Sau bữa trưa, một số người đến phòng triển lãm ảnh do một người bạn Alpha mà họ biết mở.
Ngay khi bước vào đại sảnh, một thanh niên Alpha mặc áo khoác denim (*), đeo khuyên tai màu đen tiến đến chào hỏi, khuôn mặt anh tuấn, ánh mắt đào hoa lưu luyến: “Vì các mỹ nhân đã dọn dẹp sạch sẽ, mời mọi người.”
(*) Áo khoác Denim
Đứng ở bên cạnh An Cửu, Bạch Tiểu Thuần nghiêng đầu, thấp giọng nhắc nhở An Cửu: “Dị Chủng là một tay chơi, rất thích tán tỉnh Omega. Đừng thân cận với hắn quá.”
An Cửu: “…”
Người đàn ông Alpha tên Dị Chủng ánh mắt nhanh chóng dừng lại trên người An Cửu, hai mắt sáng lên: “Duyệt Duyệt, đây là người bạn mới mà em nhắc đến trong tin nhắn phải không.”
Dị Chủng đi tới chỗ An Cửu, híp mắt cười, đưa tay ra: “Xin chào, tôi tên Dị Chủng, Dị trong dễ dàng, Chủng trong cứu vớt.”
Pheromone rượu Rum phiêu tán trong không khí, thể hiện chút ái muội mơ hồ, An Cửu vươn tay cùng gã bắt lấy, đến khi cậu muốn buông ra, đối phương vẫn giữ chặt tay cậu, nhẹ nhàng cười nói: “An tiên sinh chơi qua bắn súng chưa? Tôi dạy cậu được không?”
Duyệt Tân nhìn Alpha trước đó vẫn còn cuồng nhiệt theo đuổi y, giờ phút này lại xum xoe lấy lòng một Omega khiếm khuyết, lồng ngực dường như nghẹn lại, đột nhiên y nhớ lại quá khứ đen tối khi bị Bùi Thược từ chối. Y luôn chán ghét những kẻ khiếm khuyết về gen, nhưng giờ y lại vô tình bị đem ra so sánh, sự sỉ nhục này đặc biệt kích thích lòng tự trọng của y.
Duyệt Tân quay đầu đi vào phòng WC, Tư Hi nhìn tâm tình của y không tốt nên do dự vài giây rồi đi theo.
Truyện đăng tải duy nhất trên wordpress: jihouse.wordpress.com và wattpad: jimixiao192.
“Tôi không hiểu, tại sao cậu lại phải một hai đem cái thứ phẩm kéo vào vòng của chúng ta.” Duyệt Tân không khỏi oán hận Tư Hi: “Hắn và chúng ta hoàn toàn không ở trong cùng một thế giới. Hãy nhìn xem hắn nói gì lúc ở trong nhà hàng. Chỉ có nhìn chằm chằm vào một con cá cái và ăn không ngừng”.
“Làm bạn với An Cửu cũng coi như là vì người nhà mượn sức anh Bùi.” Tư Hi nhẹ nhàng nói: “Hơn nữa tôi và anh Bùi quen biết nhiều năm, làm bạn với người mà anh ấy thích là điều đương nhiên”.
Duyệt Tân không phản bác, Bùi Thược thực sự là người mới chỉ trong mấy năm mà tài sản và quyền lực lên nhanh nhất Liên Á. Một số gia tộc lớn ở Liên Á đều cố gắng mượn sức lực của hắn. Cho dù những người đó có coi thường giới tính của hắn, nhưng cũng không thể không thừa nhận địa vị của hắn, cùng với người bên cạnh hắn kéo gần quan hệ, thật đúng là trăm lợi không có hại.
“Nhưng người mà Bùi Thược thực sự thích là cậu …” Duyệt Tân đột nhiên nói.
Tư Hi vẻ mặt không quá tự nhiên: “Đừng có nói bậy.”
