Tại Sao Đối Thủ Sống Còn Luôn Có Bộ Dáng Như Vậy

Chương 17



Bởi vì bị Đoạn Lạc Ân gián đoạn nên cuối cùng Thịnh Dục không còn mặt mũi ở trường học xem cái thứ kì dị kia.

Giữa trưa, Thịnh Dục cùng Tống Dã đi ăn cơm.

Nhìn người đối diện ăn ngon ngủ ngon Thịnh Dục không cam lòng, dựa vào cái gì chỉ có mình cậu chịu ảnh hưởng của câu chuyện kia chứ, cậu bất mãn dùng chân đá đá Tống Dã.

Cảm giác được có người cọ chân mình, Tống Dã ngẩng đầu nhìn về phía đối diện liền thấy Thịnh Dục híp mắt cười, “Ngại ghê, tại chân tao quá dài.”

“Không sao.”

Tống Dã lui chân lại.

Ngừng trong chốc lát, chân Thịnh Dục lại quấn lên, cậu đặt chân giữa hai chân Tống Dã, thẳng duỗi đến dưới ghế hắn.

Tống Dã nâng mí mắt không chút để ý nhìn cậu, “Ăn cơm đi.”

Thịnh Dục bĩu môi, một chân khác cũng duỗi qua.

“……”

Tống Dã nhướng mày, mỉm cười giam hai chân cậu lại, “Như vậy ăn cơm được chưa.”

“!!! Mày thả ra!” Nguyên bản cậu chỉ nghĩ bắt nạt Tống Dã chơi thôi, không nghĩ tới sẽ bị đối phương trực tiếp kẹp chân?! Lại liên tưởng đến đoạn truyện kia, ngôn từ mờ ám rằng hai người bọn họ có gian tình…… Má, “Tống Dã, cmn mày sẽ không yêu tao đâu đúng không?”

Trong chớp mắt ánh mắt Tống Dã cứng đờ, Thịnh Dục nhân lúc hắn sơ ý vội vã rút chân từ khe hở.

Thịnh Dục tức giận mở ra tất cả ảnh chụp được đăng tải của hai người bọn họ, tâm trạng cậu không yên thì Tống Dã cũng phải như vậy, cậu đưa điện thoại cho Tống Dã.

“Tự mình xem đi, Dã thiên tài à, từ khi nào ngài lại sinh ra rễ tình đậm sâu với ta vậy?”

Tim Tống Dã nhảy thình thịch, mặt ngoài trấn định nhận điện thoại, thiếu chút nữa đôi đũa đặt trên khay đồ ăn bị hắn run tay làm rớt.

Thịnh Dục nhìn hắn xem xong liền nhướng mày, “?”

“…… Mày không hiểu?”

Ánh mắt Tống Dã nhìn về phía cổ cậu, quả nhiên phát hiện phía trên có một điểm đỏ, “Trên cổ bị gì?”

“Bị gì?”

Thịnh Dục thấy kỳ lạ liền đoạt điện thoại trong tay hắn về, phát hiện có một bài đăng mới, phía trên viết: A a a!! Phát hiện mới nhất, trên cổ Dục thiên tài có dâu tây do Dã thiên tài đánh dấu!!! Đây không phải đang tuyên bố với toàn thế giới sao!

“……”

Thịnh Dục mở camera di động soi hai bên cổ, phát hiện bên trái cổ có một nốt đỏ do muỗi cắn, cậu sờ nhẹ, Tống Dã nhìn cậu ngưỡng cổ không tự chủ được liếm liếm môi.

“Mẹ, đêm qua bị muỗi cắn! Chuyện này cũng có thể nói bừa?”

Tống Dã quan sát thái độ của Thịnh Dục, vờ như vô ý thử tâm tình cậu, “Bọn họ do chán học nên mới muốn tăng thêm chút gia vị thôi, mặc kệ bọn họ, qua vài ngày thì quên thôi.”

Thịnh Dục đương nhiên biết không cần phải để ý bọn họ, cậu nổi giận không phải vì họ viết cậu và Tống Dã yêu nhau, đặt điều như thế còn chưa tính, mấu chốt chính là con mẹ nó tại sao cậu lại nằm dưới?! Trông cậu giống người nằm dưới lắm sao?

Nói thầm một câu, “Hừ, đương nhiên mày không có ý kiến gì rồi.”

Đầy mặt Thịnh Dục viết rõ hai chữ không vui, Tống Dã không khỏi bực bội, “Mày để ý?”

“Đương nhiên!”

Tống Dã buông đũa trong tay, ban đầu hắn cho rằng dù Thịnh Dục không thích hắn cũng sẽ không bài xích, bây giờ xem ra cậu rõ ràng vô cùng căm ghét loại chuyện này.

