Chương 20
“Chàng đứng ngoài cửa làm gìvậy?” Trên tay cầm một chén canh, Tiêu Tiêu liếc nhìn Hình Thất rồibước vào phòng. Người hắn yêu là Vũ Điệp thì sao chứ, dù sao nàng tacũng đã chết, còn gọi gì là kình địch của mình nữa, thôi thì cứđể hắn yêu người không phải là Tiêu Tiêu cũng được. Vừa nãy cảm xúcquá kích động, đã làm lãng phí rất nhiều nước mắt vô ích.
Hình Thất lăng lăng nhìn TiêuTiêu bước vào, người này là Kim Tụ Bảo ư? Chính là cái tên Kim Tụ Bảochuyên phá hư chuyện tốt của hắn?! “Nàng...”
Nàng cái gì mà nàng, Tiêu Tiêulườm hắn một cái, “Ngồi xuống ăn mì đi.”
“Ừm.” Hình Thất rì rì hướng mépbàn đi tới, cầm lấy đũa, vừa gắp một ngụm, “Phốc!” Đây là cái gì? Là thứcăn cho người sao?! “Nàng...”
Lại là nàng, cắt, không để ý nữa,“Chàng phải ăn hết đó, bằng không ta sẽ tức giận.”
Hình Thất tính toán, quên đi,hắn ăn vậy! Hung hăng nhét mì đầy miệng, thật quá khó ăn, đây không phảiđồ ăn do nàng làm chứ. Sao hắn có thể yêu một nữ nhân trù nghệ kémcỏi thế này đây, aiz... Không đúng, hắn là Kim Tụ Bảo, hắn làm sao có thểyêu “hắn”! Hình Thất lập tức ném đũa trúc, “Nàng...”
Tiêu Tiêu lại đảo cặp mắt trắng dã,“Không ăn hết ta sẽ rất thương tâm nga.”
Hảo, được rồi, hắn ăn! Nàng luônlà người vui vẻ thích cười, ngoại trừ hôm nay có điểm khác lạ. Mấyngày nay hắn trúng độc, nói vậy là do nàng quá đau lòng không chịu nổiđi. Sau này hắn sẽ không để nàng phải rơi lệ thêm lần nào nữa. Á —Hắn là Kim Tụ Bảo mà, là Kim Tụ Bảo đó! Đũa trúc trên tay Hình Thất lạibuông xuống, “Nàng...”
Không cần tiếp tục “nàng” nữa,Tiêu Tiêu giận dữ mắng mỏ, “Không cho phép nói chuyện, ăn mau!”
Nga, hiểu được, hắn ăn! Nàng tứcgiận, hai mắt thật to đặc biệt có thần, thật đáng yêu. Nhiều năm như vậy, cũngchỉ có thời gian ở bên cạnh nàng là thoải mái nhất, cưới được ngườivợ như thế thì người chồng như hắn còn có gì muốn đòi hỏi nữa đây. Khôngđúng, không đúng! Hắn đang suy nghĩ cái gì thế này! Nữ nhân này không phảiVũ Điệp, mà là Kim! Tụ! Bảo! “Nàng...”
Chẳng có từ nào mới cả, TiêuTiêu hai tay chống cằm, lành lạnh hỏi hắn, “Nàng, nàng, nàng, rốt cuộcchàng muốn nói cái gì?”
Đúng vậy, hắn muốn nói cái gì?Hình Thất hoang mang, chẳng lẽ hỏi nàng có phải Kim Tụ Bảo hay không, lờiđã đến bên miệng lại không thể thốt ra, “Ta...”
Bây giờ lại biến thành ta, têngian nhân này rốt cuộc đang tính làm gì đây, “Chàng nói mau đi, cứngập ngừng ấp úng như thế muốn làm ta tức chết à.”
“Nàng là Tụ Bảo huynh?” Đángchết, tại sao hắn lại thốt ra câu đó chứ, đáng ra hắn không nên hỏi mớiđúng! “Ý ta là nàng có biết Tụ Bảo huynh không?”
Hình Thất sửa miệng thật mau,đáng tiếc vẫn bị Tiêu Tiêu nghe rõ, hắn đã biết nàng là Tụ Bảo rồi sao!“Không phải, ta không phải Tụ Bảo.”
Không phải?! Hình Thất mừng rỡ,“Nàng...”
“Ta cũng không phải Vũ Điệp.”
Ách, cái gì, cũng không phải VũĐiệp?!
“Tên ta là Tiêu Tiêu.”
Tiêu Tiêu? Lại là thứ gì nữa đây? “Nàng...”