“Chúng ta cùng nhau lớn lên, chuyện của cậu đương nhiên tôi có thể nhìn ra, món quà đắt giá nhất mà cậu nhận được trong ngày sinh nhật mỗi năm đều là Bùi Thược tặng, tôi đã từng thầm ghen tị với cậu, sau đó cậu phân hóa thành Omega CX, tôi vĩnh viễn biết mình không thể so sánh với cậu, lúc đó mọi hi vọng mới hoàn toàn tiêu tan”.
Giống như Tư Hi, người được sinh ra trong gia tộc nổi tiếng, là người tốt bụng và quyền quý, từ dáng người đến ngoại hình, từ huyết thống đến cấp bậc đều là Omega xuất sắc. Không một ai nhìn thấy mà không động tâm, đương nhiên đối với một Beta là không thể mơ tưởng. Nếu không phải Tư Hi đã đính hôn cùng với một Alpha, Duyệt Tân cảm thấy Bùi Thược sẽ không tìm tới một người như An Cửu.
“Cậu không phát hiện ra sao?” Duyệt Tân tiếp tục nói: “An Cửu đó có một nốt ruồi lệ chí ở đuôi mắt gần giống với nốt ruồi của cậu. Cậu nghĩ có phải Bùi Thược vì điều này mới đem hắn thành thế thân của cậu không?”
“Chuyện này cũng không có vấn đề gì.”
Tư Hi rũ mắt xuống, im lặng một lúc lâu mới lẩm bẩm một mình: “Nếu như anh Bùi không phải là Beta thì tốt rồi …”
Tư gia và Nghiêm gia là bạn bè, từ khi còn nhỏ Tư Hi đã biết Bùi Thược sống ở Nghiêm gia. Bùi Thược tính tình lạnh lùng, chỉ duy nhất với Tư Hi là dịu dàng, luôn tỏ ra khiêm tốn và ôn hòa. Tuy nhiên từ khi quen biết Tư Hi, Bùi Thược chưa bao giờ bày tỏ tình cảm của mình với Tư Hi, cái gọi là thích là điều mà Tư Hi cảm nhận được qua một số chi tiết. Y đã từng cân nhắc và so sánh những người theo đuổi mình. Ngoại trừ bọn họ có giới tính nổi trội của Alpha, còn lại có rất nhiều thứ khác mà y không hài lòng, nhưng Bùi Thược, ngoại trừ giới tính, tất cả đều khiến y hài lòng.
Nhưng những sai sót có thể được sửa chữa và chịu đựng một cách miễn cưỡng, nhưng gả cho một Beta khiến y không thể chấp nhận được.
Một Omega cấp cao xuất thân từ gia tộc quyền quý, nếu kết hôn với Beta, có lẽ sẽ trở thành trò cười của giới thượng lưu, huyết thống so với địa vị càng quan trọng hơn. Dù có nghĩ muốn mượn sức một Beta, bọn họ vẫn không thể chấp nhận con cháu của mình bị vấy bẩn bởi gen tầm thường của Beta, đó chính là khởi đầu cho sự suy tàn của gia tộc.
Vì vậy y và Bùi Thược chỉ có thể là bạn. Giờ y thật lòng mong Bùi Thược có thể hạnh phúc và trọn đời ở bên người thật lòng yêu thương mình. Y cũng chưa bao giờ hối hận vì bỏ lỡ Bùi Thược, nếu phải lần nữa lựa chọn, ánh mắt của y vẫn như cũ chỉ hướng về Alpha, y sẽ không ghét bỏ hay đố kị một Omega khiếm khuyết.
——————
An Cửu không tham gia vào trò chơi bắn súng nhàm chán này, cậu ngồi trên ghế sô pha bên cửa sổ cạnh sân vận động, đắm mình trong ánh nắng chiếu từ cửa sổ sát đất vào, uống trà sữa nóng do nhân viên mang đến.
Dị Chủng ngồi ở bên cạnh An Cửu, một tay đặt ở ghế sô pha phía sau An Cửu, cơ thể trong lúc nói chuyện dần dần đến gần An Cửu.
