Edit: Văn Văn.
Thi Vinh chưa bao giờ là một người dễ dàng từ bỏ. Anh ta cố chấp đến đáng sợ, vì vậy, dù cho anh không nhận được bất kỳ sự phản hồi nào từ Mạnh Nịnh, anh vẫn cứ kiên nhẫn mười phần vươn tay, yên lặng chờ đợi.
Anh đã đợi rất nhiều năm, luôn trong tình trạng kìm nén khát vọng muốn nhìn thấy cô, áp chế những cảm xúc dâng trào và điên cuồng sâu thẳm trong trái tim, từng giây từng phút đều chỉ nhớ đến cô. Cái cảm giác đó, Thi Vinh thực sự không muốn nếm lại lần nữa.
"Lộ Lộ." Anh kêu tên thân mật của cô, "Em đói bụng chưa? Muốn uống chút nước không? Chỗ này của tôi có một chiếc bánh kem nhỏ mà em yêu thích, em đến gần tôi, được không?"
Giống như đang dỗ một chú mèo con đi lang thang quá lâu, đối với con người đã sớm mất đi lòng tin, kiên nhẫn mười phần, nhu tình mười phần.
Quý Ngũ đứng một bên xem mà líu cả lưỡi. Trong ấn tưởng của cậu, ông chủ luôn là người lạnh nhạt, nói một không nói hai, không bao giờ nói chuyện tình cảm, cứ tưởng đó giờ ông chủ là một cỗ máy làm việc không có cảm xúc. Đến hôm nay mới phát hiện, thì ra anh ấy cũng không phải vô cảm, mà bởi vì người xuất hiện bên cạnh anh ấy không phải là người đó.
Cho dù bé mèo con đi lạc này lại rất xinh đẹp, nhưng khi nó không thèm đáp lại bạn, thậm chí đối với bạn tâm đề phòng mười phần, chắc bạn cũng sẽ cảm thấy thất bại hoặc thất vọng, sau đó, xoay người rời đi, phải không? Nhưng Thi Vinh thì không, anh đã ngồi xổm trước mặt Mạnh Nịnh hơn hai tiếng cũng chưa nản lỏng, vẫn như cũ vươn tay ra-- gần ba tiếng không động dù chỉ một chút!
Đám người kia tối ngày chỉ biết cướp đoạt di sản của cô bé mồ côi, khi đem so sánh cùng ông chủ, quả thật là kém cách xa vạn dặm.
Cuối cùng, sự chờ đợi của Thi Vinh đã được đền đáp. Mạnh Nịnh từ trong khuỷu tay lén lút nâng mắt lên ngó anh, sau đó, nhanh chóng rũ xuống. Thi Vinh không cảm thấy vui mừng hay mất mát, vẫn cứ ôn nhu mà kiên định vươn tay đến cô gái.
Dần dần, Mạnh Nịnh thử từng chút từng chút vươn bàn tay nhỏ của mình ra. Giống như một pha quay chậm trong bộ phim điện ảnh, đặt móng vuốt nhỏ vào lòng bàn tay ấm áp của Thi Vinh.
Thật ấm áp! Đây là ấn tượng đầu tiên của cô ấy.
Sau khi cầm tay cô, Thi Vinh không có ngay lập tức kéo cô sang bên người mình, mà cứ thong thả, tràn ngập kiên nhẫn nắm chặt từng chút một, gây lực đạo dần dần làm cho Mạnh Nịnh trên cơ bản không cảm thấy khó chịu. Khi nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô xong, Thi Vinh từ từ bước về phía trước, một bàn tay khác cũng vươn ra.
Mạnh Nịnh lập tức nhìn chằm chằm vào tay anh. Nhìn thấy bàn tay vừa thon dài vừa xinh đẹp đó nhẹ nhàng vòng qua vai mình, sau đó, cô rơi vào trong lồng ngực ấm áp và mạnh mẽ của người đàn ông.