Thịnh Dục thấy hắn buông đũa liền hỏi, “Mày không ăn nữa à?”

Tống Dã cũng nhìn cậu, “Mày thấy ghê tởm?”

Trong khoảng thời gian ngắn Thịnh Dục bị hắn hỏi tới sửng sốt, thật ra không đến mức ghê tởm, cậu cũng không phải loại người cổ hủ, chỉ là…… chỉ là không thể chấp nhận bản thân lại nằm dưới.

Những lời này phải nói với Tống Dã như thế nào? Cái câu chuyện kia thật sự, thật sự quá xấu hổ!

Thịnh Dục không nói lời nào, Tống Dã cho rằng cậu cam chịu, trong lòng không rõ tư vị gì.

Hệ thống bỗng lên tiếng, “Mong ký chủ thận trọng từ lời nói đến việc làm, giá trị oán niệm của Tống Dã có xu thế gia tăng.”

Thịnh Dục, “…… Tao lại nói gì sai?”

Hệ thống, “Tâm lí Tống Dã yếu ớt, ký chủ phải quan tâm chăm sóc đối phương nhiều hơn.”

“……”

Hiểu rồi, chắc chắn là do cậu để lộ cảm giác không vui khi thấy ảnh chụp của hai người, không vui khi bạn học gán ghép hai người họ với nhau, vậy nên người này lại giận dỗi.

Thịnh Dục vô cùng buồn bực, dù bực bội cũng không thể không dỗ dành vị đại gia này.

Tìm được nguyên nhân mấu chốt thì xử lý dễ dàng, Thịnh Dục vòng đến bên cạnh Tống Dã ngồi xuống, kéo khay cơm đến trước mặt mình chọn một miếng khoai tây rồi gắp qua khay đồ ăn của Tống Dã, bắt đầu giải thích, “Tao không thấy ghê tởm, trước tiên mày cứ ăn cơm đã.”

Hai người cách nhau tương đối gần, hai đùi dựa vào nhau toả ra cái nóng bỏng người.

Tống Dã bị thái độ không trong sáng của cậu tra tấn đến sắp điên rồi, nhấp môi nhìn động tác kế tiếp.

Chỉ thấy Thịnh Dục móc điện thoại ra bấm mở phần mềm nào đó, cố ý chọn bài đăng có file ảnh sau đó dán đến bên người Tống Dã, “Anh Dã mày xem, ảnh chụp này đều do người khác chụp nên tao mới không thích, nếu không hai chúng ta cùng chụp một tấm đi?”

Tống Dã nhìn cậu không nói.

“Nhìn camera đi, đừng nhìn tao.”

Do dự vài giây, Tống Dã nhìn camera.

“Ai nha mày cười chút đi, chẳng lẽ chụp ảnh với tao mày không vui sao?”

Khóe môi Tống Dã cong cong, một giây cuối cùng trước khi ấn nút chụp hắn nhịn không được nhìn sườn mặt Thịnh Dục.

“Má, không nhìn camera.” Thịnh Dục cũng nhọc lòng vì dỗ Tống Dã, vốn dĩ ngày thường cậu cũng rất ít chụp ảnh, “Thôi cứ vậy đi, không nói nữa, góc nghiêng của mày cũng đẹp, khi nào về lớp tao gửi ảnh cho mày.”

“Ngay bây giờ.”

“Hả?”

“Gửi ngay bây giờ.”

“Được rồi Tống đại gia, gửi ngay đây.”

Tống Dã bất đắc dĩ nhìn miếng khoai tây trong khay đồ ăn, sau đó cầm đũa.

Đừng nghĩ hắn không biết Thịnh Dục đang nghĩ gì, ít nhất hiện tại hắn có thể cảm giác được Thịnh Dục đang dỗ hắn, biết cách dỗ hắn vui, cũng không tệ.

Nói cho cùng hắn quả thật không thể ngồi chờ chết, người không động thủ ta liền đánh phủ đầu, Thịnh Dục không chủ động tới gần hắn thì hắn sẽ nghĩ cách khiến cậu chủ động tới gần hắn.

Hắn tự nhận bản thân không phải loại người chính nhân quân tử, từ khi sinh ra trong xương cốt đã mang theo thói hư tật xấu, một khi thích một người sẽ không thay đổi, nói trắng ra hắn và cha hắn cùng một loại người, chẳng qua cha hắn không hề giấu giếm sự điên cuồng chiếm hữu này, hắn không ngốc như vậy, hắn chỉ giấu trong lòng, tự tạo ra một lồng giam, bên trong che giấu sự điên cuồng muốn chiếm hữu và ý niệm dơ bẩn với Thịnh Dục.