Thở dài, Tiêu Tiêu cầm lấy tay hắn, “Ta chỉ là kẻ bị vạch sai hồn đángthương. Cứ ba ngày là lại bị nhập vào thân thể của một nữ tử khônghay ho.”
Hình Thất nhíu mày, vạch sai hồn, nữ tử không hay ho? Hắn không hiểu,nghe rất không hiểu. “Nàng...”
“Để ta nói rõ lại từ đầu cho chàng nghe, chỉ cần chàng tin tưởngta, không bị hù sợ là được.” Nói trắng ra tất cả cũng tốt, cứ giữkín trong lòng nàng rất khó chịu, “Ta vốn là một nữ sinh rất bìnhthường, sau lại có một ngày...”
Hắn đang nghe thần thoại chuyện xưa sao?! Hình Thất vỗ về cái tránđang nhăn lại kịch liệt cùng hai bên thái dương đau buốt, đúng là mộtnữ nhân quái dị, hắn thế nhưng lại yêu một nữ nhân quái dị! Rốtcuộc người hắn yêu là ai đây —“Nàng để cho ta hảo hảo suy ngẫm lạiđã.”
Nàng nói nàng tên là Tiêu Tiêu, còn thân thể hiện tại lại là củaVũ Điệp. Nói cách khác, người hắn yêu chính là hợp thể giữa Tiêu Tiêucùng Vũ Điệp. Cuối cùng Hình Thất đem ra được kết luận này! “Nàngnói rằng nàng chỉ có thể trụ lại thân thể này hai năm, còn lần saubiến thành cái dạng gì thì nàng không biết?” Vậy hắn làm sao có thểnhận ra nàng được đây?!
“Đúng vậy, có thể ta sẽ trở lại thế giới của ta chưa biếtchừng, bất quá nhìn mấy trường hợp trước đó thì xem ra không có khảnăng như vậy.” Mỗi lần sống lại đều là ở tại Tống Triều này, đã vậylần nào cũng đụng phải hắn, liệu lần sau có khả năng gặp lại hắnđược không đây.
Quay về thế giới của nàng? Vậy hắn sẽ vĩnh viễn không còn đượcnhìn thấy nàng nữa? Tâm trạng bối rối, Hình Thất lập tức ôm chặt lấyTiêu Tiêu “Ta không cho phép nàng trở về! Nàng là của ta!” Vĩnh viễn đều lànữ nhân của hắn!
“Ta... ta cũng không muốn rời khỏi chàng đâu! Tuy rằng chàng khôngthương ta, nhưng ta rất thích chàng, thực sự rất thích chàng... ô...” Đauquá, tâm nàng đau đớn quá. Loại độc chết tiệt gì thế này, đau chếtnàng!
“Không, ta yêu nàng, ta yêu nàng! Chỉ cần nàng ở bên cạnh ta, dùnàng có ở trong bộ dáng gì cũng không sao cả!” Nàng lại khóc rồi,hắn lại khiến cho nàng phải thương tâm thêm lần nữa! “Đừng khóc, tathích nhìn nàng cười.” Hình Thất hôn lên những giọt lệ trên khóe mắtTiêu Tiêu, sau đó hôn lên đôi môi của nàng, “Ta chỉ muốn nàng...”
Dần dần quần áo rơi xuống, hai thân ảnh trở mình lên giường. Giờ phútnày, hắn chỉ muốn ôm nàng, những thứ khác cái gì cũng không muốn.
Đau, loại độc này sao lại có thể lợi hại như thế chứ, đau quá. Móngtay Tiêu Tiêu dùng sức chế trụ lưng Hình Thất nhưng vẫn không thể làmgiảm bớt sự đau đớn này được, lệ rơi càng lúc càng nhiều, “HìnhThất!” Đừng buông tay, nhất định phải ôm chặt ta.
Một cái động thân, Hình Thất tiến vào bên trong nàng, “Bất luận phát sinhchuyện gì, nàng vĩnh viễn đều ở bên cạnh ta, nàng đã nói rồi, ta vĩnhviễn cũng không quên!”
“Vũ Điệp, nàng làm cái gì?!” Thân ảnh đang luật động bỗng dừng lạitrong nháy mắt, Hình Thất bắt lấy bàn tay đang bóp chặt cổ hắn “VũĐiệp!”
Nàng đang làm gì ư? Tiêu Tiêu cũng không rõ, tại sao tay nàng lạikhông nghe theo sự sai khiến của nàng thế này! Ta... vì sao ngay cả nóicũng nói không nên lời, hiện tại bàn tay kia của nàng đang làm gì vậy?
