lòng bàn tay, sự tình không ngờ lại nằm ngoài kế hoạch của hắn.Không chỉ Hình Thất, ngay cả nữ nhân của hắn cũng không phải người bìnhthường. Kiếm lại cứa sâu thêm một chút, đau đến khiến Tiêu Tiêu oa oa kêuto, thừa lúc này bàn tay hắn run run, Tiêu Tiêu quyết tâm lao tới. “Làm gìvậy, không phải ngươi run tay rồi chứ! Được rồi, để ta tự mình tới!” Cổrõ ràng duỗi ra phía trước, ta phải quay về Địa phủ để bắt tên lừa đảokiếm cho ta một thân thể vĩnh cửu, không rảnh cùng ngươi chơi đùa.
Ách, không đau? Tiêu Tiêu lập tứctrợn mắt, lại có thể chết không thành? Bàn tay to trên lưng nàng là... “Đạica!” Tại sao Phẩm Nguyệt lại tới đây?
Người bịt mặt bị Phẩm Nguyệt đánhcho phun ra mấy ngụm máu tươi, bật người định chạy trốn lại bị thủ hạcủa Hình Thất vung đao chém chết. Hình Thất vội vàng chạy tới ôm chặtlấy Tiêu Tiêu, kích động vạn phần. Hắn trên miệng nói không sao cả, nhưngtrong lòng không khỏi lo lắng. hiện tại không có việc gì, cũng coi như yêntĩnh quyết tâm hơn.
Hai người rất tình cảm. Khôngbiết vì sao, Phẩm Nguyệt nhìn hai người ôm nhau mà trong lòng lại hiệnlên một tia đau đớn, rất kỳ quái. Hắn đã lựa chọn quên đi tất cả, đếntột cùng là vì ai?
“Đại ca, sao huynh lại tới đây?”Tiêu Tiêu thật cẩn thận xem chừng Phẩm Nguyệt, chẳng lẽ trí nhớ củahuynh ấy đã khôi phục?
“Nghe nói ta từng để lại mộtbức tranh cho cô nương, hiện lại ta có thể nhìn qua một chút đượckhông?” Phẩm Nguyệt vẻ mặt bình tĩnh, thần sắc không màng danh lợi, hình nhưkhông nhìn cũng không sao cả, quả nhiên đã trở thành tên đầu gỗ trướckia.
“Không có, bức tranh không cẩn thậnbị rớt vào nước trà, hỏng rồi.” Nhất định là nghe Nguyệt Ngọc cácnàng bên kia bàn tán. Nếu để hắn nhìn thấy bức tranh kia, khó bảo toànsẽ không kích thích đến hắn. Nói không chừng hắn sẽ nhớ lại cũng nên,có khi hắn sẽ lại tiếp tục uống Vong Hồn Thang lần nữa ấy chứ. TiêuTiêu đổ mồ hôi, hay là thôi đi. Phẩm Nguyệt à… Aiz…
Hình Thất vuốt vuốt mái tóccủa nàng, lại nói dối. “Đúng vậy, bị nước dính vào nên đã sớm ném đirồi. Đại… đại ca.” Thực khó chịu, nếu không phải vì Phẩm Nguyệt đã quênhết chuyện trước kia thì không đời nào hắn phun ra hai chữ đại ca nàyđâu. Tình địch gặp lại hết sức đỏ mắt, không đánh nhau đã là tốt lắm rồi
Tiêu Tiêu cười trộm, tên gian nhânnày, vẫn có một mặt rất đáng yêu nha. “Nhưng ta có thể nói cho huynhbiết, người trong bức vẽ kia chính là ta. Cho nên dù huynh không nhìnđược bức tranh đó thì cũng có thể ngắm tạm ta cũng được.” HìnhThất, đây không phải là ta nói láo nữa chứ, hắc. “À, nếu đại ca muốn...muốn... phốc!” Này, đây là cái gì vậy, là sâu sao, trong thân thể củanàng lại chứa loại sâu ghê tởm này sao, đáng ghét.