Buổi tối hai người bọn họ cùng nhau về nhà.

Tống Dã đột nhiên hỏi, “Thứ bảy này là sinh nhật mày, có muốn cái gì không?”

“Thứ bảy này? Tao quên mất.”

Nói thật Thịnh Dục có hơi cảm động, cậu không ngờ tới đã qua nhiều năm như vậy Tống Dã còn có thể nhớ rõ sinh nhật cậu.

Cuối cùng Thịnh Dục cũng không nghĩ ra mình muốn cái gì, cậu không thiếu gì cả, đành nói một câu “Tùy ý đi”, coi như xong việc.

Buổi tối hôm nay đèn đường trên lối về nhà bị hỏng, toàn bộ con đường chỉ có bóng đêm đằng đẵng, hai người mở đèn flash điện thoại lên.

Thịnh Dục chế nhạo nói, “Tống Dã, nếu sợ thì kêu anh đi, anh đây dắt tay mày đi.”

Trong bóng đêm Tống Dã nhướng mày, không hề có gánh nặng tâm lý ghé vào tai Thịnh Dục nhẹ giọng nói, “Anh ơi, em sợ.”

“……”

Hắn nói chuyện thở ra khí nóng phun vào vành tai Thịnh Dục, cảm giác ẩm ướt khiến toàn bộ vành tai củaThịnh Dục đều ửng đỏ.

Má, tại sao Tống Dã không biết xấu hổ vậy?

“Anh ơi tay đâu?”

Trong âm thanh Tống Dã mang theo ý cười, Thịnh Dục không biết mình đang đùa giỡn Tống Dã hay Tống Dã đang đùa giỡn mình nữa.

Thịnh Dục vươn tay ra, Tống Dã chủ động nắm lấy sau đó còn đặc biệt lễ phép nói, “Cảm ơn anh Dục.”

“…… Câm miệng!”

“Làm sao vậy? Không phải mày bảo tao gọi anh sao?”

“Tao bảo mày gọi ba thì sao không gọi đi?”

“Cũng không phải không được……”

“Được rồi được rồi! Mày là anh tao, tao phục mày rồi.”

Buổi tối về phòng ngủ, Thịnh Dục tắm rửa xong mở điện thoại lên liền nhận được một tấm ảnh Tống Dã gửi qua —— cơ bụng săn chắc vừa tắm xong vẫn còn vài giọt nước trượt dài……

Thịnh Dục, “???”

Bên này mới trả lời ba dấu chấm hỏi bên kia Tống Dã lập tức gọi điện thoại sang.

“Không phải mày bảo tao đọc đoạn truyện kia sao, tao đọc rồi.”

“…… Rồi sao?” Thịnh Dục vỗ cái bụng trắng trắng mềm mềm không có một khối cơ bụng nào của mình, “Cố ý khoe với tao?”

“Không phải, bọn họ nói tao có mười tám múi cơ bụng, tao chỉ có tám múi mà thôi, nhưng mà eo cong thì đúng là tao có, chiều dài cái kia cũng không khác lắm.”

“…… Mẹ mày, bây giờ mày bị gì vậy, có phải độc thân lâu nên sinh bệnh không? Cần tao giới thiệu cho mày một người bạn gái không?”

“Tao không thích những nữ sinh đó.”

“Không thích những nữ sinh đó? Vậy mày thích dạng gì? Nói đi, tao giúp mày để ý.”

Tống Dã nghĩ nghĩ, “Dáng người cao gầy, làn da trắng nõn, đôi mắt màu hổ phách, tóc xoăn tự nhiên, đáng yêu một chút, ngoan một chút, thành tích học tập chỉ sau tao.”

“Mày mơ hả? Không đúng, chẳng lẽ mày thích bạn gái cũ của tao?”

Tống Dã, “…… Không.”

Hắn nhớ lại hắn và Thịnh Dục lúc trước hoàn toàn trở mặt chính bởi vì bạn gái cũ của cậu.

Vừa lên cấp hai mối quan hệ của hai người vẫn tốt, Thịnh Dục đi đâu cũng gọi hắn, tuy nhiên dần dần không biết vì điều gì khi Thịnh Dục ra ngoài chơi bắt đầu không gọi hắn nữa, chuyện này cũng không có gì to tát, điều đáng nói chính là Thịnh Dục bắt đầu tiếp xúc gần gũi với một nữ sinh cùng lớp cậu.

Vào cấp hai Tống Dã cùng Thịnh Dục không học chung lớp, tan học Thịnh Dục cũng không gọi hắn nữa, Tống Dã hỏi nguyên nhân thì Thịnh Dục chỉ nói quên mất.