“Vũ Điệp!” Hình Thất hoang mang rối bời, “Đáng chết! Sao lại thếnày?!”.
Ta... không biết, ta nói không ra lời. Sao nàng lại biến thành thếnày? Hình Thất, ta không muốn, ta không muốn. Không phải, đây không phải làkhuôn mặt của nàng, vẻ mặt không lộ biểu tình gì, ánh mắt giống như mộttiểu hài tử, đây không phải là nàng. Không đúng, cũng không phải Vũ Điệp,nữ nhân vẻ mặt đờ đẫn này là ai? Tiêu Tiêu lờ mờ nhìn hình ảnh nữ nhânhiện lên trong đôi đồng tử của Hình Thất, nữ nhân trong mắt hắn giốngnhư một con rối không có sinh mạng, cứ mặc cho người khác điều khiểnvậy. Vì sao, vừa rồi rõ ràng còn rất tốt, tại sao hiện tại lạithành thế này?!
“Vũ Điệp, ta đang nói chuyện với nàng.” Nàng làm sao vậy, biểu tìnhnày hắn chưa gặp bao giờ, “Ta đang nói chuyện với nàng đó, mau trảlời ta đi.” Không có khả năng, tại sao nàng lại thay đổi nhanh như vậy!Tại sao nàng lại muốn giết hắn!
Nhanh chóng rút ra, Hình Thất ôm lấy thân thể bất động an ủi, “Khôngcó việc gì, cái tên họ Phẩm kia ở đây, nàng nhất định không có việc gì!”Bất luận thế nào, kẻ nào đã hại nàng ra nông nỗi này nhất định phảiđền mạng! Bắt đầu mặc lại y phục cho Tiêu Tiêu, Hình Thất hướng bênngoài rống to, “Tài thúc! Mau gọi Phẩm Nguyệt đến đây! Vũ Điệp bị bệnh!”
“Ta...” Tiêu Tiêu đột nhiên lại phát ra thanh âm. Di? Nàng lại có thểnói chuyện? “Hình Thất.” Đúng là có thể nói chuyện được rồi! “HìnhThất!”
“Vũ Điệp!” Hình Thất lập tức giải khai huyệt đạo cho Tiêu Tiêu,thật cẩn thận vỗ về thân thể của nàng, “Nàng không thoải mái sao? Có chỗnào cảm thấy không ổn? Đừng sợ, Phẩm Nguyệt sắp tới rồi, nàng sẽkhông có chuyện gì đâu.”.
“Ta...” Nước mắt Tiêu Tiêu rới lã chã, “Ta cũng không biết, thân thểnày tự cử động, thật đáng sợ. Người muốn giết chàng không phải là ta,thật không phải là ta! Chàng phải tin tưởng ta!” Đúng là một cảm giáckhủng khiếp, nàng lại có thể chính mắt nhìn mình ra tay với ngườimình yêu thương nhất, chỉ có thể vô lực chứng kiến mà không thể nàongăn cản nổi. “Thực xin lỗi, Hình Thất. Ta không biết thì ra ta lại là ngườinguy hiểm như vậy. Oa…”
Phanh! “Tụ Bảo!” Phẩm Nguyệt phá cửa mà vào, thấy quần áo TiêuTiêu còn chưa chỉnh tề cùng bộ dạng Hình Thất vô cùng căng thẳng, bọnhắn... “Làm sao vậy, Tụ Bảo! Nói cho đại ca, là lạ ở chỗ nào?” Đã quyết địnhthành toàn cho hai người bọn họ, hắn không được tức giận! Trấn tĩnhlại, bọn họ là vợ chồng, là vợ chồng!
“Đại ca.” Vẫn ngồi trên đù Hình Thất, Tiêu Tiêu bắt đầu êm tai trảlời, “Mới vừa...”
“Khụ.” Một tiếng ho nhẹ vang lên, trung niên nhân theo sau một bên vỗvỗ vai Hình Thất, một bên nhỏ giọng nói nhỏ, “Hình công tử, ta thừa nhậndáng người của ngươi không sai, nhưng cởi bỏ như thế đối với lão nhân này mànói thật sự rất kích thích, ngươi không biết hẳn là nên phủ thêm thứ gìđó lên người một chút phải không?” Ai, ánh mắt của lão rất dễ bịtổn thương mà.
Tiếp nhận Tiêu Tiêu từ tay Hình Thất, Phẩm Nguyệt bắt đầu kiểm trađầu của nàng, mày cau chặt lại. Hắn rất sợ sự thật như hắn suy đoán. Nhưngđúng là có một cái kim châm rất nhỏ đâm sâu vào da đầu! “Xem phảiđến Miêu Cương một chuyến.”
