*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bên kia, Tô Hàn dẫn Lý công tử đến khách điếm mà Hồng Liên đang ở.
Hai tiểu tình nhân đã lâu không gặp kích động ôm cùng một chỗ, nhưng bởi vì Hồng Liên cô nương có vóc người cao gầy, lại thay một bộ nam trang, Tô Hàn cứ cảm thấy Lý công tử giống như là bị kéo vào trong lòng Hồng Liên hơn.
Ba người thương lượng một phen, quyết định mua một chiếc xe ngựa, do Tô Hàn đánh xe, hai vị khác đều mặc nam trang ngồi ở trong xe, chạy trốn ra khỏi kinh thành. Mà lúc chuẩn bị ra khỏi thành lại phát hiện cửa thành đã có mấy hàng dài đứng ở đó, binh sĩ thủ thành kiểm tra hết toàn bộ mỗi một người muốn ra khỏi thành.
"Nhất định là phụ thân đã phát hiện ra ta bỏ trốn rồi." Lý công tử đầy mặt sầu khổ, thấy chiếc xe ngựa ở đằng trước bị hạ lệnh cưỡng chế vén rèm lên, binh sĩ còn cầm một bức họa trong tay cẩn thận so sánh với người trong xe thì lại càng luống cuống hơn, "Hiện tại làm sao đây? Chỉ sợ là chúng ta không thể ra thành được đâu."
Hồng Liên cau mày suy nghĩ một chút, nói: "Ta có một biện pháp, có thể trộn lẫn qua được. Đợi lát nữa bất luận trong xe có phát ra bất kỳ âm thanh nào cũng xin Tô đại hiệp đừng để ý, nếu bọn họ muốn vén rèm lên kiểm tra cũng không cần phải ngăn cản."
Sau khi Tô Hàn đồng ý, Hồng Liên liền kéo rèm xuống, quay về chỗ ngồi.
"Hồng Liên, biện pháp của huynh là... Hmm…" Lý công tử vừa mới hỏi được phân nửa thì miệng đã bị chặn lại.
"Về nhà ở vài ngày, cũng không biết nên gọi ta là gì rồi à?" Lúc này giọng của Hồng Liên hoàn toàn không giống với giọng nữ ôn nhu lúc nói chuyện với bọn Tô Hàn, mà là một giọng nam trầm thấp, hắn ôm lấy Lý công tử vào trong lòng mình, bàn tay trắng nõn xinh đẹp trực tiếp vói vào trong quần áo của Lý công tử.
"Ưm a... Đệ, đệ sai rồi... Tướng công..." Biểu tình và động tác của Lý công tử xấu hổ hệt như tiểu tức phụ, tính cách của hai người cứ như bị hoán đổi hoàn toàn, "Nhẹ một chút... Đừng để, đừng để bị người bên ngoài nghe thấy..."
"Đừng để bị nghe thấy? Sợ là tiểu tao hóa hận không thể bị rất nhiều người nhìn đệ bị tướng công thao đi!" Hồng Liên đã lột sạch quần áo của Lý công tử chỉ với hai ba cái, "Lần này trở về phụ thân và huynh trưởng có đụng vào đệ không?"
"Không, không có a... Đệ không cho... Ưm a... Chỉ cho tướng công thao..." Lý công tử nói rồi cũng duỗi tay lột quần của Hồng Liên xuống, mà cái chỗ nằm trong bắp đùi thon dài lại đồng thời có hoa huy*t của nữ nhân và côn th*t tráng kiện!
"Hmm a... Rất nhớ thịt heo bổng của tướng công... Ăn thật ngon..." Lý công tử nói rồi liền quỳ xuống ngậm lấy thịt heo bổng đang vận sức chờ phát động vào trong miệng, "Tao huyệt bên dưới cũng rất nhớ... Nhớ đến nỗi mỗi ngày đều chảy đầy tao thủy..."
Biểu tình của Hồng Liên cũng biến đổi thành rất là ôn hòa, đưa tay sờ sờ tóc của Lý công tử, "Ngoan lắm, ngoan ngoãn liếm, đợi lát nữa cắm đại bảo bối này của tướng công vào trong tao huyệt của tiểu tao hóa!"