“Tụ Bảo!” Phẩm Nguyệt lập tứccầm lấy cổ tay nàng.
“Hảo... nóng...” Chẳng lẽ nàngcứ phun máu như vậy mà chết sao, “Phốc!” Một ngụm máu tươi lại vănglên, thật đáng ghét. Thân ảnh Hình Thất trước mắt chợt trở nên mơ hồ,ta không còn thấy rõ chàng nữa, lại gần ta thêm chút nữa được không.
“Là cổ độc.” Trong cơn hôn mê, TiêuTiêu vẫn nghe văng vẳng tiếng Phẩm Nguyệt truyền đến, thì ra lại là dongười bịt mặt kia gây ra, đúng là nàng vẫn thua hắn.
Chương 23
“Xin chào!” Vẫn là đôi mắtsáng rực của mỹ nam tử nọ hiện lên đầu tiên, thấy Tiêu Tiêu khôngngừng trợn mắt mỹ nam tử liền bước tới ân cần hỏi han, “Một thángnày cô có vui vẻ không? Không cần phải nói, chắc chắn là rất caohứng rồi.”
Tiêu Tiêu liếc mắt trừng hắn mộtcái, “Tốt cái gì, sau khi trở về ta mới phát hiện đã qua ba năm! Lần sau quaytrở lại có khi chồng ta đã trở thành một lão già rồi cũng nên.Ngươi đã nói một tháng sau sẽ cho ta câu trả lời thuyết phục, hiện tạita đang chờ ngươi nói đây. Đừng mè nheo, nói mau!”
Tiêu Tiêu cứ vội vã như vậy,tuyệt không lưu luyến, khiến cho mỹ nam tử vô cùng buồn bực, “Tương laicó năm mươi chín năm hai tháng chúng ta sẽ không được gặp lại nhau. Cho nênkhông cần vội, cô cứ ngồi xuống uống chén trà đã.”
Trà Địa phủ? “Không phải làcanh Mạnh Bà chứ?” Nàng không muốn giống như Phẩm Nguyệt đâu. “Tuyrằng ngươi hay nói nhiều, làm việc hiệu suất cực kỳ kém, bất quá lần nàyrốt cục cũng không làm hỏng việc lắm. Lại đây, chúng ta nghiên cứu mộtchút. Thân thể sắp tới của ta sẽ là nữ nhân chứ?”
“Phải, nữ.”
“Không có bệnh tật, rất khỏemạnh chứ?”
“Phải, không có.”
“Không phải...”
“Phải...”
Sau khi thảo luận một đống vấnđề, Tiêu Tiêu mới cảm thấy yên tâm, lúc này mới quyết định, “OK, cứvậy đi, đi thôi!”
Hừ, nhìn nàng cao hứng chưakìa! Mỹ nam tử đứng phía sau bĩu môi, cười khẽ hai tiếng, “Tạm biệtnhé, Tiêu Tiêu. Đừng quên ta! hắc hắc.”
Ta chỉ nhớ ngươi là một tênđại lừa gạt thôi, cắt.
Một lát sau ....
Ưm... cổ có chút đau, Tiêu Tiêu mởmạnh hai mắt ra, chẳng lẽ nàng vẫn còn ở trong thân thể của Lan Nhi?
“Tiểu thư, cô rốt cục đã tỉnhrồi!” Lão thái thái đang lau mặt cho nàng nhìn qua có chút quen mắt,một bên bà ta lại thấp giọng dặn dò nàng, “Tiểu thư, đừng tùy hứng nữa,cô làm như vậy chỉ càng làm tướng gia chán ghét cô thôi, không cẩnthận còn xảy ra chuyện lớn nữa, lúc ấy bà già này biết phải giảiquyết sao đây.”
Ngô... tướng gia…
A! Đây không phải là vú em củanữ nhân mê hồn kia sao. Không thể nào, nàng hiện tại chẳng lẽ đã nhập vàothân thể của nữ nhân mê hồn đó? A A! Nói đúng hơn, bây giờ nàng làlão bà chính quy của Hình Thất nha! “Mau, mau đỡ ta đứng lên.” Nàng thựcmuốn nhìn thấy Hình Thất ngay lập tức.