Trên người anh ấy có một loại mùi hương dễ ngửi, cô không biết nó là gì, nhưng nó đặc biệt làm cô yên tâm. Thân thể đơn bạc, mảnh khảnh hoàn toàn bị anh che chở, khuôn mặt nhỏ dán vào lồng ngực cường tráng của đối phương, tim anh ấy đập hữu lực mà trầm ổn. Một, hai, ba, bốn...
Giống như ôm lấy bảo vật vô giá. Thi Vinh vô cùng cẩn thận ôm Mạnh Nịnh, cô trốn trong góc một lúc lâu, đôi mắt trong lúc nhất thời không thể thích nghi được ánh sáng quá mức chói lọi, vì vậy, Thi Vinh liền đem áo khoác tây trang bản thân cởi bỏ, che khuất khuôn mặt nhỏ trắng như tuyết.
Cho đến khi lên xe, anh cũng chưa từng buông tay. Vật nhỏ trong ngực đang phát run giống như bé mèo con, tay nhỏ gắt gao níu cà vạt của anh, cổ Thi Vinh đều bị cô kéo đau, nhưng anh ta trước sau không chịu rên một tiếng.
"Ngoan nào, Lộ Lộ. Đừng sợ, đừng sợ." Anh không hề thấy phiền một lần lại một lần thấp giọng trấn an bảo bối trong ngực, khiến cho người lái xe phải thả chậm tốc độ, một chiếc xe sang trọng với hiệu suất tuyệt vời vào lúc này còn không tốt bằng một cái xe đạp điện chạy nhanh.
Ôn nhu đến làm người rơi lệ, một anh chàng thô lỗ như Quý Ngũ xem còn cảm thấy chua xót không lý do.
Sau khi đến căn hộ của Thi Vinh, Mạnh Nịnh vẫn không chịu buông anh ra. Cô chỉ bị tự kỷ, năng lực học tập lại kém một ít, không thể giao tiếp với người khác cộng thêm năng lực biểu đạt của cô cũng không được tốt lắm, vì vậy, Thi Vinh nói với cô nãy giờ, 80% cô ấy đều nghe không hiểu.
Mà trước mắt, người cô tin tưởng nhất là Thi Vinh, bởi vậy, dù Thi Vinh có khuyên cô buông tay cỡ nào, để bà dì tắm rửa rồi thay quần áo cho cô, cô đều không chịu.
Thi Vinh nhắm mắt lại, anh... Không phải không thể giúp cô tắm, chỉ có điều, nhiều năm kìm nén như vậy, anh sợ chính mình nhìn đến cơ thể cô sẽ mất kiểm soát. Nhưng Mạnh Nịnh có tính kháng cự rất mạnh, lúc trước, có mẹ Mạnh ở đây, mọi việc cần thiết hàng ngày của cô đều được một tay bà chăm sóc, việc tắm rửa, mặc quần áo của cô đều được mẹ Mạnh làm.
Bây giờ, mẹ Mạnh đã qua đời, cô lại không chịu để dì ấy là phái nữ chăm sóc... Giọng Thi Vinh khàn khàn bảo dì trước tan tầm rồi về nhà, sau đó, ôm Mạnh Nịnh tiến vào phòng tắm.
Nội thất và cách bố trí căn hộ, anh khẽ nhắm mắt lại đều thuộc nằm lòng. Đây là bộ dáng ngôi nhà của bọn họ, trong đầu anh đã mô phỏng nó vô sô lần, nên nó sẽ có dạng này, không thể có bất kỳ thay đổi nào.
Nước ấm chảy xuống cơ thể làm xoa dịu cảm xúc căng thẳng của Mạnh Nịnh. Tuy rằng im lặng, nhưng đôi mắt cô vẫn luôn nhìn chăm chú Thi Vinh, nhìn anh đi lấy khăn lông, nhìn anh bóp sữa tắm, nhìn những ngón tay thon dài đẹp đẽ đó chải chuốt và gội đầu sạch sẽ từng tí cho mình.
Cơ thể thiếu nữ trắng nõn nà mà nhỏ xinh. Ban đầu Thi Vinh cho rằng bản thân sẽ chịu không nổi dục vọng ăn mòn, nhưng anh đánh giá thấp mình. Anh đã từng đối xử sai trái với cô, lúc này đây, bất kể thế nào cũng sẽ không dưới tình huống cô ấy ngây thơ, không biết gì hoặc không muốn để bất chấp có được cô.
Thời điểm đối mặt Mạnh Nịnh, Thi Vinh anh thì ra cũng có một ngày làm Liễu Hạ Huệ.
Tắm xong, cả người thiếu nữ tản mát ra mùi thơm ngọt ngào như sữa bò. Đây là Mạnh Nịnh dùng sữa tắm mười chín năm, tất cả đều là thói quen của cô. Thi Vinh không dấu vết dựa theo thói quen hàng ngày của cô, để làm dịu đi trái tim sợ hãi và từ từ giúp cô khôi phục bình tĩnh.
Dùng khăn tắm bọc cô vào, thiếu nữ đáng yêu giống như một con mèo nhỏ. Thi Vinh ôn nhu sấy từng lọn tóc cho Mạnh Nịnh, cô ấy sợ hãi tiếng máy sấy, ừ, điểm này cũng giống mèo. Sau khi sấy xong, anh đi lấy áo ngủ, Mạnh Ninh ngồi trên mép giường một cách ngoan ngoãn và nhìn anh. Thi Vinh bị tầm mắt chuyên chú của Mạnh Nịnh nhìn đến tâm mềm như bãi nước.
Khi cô mặc áo ngủ rất ngoan, kêu cô duỗi cánh tay thì duỗi cánh tay, duỗi chân thì duỗi chân, nhưng không chịu nói lời nào. Không nói kỳ thật cũng không sao, bởi vì bản thân Thi Vinh đều sắp quên mất cách mở miệng. Anh cuốn cô vào trong chăn, đặt một nụ hôn lên trán, "Ngủ ngon, bảo bối." Tri kỷ không đi tắt đèn ngủ, cô sợ bóng tối, anh biết.
Đứng dậy chuẩn bị đi, nhưng ngón tay lại bị một bàn tay nhỏ nắm chặt. Cúi đầu, Mạnh Nịnh nằm trên giường, đôi mắt ngấn nước, im lặng nhìn anh.
"... Muốn tôi ở lại?" Anh khẽ hỏi.
Thiếu nữ im lặng.
Thi Vinh cười, anh vẫn luôn không dám cười với độ cong quá lớn. Trên thực tế, khoảng khắc anh nhìn thấy Mạnh Nịnh, anh đã điều chỉnh tốt toàn bộ dây thần kinh của mình, khóe môi nhếch lên với độ cong vừa đủ để không dễ làm cô sợ.
Làm sao anh có thể sẵn sàng bỏ cô đau khổ ở đây một mình.
"Tôi ở đây cùng em, em nghỉ ngơi một lúc đi, chút tôi sẽ đi xuống tìm đồ ăn cho em, được không?" Anh biết cô có thể nghe hiểu.
Quả nhiên, cô ngoan ngoãn nới lỏng tay ra.
Thi Vinh chậm rãi rời khỏi phòng, người dì quét dọn đã đi rồi, anh chỉ có thể tự mình nấu ăn. Thực tế, dù là ở thế giới thực hay thế giới ảo cảnh cũng vậy, cho dù phú khả địch quốc [1], nghiêm nghị cao quý, anh cũng không bao giờ tiếp xúc với quá nhiều người, càng không cho cảm xúc chính mình đặt lên người khác quá nhiều.
Bởi vì, tất cả tình cảm của anh, đều chỉ dành cho Mạnh Nịnh.
[1] Phú khả địch quốc: tài sản nhiều đến mức có thể so sánh với cả quốc gia.