A? Miêu Cương này đúng là từ duy nhất khiến Tiêu Tiêu nghĩ đến cổthuật trong tiểu thuyết võ hiệp, “Có phải ta bị trúng độc không?”
“Không sao cả, đại ca sẽ giúp muội chữa trị.” Nếu không cắm một câychâm phong trụ sau gáy nàng, giờ phút này có lẽ nàng không thể tựchủ được nữa, hoàn toàn là một con rối bị điều khiển.
Thật phiền phức, lại có thể dính đến cổ độc Miêu Cương này, Vũ Điệpnày đúng là hại nàng thê thảm a... “Ta không đi Miêu Cương đâu.” Chỉđược sống có hai năm, vừa đến vừa đi như vậy không biết lại mất đếnbao nhiêu thời gian đây.
“Tụ Bảo!”
“Không cần! Hình Thất, ta muốn ở bên cạnh chàng!” Tiêu Tiêu dùng sức ômlấy Hình Thất, “Dù sao đi nữa ta cũng không sợ.” Nàng không muốn lãngphí thời gian đâu.
Thở dài, Hình Thất nghịch nghịch đuôi sam của nàng, “Ta đi cùngnàng.”
Cắt, hắn làm quan sao có thể nói đi là đi được? Thôi đi. “Chàng quêntứ hoàng tử rồi sao?”
Đúng là hắn không thể cứ đi như vậy, Tứ điện hạ bên kia còn đang cónhiệm vụ, hắn nên làm cái gì bây giờ? Hình Thất khó xử.
“Ta có ý kiến hay,” Trung niên nhân rõ ràng khởi xướng, hướng đếnba ánh mắt nhìn mình chằm chằm. Lúc này hắn mới kích động dâng tràonước mắt, cao giọng reo lên, “Thiếu gia —— Tại sao ngài còn chưa chếtvậy?!”
....
Thấy không ai lên tiếng, trung niên nhân tiếp tục cổ xuý, “Nếu chếtrồi cũng không cần lo lắng nhiều như vậy, chỉ cần đổi lại thân thể làxong, đó chính là phương pháp mau lẹ nhất đó.” Thiếu gia, ngài có biếtthuộc hạ đã ngóng trông ngày hôm nay bao lâu rồi không, cuối cùng ngàicũng đã chuẩn bị dời đến một thân thể nam nhi mới.
Lần này ta là chân chính phục ngươi, Tài thúc! “Chưa hết hai năm thì tachưa chết được.” Hiện bất quá tại mới được ba tháng, ý kiến hay quá nhỉ.
Hình Thất ôm chặt Tiêu Tiêu, trong đầu một mảnh bối rối. Sắc mặt PhẩmNguyệt cũng không tốt hơn, vạn phần phức tạp giống nhau.
Bốn người ở đây cũng chỉ có một người là trung niên nhân cao hứng phấnchấn, “Sẽ không, nô tài không tin không có đầu mà ngài vẫn có thểsống!”
Tiêu Tiêu toát mồ hôi... Tài thúc! “Ngươi mau ra bên kia hóng mát đi.”Toàn là chủ ý ôi thiu. Tiêu Tiêu đảo cặp mắt trắng dã, tránh thoát khỏivòng tay Hình Thất nhảy xuống. “Trừ bỏ ý kiến này ra, ngươi có còn ýkiến nào tốt hơn không?” Nàng tùy tay cầm lấy chén nước, “Sao nghe ngươinói giống như là hy vọng ta mau chết đi vậy. Không biết chừng... ách...ngô...” Sao lại thế này, uống nước mà cũng bị nghẹn? Ngất a …
“Thiếu, thiếu gia!” Trung niên nhân thấy thế vội vàng chụp lưng của nàng,thực lợi hại, uống nước mà cũng có chuyện xảy ra, quả nhiên là thiếugia nhà hắn.
Phẩm Nguyệt cùng Hình Thất phản ứng sau, vây quanh Tiêu Tiêu tráivỗ phải vỗ, khiến cho nàng càng khó chịu. Không được, thực sự rất khóthở. Từ thái dương chảy ra hai giọt mồ hôi lạnh, cảm giác này rất giốngvới cảm giác của bốn lần trước, nàng cảm giác giống như mình lạiđang sắp chết vậy, hơn nữa còn là vì uống nước mà nghẹn chết. Đúnglà không ý tưởng!