"Dạ... Tướng công phải hảo hảo thao thao lãng huyệt của tao hóa... Hmm a... Ngứa muốn chết..." Lý công tử một bên ra sức hầu hạ thịt heo bổng trước mặt, một bên còn thỉnh thoảng liếm vài cái lên hoa huy*t phấn nộn ở dưới côn th*t, khiến cho Hồng Liên không ngừng thở dốc.
Ngoài xe Tô Hàn còn đang suy nghĩ Hồng Liên đã nghĩ ra chủ ý gì, đột nhiên lại nghe thấy trong xe truyền tới tiếng thở dốc rên rỉ ái muội, thoáng cái mặt liền đỏ lên.
Thanh âm kia càng lúc càng lớn, dần dần người chung quanh cũng đều nghe thấy, bắt đầu dùng ánh mắt tràn ngập dục vọng đánh giá chiếc xe ngựa cùng với xa phu Tô Hàn lớn lên coi như không tệ này, khiến cho Tô Hàn vừa xấu hổ vừa tâm dương khó nhịn, dần dần tao huyệt cũng bắt đầu ướt át ngứa ngáy.
Ra khỏi thành hàng ngũ dần rút ngắn, rất nhanh đã đến bọn Tô Hàn. Mà thanh âm trong xe ngựa cũng càng lúc càng lớn, thậm chí cả chiếc xe ngựa cũng bắt đầu lay động theo.
"Ưm a... Tướng công lại dùng lực một chút... Thịt heo bổng thao đến thật thoải mái... A...ha... Quá sâu a... Sáp đến tao tâm..."
Tiếng rên rỉ quyến rũ khiến ánh mắt của binh sĩ thủ thành chìm chìm, "Vén rèm lên để ta kiểm tra một chút!" Rõ ràng thanh âm của binh sĩ có chút khẩn cấp.
"Ặc... Vâng." Nhớ tới lời Hồng Liên cặn dặn, Tô Hàn vẫn đáp ứng, nhưng đồng thời trong lòng cũng có chút nghi hoặc, Hồng Liên làm như vậy không phải người khác sẽ càng nhìn chằm chằm vào người trong xe hay sao?
Rèm bị xốc lên, binh sĩ và Tô Hàn đều bị tình cảnh bên trong dọa sợ hết hồn.
Một nam nhân gầy gò cả người trần trụi bị một nam nhân khác ôm vào lòng với tư thế bế trẻ con đi tiểu đang đối mặt với bọn họ, có thể nhìn thấy rõ chỗ hai người kết hợp. Thịt heo bổng to dài nhưng màu sắc lại khá là xinh đẹp nhanh chóng trừu sáp trong tiểu huyệt đỏ tươi, hình như nam nhân bị thao làm đang xấu hổ, dùng hai tay bụm mặt, dương v*t lại vểnh lên thật cao, "Tướng công... A a... Đừng ôm ta như vậy... Thật là mất mặt... Đều bị thấy hết rồi... Ưm a... Chậm một chút... Quá sâu... Tao huyệt cũng bị làm hư..."
"Không phải tao bảo bối thích được người khác nhìn mình bị thao sao? Tao huyệt đều kẹp chặt hơn đây nè!" Nam nhân đang thao làm tăng nhanh tốc độ trừu sáp, chừa một tay ra dùng sức nhéo nhéo núm vú của người trong lòng, "Sao có cảm giác càng lúc càng lớn hơn vậy? Có phải là sắp bị tướng công làm phun sữa ra rồi không?"
"Ưm a... Thật là thoải mái... Bọn họ còn đang nhìn kìa..." Từ khe hở nam nhân bụm mặt nhìn thấy được ánh mắt trần trụi của binh sĩ, bộ dáng càng thêm xấu hổ, toàn thân đều chuyển thành màu hồng, "Núm vú, núm vú bị tướng công bóp thật thoải mái... Còn muốn... Dùng sức... Tao hóa cho tướng công bú sữa..."