Tống Dã biết ngay cả đứa ngốc cũng không tin lời này, huống chi Thịnh Dục trời sinh không biết nói dối, chỉ cần nói dối thì ánh mắt liền nhìn loạn xạ, Tống Dã bức ép Thịnh Dục mới trả lời, “Tao không muốn đi chơi với mày thì sao? Bạn bè rảnh thì tụ họp bận thì giải tán, Tống Dã mày cũng không có gì thú vị, cứ ép hỏi nguyên nhân là có ý gì?”

Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên Tống Dã thấy Thịnh Dục nổi giận với hắn như vậy, trong phút chốc ngây ngẩn cả người, sau đó hắn cũng tức giận.

Mấu chốt chính là khi đó Tống Dã vẫn còn trẻ con, cả ngày nhìn ai cũng trưng bộ mặt lạnh băng, ngay cả Thịnh Dục tâm tư phóng khoáng không so đo cũng không chịu nổi, hai người bọn họ miễn cưỡng chỉ có thể chịu đựng nhau một ngày.

Thịnh Dục không để ý tới Tống Dã, Tống Dã cũng không để ý tới Thịnh Dục, hai người bắt đầu chiến tranh lạnh.

Lúc đó Tống Dã ý thức được có thể là do cách nói chuyện của mình có vấn đề, hết giận liền bắt đầu hối hận, hắn học ở phòng số 3 lầu 5, Thịnh Dục lại ở phòng số 2 lầu 1, hắn cố ý mỗi ngày tan học đều đi đường vòng qua cửa lớp Thịnh Dục, cố ý khiến người nào đó chú ý.

Bấy giờ hắn mới phát hiện bất luận bản thân đi qua nơi đó bao nhiêu lần, Thịnh Dục vẫn không liếc hắn một cái.

Mỗi lần nhìn thấy Thịnh Dục cùng người khác vừa nói vừa cười, trong lòng Tống Dã toát ra từng luồng ghen ghét như thủy triều, cho đến khi hắn nghe được tin Thịnh Dục yêu đương, hơn nữa tận mắt nhìn thấy Thịnh Dục thân mật với một nữ sinh, đáy lòng bực bội không thể phát tiết ra bên ngoài.

Hứa Thánh cùng lớp với Tống Dã năm cấp hai, hơn nữa còn là bạn ngồi cùng bàn, đoạn thời gian kia dùng mắt thường còn thấy được tâm tình Tống Dã âm trầm, cả ngày khuôn mặt luôn đen kịt và cau mày, vất vả lấy can đảm ngẩng đầu nhìn hắn một cái còn bị hắn liếc như dao găm sắp xuyên thủng, nói với hắn một câu cũng phải suy nghĩ nửa ngày, sợ một câu không hợp vị này liền trực tiếp động thủ.

Không khoa trương đâu, thật sự có thể nhìn ra trong lòng Tống Dã khẳng định nghẹn một cục tức giận, chỉ thiếu nơi trút giận thôi.

Cũng vào lúc đó, Hứa Thánh mới biết Tống Dã đã hút thuốc uống rượu.

Đoạn thời gian mơ màng này trôi qua không lâu, đột nhiên có một ngày Hứa Thánh thấy Tống Dã đi chung với một nữ sinh, khoảng cách tương đối gần, hắn hỏi nhưng Tống Dã không nói, sau mới lộ ra một chút tin tức, nữ sinh này chính là bạn gái Thịnh Dục.

Về quan hệ của Thịnh Dục và Tống Dã, Hứa Thánh có biết một ít, nhưng tuyệt nhiên hắn không nghĩ tới Tống Dã sẽ ra tay với người anh em tốt ngày xưa?!

Hứa Thánh uyển chuyển khuyên Tống Dã từ bỏ, Tống Dã lại chém đinh chặt sắt nói, “Tao biết tao đang làm gì.”

Nói thật vào lúc Thịnh Dục có bạn gái hắn mới phát hiện tâm tư hèn mọt của mình với Thịnh Dục, điều hắn muốn không phải là Thịnh Dục đối xử với hắn thật tốt, thứ hắn muốn chính là trong mắt Thịnh Dục chỉ có một mình hắn.

Không ngờ có một hôm Tống Dã đưa nữ sinh kia đến hiệu sách mua sách bị Thịnh Dục nhìn thấy, hai người lập tức trở mặt.

Ý định của Tống Dã bị phá vỡ, trong giây lát không biết nên giải thích như thế nào.

Tâm tư của hắn, sự tàn bạo của hắn, phải làm sao mới có thể phơi bày nỗi lòng của mình cho người trước mặt đây?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv