*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phạm Hiểu Đông mới vừa cùng người nhà bắt đầu lại từ đầu, sáng sớm liền phải mang theo đồ đạc cùng đặc sản mà mẹ Phạm chuẩn bị kỹ càng lên đường về lại trường.
Cuối cùng cũng đem lòng mở ra, Phạm Hiểu Đông hiểu rõ nhóm bạn cùng phòng tính cách có vui có giận. Cậu cho rằng bản thân che giấu rất giỏi, không ngờ tới nhóm bạn cùng phòng đã sớm phát hiện. Bạn bè cùng phòng mỗi người đều có thể lý giải chuyện của cậu, nỗi khổ của cậu, cho nên họ cũng không muốn làm cậu khó xử.
Lần quay về nhà này, khiến cho Phạm Hiểu Đông đi ra cái cánh cửa đã giam cầm cậu bấy lâu nay.
“Hiểu Đông” Trong ký túc xá của trường, Trầm Diệp ý vị sâu xa hỏi, “Nếu mày nghĩ thông suốt rồi, vậy mày nói với tụi tao biết đi, cái người Tiểu Kiệt mà mày gọi lúc uống say là ai vậy? Không phải tụi tao nhiều chuyện, mà là ngày đó mày vừa gọi tên anh ta vừa khóc, tình cảnh đó, đặc biệt… hoành tráng, may là ở trên đường không có ai khác.”
Nghe Trầm Diệp nói xong, Phạm Hiểu Đông sửng sốt một chút, há miệng, không lên tiếng.
“Nếu mày không muốn nói, tụi tao cũng không ép mày.” Lời Trầm Diệp còn chưa dứt, Phạm Hiểu Đông đã cắt ngang, “Không sao, chỉ là tao không biết nên nói thế nào.”
Phạm Hiểu Đông ngẩng đầu nhìn ba bạn cùng phòng trước mặt, “Có một việc tao vẫn chưa nói cho tụi mày biết, giờ chắc là nói được rồi.” Phạm Hiểu Đông cười nói, “Tao thích con trai.” Nói xong cậu nhìn biểu cảm của ba người.
“Tao không biết tụi mày có thể tiếp thu việc bạn cùng phòng là gay hay không, cho nên vẫn luôn giấu diếm, nếu như tụi mày không thể chấp nhận, tao sẽ xin phép thầy phụ đạo chuyển đi.” Phạm Hiểu Đông khẽ mỉm cười.
“Không sao cả, chuyện này có gì mà không thể tiếp thu, bây giờ đã là xã hội nào rồi, mày lại không phạm pháp, tụi tao cũng không phải người cổ hủ, có gì mà không thể chấp nhận chứ.” Trầm Diệp kinh ngạc một chút rồi khôi phục sắc mặt.
“Đúng vậy, Hiểu Đông, tụi tao không phải là kiểu người không hiểu lý lẽ, chuyện này có là gì đâu.” Mario vỗ vỗ vai Phạm Hiểu Đông.
“Mày thích người như thế nào là lựa chọn của mày, không ai có thể can thiệp. Mày là anh em tốt của tụi tao, cũng là lựa chọn của tụi tao, sẽ không vì tính hướng của mày mà thay đổi.” Dù là Chu Cố nhìn sơ qua là người lạc hậu nhất cũng hiểu điều này.
Nghe lời nói của bọn họ, viền mắt Phạm Hiểu Đông ửng đỏ lên, âm thanh khàn khàn, “Cám ơn.”
“Không có gì, vậy người tên Tiểu Kiệt là người con trai mày thích à?” Không nghĩ tới bọn họ tiếp thu nhanh như vậy, lập tức liền hiểu mọi chuyện.
“Ừm.” Phạm Hiểu Đông suy nghĩ một chút, “Nói đúng ra là bạn trai cũ.”
Nhìn bộ dáng đêm đó của Phạm Hiểu Đông chắc là yêu anh ta lắm mới đúng? Sao lại thành bạn trai cũ rồi? Mario nghĩ không ra, “Là anh ta yêu cầu chia tay?” Đầu óc không ngừng suy nghĩ, liền hỏi.
“Tao và anh ấy… là đều chia tay, cũng có thể nói là bất đắc dĩ bị ép buộc.” Phạm Hiểu Đông cười khổ, “Tụi tao bị ba mẹ biết chuyện, bắt chia tay.”
“Tao và anh ấy là bạn thân, ba mẹ anh ấy và ba mẹ tao cũng là bạn thân nhiều năm. Từ nhỏ anh ấy cũng hay chăm sóc tao, lúc đầu tụi tao đối xử với nhau cũng không có nghĩ tới phương diện kia, nhưng vào năm tao học lớp 11, anh ấy đột nhiên bắt đầu trốn tránh tao.”
“Tao tưởng là do anh ấy sắp thi, bận rộn học bài, nhưng trốn một lúc hai tuần liền, trong lòng tao rất gấp, nghĩ là đi hỏi anh ấy xem như thế nào? Bạn bè nói với tao là có thể anh ấy đang yêu, dù sao thì anh ấy học giỏi như vậy, tướng mạo cũng không thua kém những nam sinh bên cạnh anh ấy, toàn trường tuyệt đối không dưới một nửa người thích anh ấy. Có bạn gái khẳng định là không thể dẫn theo tao, dù sao cũng phải có thời gian đi hẹn hò.”
“Không biết sao khi nghe bạn nói như vậy, có chút khó chịu, tao cho rằng là vì anh ấy không đi theo tao cho nên tao mới khó chịu. Mà càng nghĩ càng khó chịu, tao mới hiểu ra, có khả năng là do tao sợ anh ấy có bạn gái nên mới khó chịu như vậy. Khi đó tao hiểu rõ bản thân thì lòng đầy sợ hãi, lên mạng tìm kiếm rất nhiều thông tin về phương diện này, nghĩ là nếu anh ấy có bạn gái thì cứ có đi. Nhưng qua mấy ngày, tao nghe bạn học của anh ấy nói, gần đây anh ấy toàn ở thư viện, không đọc sách thì cũng là ngồi đó ngẩn người, tao không nhịn được liền muốn ngồi đợi anh ấy.”
Vì ngồi đợi Bành Kiệt, Phạm Hiểu Đông đặc biệt hỏi thời gian anh đến thư viện từ một bạn nữ trong lớp học của anh.
Ngồi dưới gốc cây lớn ở thư viện gần nửa giờ, Bành Kiệt cuối cùng cũng tới. Phạm Hiểu Đông vừa định nhảy ra cản người, đột nhiên té xuống, đúng lúc được Bành Kiệt đỡ lấy.
“Em đang làm gì thế!” Bành Kiệt bị cậu làm cho sợ hết hồn.
“Tiểu Kiệt, chân em tê.” Phạm Hiểu Đông oan ức nhìn anh, vì ngồi lâu, chân đều tê hết rồi, thiếu chút nữa là không di chuyển được, vậy mà anh còn hung với cậu.
Bị Phạm Hiểu Đông nhìn như vậy, Bành Kiệt cũng cảm thấy bản thân quá đáng, tránh né cậu lâu như vậy, câu đầu tiên nói ra là quát cậu, quá tàn nhẫn rồi. Bất đắc dĩ dìu cậu lên ghế dài, xoa chân cho cậu, thả lỏng cơ chân.
“A! Tê a! Đau quá đau!! Nhẹ một chút!” Nhìn mặt Phạm Hiểu Đông vì đau mà nhăn hết cả lên, Bành Kiệt nở nụ cười.
Nhìn anh nở nụ cười, Phạm Hiểu Đông rất không vui, người này thế mà còn cười nhạo mình! “Anh cười cái gì đấy! Gần đây anh luôn trốn em, nếu em không đến đây ngồi chờ anh, có phải anh sẽ không gặp em nữa luôn đúng không?” Phạm Hiểu Đông nắm lấy cái tay đang xoa chân cậu.
Bành Kiệt bị cậu hỏi, cúi đầu.
Lúc này cách giờ tự học buổi tối còn một tiếng nữa, xung quanh thư viện hầu như không có ai, bốn phía im ắng.
Nhìn Bành Kiệt không nói lời nào, Phạm Hiểu Đông cuống lên, “Có phải là anh ghét em rồi không, không muốn cùng đi với em nữa, hay là… anh có bạn gái rồi.” Lời cuối cùng kia làm cho Phạm Hiểu Đông nhắm hai mắt lại, gian nan nói ra.
“Anh không có ghét em! Anh cũng không có bạn gái! Anh, anh chỉ là, chỉ là…” Ánh mắt Bành Kiệt phức tạp nhìn Phạm Hiểu Đông.
Nghe nói không có bạn gái, Phạm Hiểu Đông hít một hơi, may là không có. “Chỉ là sao?” Nhìn mắt anh, Phạm Hiểu Đông cảm nhận được, tình cảm của cậu đã có cơ hội được đáp lại.
Bành Kiệt nhắm mắt lại, cắn răng nói rằng, “Chỉ là anh sợ mình không thể khống chế được bản thân.” Đau dài không bằng đau ngắn, Bành Kiệt mở mắt ra nhìn Phạm Hiểu Đông, “Anh thích em, không phải kiểu thích của bạn bè, là muốn em trở thành người yêu anh. Đó là suy nghĩ của anh, vừa nhìn thấy em anh đã không kiềm nén được muốn nói với em, anh không muốn chúng ta ngay cả quan hệ bạn bè cũng không làm được.” Như hạ được xuống một tảng đá trong lòng, Bành Kiệt đột nhiên bình thường trở lại, cuối cùng cũng nói ra rồi, thật đúng là vẫn không khống chế được phần tình cảm “thích” này.
Đột nhiên được tỏ tình, Phạm Hiểu Đông vui tới mức tưởng là mơ, vậy là hai bên đều thầm mến nhau? “Anh, anh nghiêm túc hả?” Sợ đây chỉ là một giấc mơ, Phạm Hiểu Đông hỏi lại lần nữa.
Tưởng là bị từ chối rồi, Bành Kiệt tự giễu nói, “Đúng vậy, em có phải thấy buồn nôn hay không, sau này anh sẽ không làm phiền em nữa, ngày hôm nay em xem như chưa từng nhìn thấy anh đi.” Nói xong đứng dậy rời đi, lại bị Phạm Hiểu Đông kéo lại.
“Anh chạy đi đâu đấy? Em không có nói là buồn nôn anh, hơn nữa anh thích em, em vui còn không kịp, buồn nôn chỗ nào chứ?” Phạm Hiểu Đông sững sờ nhìn Bành Kiệt, “Đại học bá*, em nói là em rất rất vui, bởi vì em cũng thích anh, muốn làm người yêu của anh.”
*Đại học bá: đại = lớn, học bá = học sinh giỏi.
“Từ ngày đó, tao với anh ấy chính thức bên nhau.” Phạm Hiểu Đông nhớ lại khoảng thời gian đó, nở nụ cười ngọt ngào.
“Tụi mày đều là tình nguyện, người nhà tụi mày cũng biết nhân phẩm đối phương, cha mẹ cũng thích người kia, sao lại bắt tụi mày chia tay?” Mario không hiểu, nếu thấy ổn, thì sao lại không cho.
“Là do thích, mà tao không phải con gái, anh ấy cũng không phải con gái, ở trong mắt ba mẹ, tụi tao là biến thái, là dị loại* (khác loài).” Phạm Hiểu Đông mũi cay cay, “Bọn họ cảm thấy tách tụi tao ra, là tốt, sẽ trở lại như bình thường, cho nên anh ấy bị đưa ra nước ngoài, tao thì ở lại trong nước, toàn bộ phương thức liên lạc của tụi tao đều bị đổi hết, ngay cả nhà cũng chuyển đi.”
“Được rồi, tụi mày đừng nhìn tao như vậy.” Phạm Hiểu Đông bất đắc dĩ nhìn ánh mắt đồng tình của ba người họ, “Hiện giờ tao tốt lắm, ba mẹ tao đã tiếp nhận chuyện tao là gay rồi, không thảm như vậy đâu, với lại anh trai tao vẫn luôn nhìn nhận tao, ảnh chưa từng cảm thấy tao là dị loại, chị dâu tao cũng luôn giúp đỡ tao, chị ấy với anh trai tao cùng nhau thuyết phục ba mẹ, tao cảm thấy mình vẫn rất may mắn.”
“Vậy người kia đâu? Mày vẫn chưa quên được, chưa buông xuống được phải không?” Trầm Diệp không đành lòng hỏi.
Đúng vậy, anh ấy đâu? Phạm Hiểu Đông cong cong khoé miệng, cười nói, “Rồi cũng sẽ quên thôi, e rằng anh ấy đã quên mất tao rồi đi, tụi tao ngay cả thời gian hẹn ước còn không có, thì đã bị chia cắt ở hai nước. Giờ tao thoả mãn rồi, ba mẹ chấp nhận, còn có tụi mày hiểu cho, rất tốt.”
Chu Cố nhìn không nổi cái nụ cười khó coi này, “Mày tự lừa mình à, nếu mày có thể sớm quên đi, vậy thì cũng đã 4 năm rồi, sao vẫn chưa thấy mày quên.”
Phầm Hiểu Đông trầm mặc cúi đầu, “Mày nói đúng, tao chưa quên được, nhưng tao cũng không tìm được anh ấy.”
Cuối cùng vẫn là Mario không chịu được bầu không khí này, kéo bọn họ ra ngoài ăn đồ nướng, một lúc sau, bọn họ trở về ký túc xá, tâm trạng cũng đã khôi phục.
“Cám ơn.” Ba người đang ngủ nghe được tiếng cám ơn của Phạm Hiểu Đông, đều im lặng tự hiểu trong lòng.
Tác giả có lời muốn nói:
Mọi người không nhìn lầm đâu! Mario là trùng âm với Mã Lý Áo, tui cảm thấy mỗi cái ký túc xá đều sẽ có một cái hồ trăn(?), cho nên nhớ kỹ, tui liền lấy cái tên này, mọi người không nên đánh tui T^T, ngày hôm này Thất phế đỉnh dì lâu, là yêu phát điện(?). Nhanh khen tui? (? ^o^?)?
Mario: Tác giả! Ngài có thực sự là mẹ ruột của con không!
Tui: Mã Lý Áo ngoan, mami sai rồi! Quay lại tiếp tế cho con một ông xã tốt nhoa!