“Tiểu thư, chớ lộn xộn, cô cầnphải nghỉ ngơi.” Aiz, tiểu thư vĩnh viễn vẫn tùy hứng như vậy.
Không để ý tới lão thái tháilắm miệng này, thay xong quần áo, Tiêu Tiêu vội vàng chạy về Hồ ĐiệpLâu của nàng, quá tuyệt vời, cái tên gạt người kia cuối cùng cũng làmđược một việc tốt, vui quá!
“Ai cho phép ngươi vào đây!” Ngồitrên chiếc ghế dựa nàng vẫn thường nằm, Hình Thất nhìn thấy Tiêu Tiêulập tức trầm mặt xuống, “Xem ra ngươi đã chuẩn bị tốt tinh thần đểnhận từ thư rồi phải không.”
“Từ thư?” Tiêu Tiêu tò mò nhìnHình Thất, chẳng lẽ hắn và nữ nhân mê hồn kia từng có qua hiệp ước gìđó?
Hình Thất chậm rãi đứng dậy, mộtphát bắt được cằm của nàng, “Đã quên ta từng nói gì rồi sao? Nếu ngươidám bước ra khỏi Hiểu Nguyệt Lâu một bước, khi đó chúng ta sẽ không cònlà phu thê nữa, xem ra hôm nay ngươi, ngươi, ngươi là...” Càng nói ánhmắt Hình Thất càng trợn to, có điểm không thể tin được, “Nàng là TiêuTiêu?!” Trời ạ, ánh mắt này, là nàng!
“Hắc hắc, chàng nhận ra sao,”Tiêu Tiêu tặng cho Hình Thất một cái ôm chặt chẽ, “Ta đã về rồi! Hơn nữasẽ không bao giờ … đi nữa, đời này chàng phải chịu trách nhiệm nuôi tanga.”
Phản ứng của tên gian nhân nàykhông còn chậm chạp nữa, vừa nhìn đã lập tức nhận ra nàng là ai rồi,đúng là không uổng công nàng thích hắn như vậy. Ngô, thích... giống nhưlà không thể dứt được. “Hắc, Hình Thất, ta vô cùng thích chàng đó.”Vô cùng vô cùng thích, liệu đây có phải là yêu không?
“Tiêu Tiêu...” Ôm chặt nàng tronglồng ngực, Hình Thất lẳng lặng nghĩ chỉ muốn ôm nàng mãi mãi nhưvậy, cái gì cũng không muốn làm nữa.
“Đúng rồi, tại sao chàng lạikhông cho phép nàng ta rời khỏi Hiểu Nguyệt Lâu vậy, như thế cùng vớingồi tù đâu có khác nhau, thật đáng thương.” Thì ra nữ nhân mê hồn đócũng chẳng vui vẻ gì, ai, tên gian nhân này cũng quá vô tình đi, dùsao thì bọn hắn cũng là phu thê mà.
“Còn không phải là vì nàng.” HìnhThất cắn nàng một ngụm, “Năm đó nàng ta khiến Vũ Điệp rơi xuống nước,sau đó mất mạng. Cho nên ta sợ nàng ta sẽ gây bất lợi cho nàng, liềnđịnh ra quy củ này với nàng ta. Hoặc là nàng ta an phận làm Hình phunhân, hoặc là nhận một phong từ thư mọi người hảo hảo giải tán.”
“Cắt, sao lại là vì ta, là vìchàng không muốn gặp nàng ta thì có.” Tên gian nhân này, chỉ biết trêunàng. “Vậy giờ chàng có hưu không nha, không phải ta đang gánh vác khốithân thể này bước ra khỏi Hiểu Nguyệt Lâu rồi sao.”
“Ta nào dám.” Lại cắn thêm mộtngụm, Hình Thất nhẹ nhàng hôn lên đôi môi Tiêu Tiêu, “Ta hiện tại muốnlàm cha hơn, chúng ta sinh em bé đi, Tiêu Tiêu.”
Ách... tùy tiện vậy.