Binh sĩ phía ngoài thấy bộ dáng tao lãng của nam nhân nhìn không rõ mặt này, dương v*t đều sắp nổ tung, hận không thể lập tức nhào lên làm một trận, nhưng trong nháy mắt đã bị ánh mắt lạnh lùng của người kia kiềm hãm.
"Kiểm tra lâu như vậy còn chưa đủ sao?" Nam nhân đang thao làm, cũng chính là Hồng Liên lạnh lùng quét mắt nhìn binh sĩ, dưới thân vẫn không ngừng thao làm.
"Vâng, vâng, đã kiểm tra xong, cho chiếc này qua!" Binh sĩ bị cái nhìn ban nãy làm cho chấn động một chút, nhận định thân phận của người trong xe ngựa phi phú tức quý, hắn phụng mệnh lục soát Lý công tử và Hồng Liên cô nương, nhưng trong xe ngựa này chỉ có hai nam nhân, tuy rằng một người trong đó lớn lên rất giống Hồng Liên cô nương, nhưng đó là một nam nhân a!
Chẳng trách mình lại cảm thấy hai người này có điểm lạ, thì ra Hồng Liên kia là một song tính nhân! Rất nhanh Tô Hàn đã hiểu ra nguyên nhân, âm thầm cảm thán, đây quả đúng là thế giới của gay, mình đã không còn khả năng trông mong được gặp em gái xinh đẹp bình thường trong cái thế giới này nữa rồi!
Rất nhanh xe ngựa đã nhanh chóng rời khỏi cửa thành, thanh âm và chấn động trong xe vẫn không hề đình chỉ.
"Ưm a... Tướng công giỏi quá... Thịt heo bổng lại sâu hơn một chút... Hmm a..." So với người cùng Tô Hàn xem đông cung sống mà cũng đỏ mặt hồi nãy thì Lý công tử của hiện tại cứ như đã thay đổi thành một người khác vậy, lãng tới mức sắp tung nốc xe ngựa luôn rồi, "Vú của tướng công lớn quá... A...ha... Nếu như tao hóa cũng được như tướng công thì tốt rồi... Đến lúc đó tướng công có thể dùng đại dương v*t thao cho tao hóa mang thai... Chờ đến khi có sữa liền đưa cho tướng công uống hết toàn bộ!"
"Tiểu tao hóa thật biết nói chuyện! Đến! Há to mồm! Để tướng công bắn lên khuôn mặt và cái miệng nhỏ nhắn của tao hóa!" Mặc dù thanh âm của Hồng Liên có chút âm nhu, nhưng lại vô cùng khí phách. Tuy nhìn không thấy tình cảnh bên trong, nhưng Tô Hàn cũng có thể tự bổ não ra hình ảnh Hồng Liên cầm đại dương v*t bắn đầy mặt đầy mồm Lý công tử.
Một là hoa khôi song tính xuất thân từ thanh lâu, một là tiểu công tử bị ép loạn luân với gia trưởng, tổ hợp có chút quái dị này cũng đủ xứng đôi đó!
Bị ép nghe đông cung hí cả đường, rốt cục Tô Hàn cũng lái xe đến một nơi đủ xa.
Vừa mới dừng xe lại, chợt nghe tiếng rên rỉ vút cao của Lý công tử ở bên trong, "Ưm a... Thao sướng chết... Huyệt của tao hóa cũng bị đại dương v*t của tướng công thao hỏng... Bắn cho tao hóa... Bắn toàn bộ vào đi a... Tao hóa muốn sinh con cho tướng công..."
Tô Hàn có chút lúng túng đợi một hồi ở ngoài xe ngựa, hai người bên trong mặc quần áo tử tế xong liền đi ra.
Lý công tử có hơi ngượng ngùng, nhưng Hồng Liên lại bình tĩnh ung dung.
Hai người nói lời cảm ơn với Tô Hàn, Tô Hàn cũng không nhiều lời, để xe ngựa và chút tiền bạc lại cho bọn họ, sau đó vội vã xoay người trở về thành đi cứu hai đồng bạn của mình.