Càng nhìn An Cửu, trái tim gã càng rung động, giống như một thứ vô cùng hấp dẫn, xinh đẹp, thuần khiết, vô hại nhưng đôi khi có thời điểm lại rất lạnh lùng, sắc bén. Omega khiếm khuyết gã gặp qua không ít nhưng đây là lần đầu tiên lại đặc biệt như vậy.
“Em có biết không?” Chủ đề của Dị Chủng đột nhiên thay đổi, gã nói với âm lượng mà chỉ hai người họ có thể nghe thấy: “Chỗ đó của Alpha so với Beta dài hơn một chút.”
An Cửu rốt cục chậm rãi quay đầu nhìn Dị Chủng.
Dị Chủng nở nụ cười: “Không tin sao, nếu không tin, có thời gian em xem của tôi một chút, so sánh một chút.”
“Anh giàu hơn Bùi Thược sao?” An Cửu lạnh lùng hỏi.
Dị Chủng sửng sốt một chút, phản ứng có chút theo không kịp, kiên định nói: “Kém…Cũng không khác biệt lắm… nhưng nhà tôi là huyết thống cao cấp, không phải Beta.”
“Vậy nếu bây giờ tôi gọi điện nói với Bùi Thược…” An Cửu không nhanh không chậm nói: “Anh động tay động chân với tôi, còn có mong muốn ngủ với tôi, anh có thể chịu đựng được sự trả thù của anh ấy không?”
Dị Chủng sắc mặt thay đổi, cánh tay đang định đặt trên vai An Cửu đột nhiên thu lại.
“Thì ra là không được, vậy thì …” An Cửu cười khẽ, khóe môi phun ra một chữ: “Cút đi.”
Dị Chủng đột ngột đứng lên, khuôn mặt tái mét, biết Omega trước mắt này trong ngoài khác biệt, là không thể ăn được con mồi, gã hừ lạnh một tiếng: “Cáo mượn oai hùm, cứ chờ đi.”
An Cửu quay lại nhìn bầu trời bên ngoài, suy nghĩ không biết còn bao lâu nữa mới có thể quay trở về.
Đúng lúc này, điện thoại di động nhận được một tin nhắn từ Bùi Thược: [Chơi thế nào rồi]
An Cửu ngay lập tức trả lời: [Em muốn về]
An Cửu nghĩ rằng Bùi Thược sẽ hỏi tại sao, nhưng thấy Bùi Thược trả lời trong vài giây: [Tôi sẽ đón em]
Sau khi vui vẻ chụp ảnh xong, mọi người lần lượt đến ngồi xuống ghế sô pha, lúc này mới hơn hai giờ chiều, Dị Chủng kêu nhân viên mua một ít đồ ngọt làm buổi trà chiều.
“Nhân tiện, An Cửu, cuối tháng sau cậu có thể đến dự sinh nhật của tôi không?” Duyệt Tân nhìn An Cửu nói: “Nếu lúc đó cậu vẫn còn ở bên Bùi tổng, có thể cùng đưa Bùi tổng đi cùng không?”
Dị Chủng bật cười, gã hiện tại chỉ có ý nghĩ kích thích An Cửu để báo thù cho sự việc nhục nhã vừa rồi, cười nói: “Duyệt Duyệt, em quá coi thường người khác, em có thấy chim hoàng yến mời kim chủ tham gia bữa tiệc bao giờ chưa? Em cảm thấy Bùi tổng sẽ đáp lại một cái tình nhân… “
Lời còn chưa nói xong, Dị Chủng nhìn thấy cách đó không xa ở cổng lớn một bóng người quen thuộc, gã sững sờ: “Kia… Đó là Bùi Thược sao…”
Mọi người không hẹn mà cùng nhìn về hướng cửa.
Truyện đăng tải duy nhất trên wordpress: jihouse.wordpress.com và wattpad: jimixiao192.
Bùi Thược mặc một bộ âu phục màu xám khói, dáng người cao lớn thon dài, khi quay đầu lại nhìn thấy một đám người ở đây, đôi chân dài thẳng tắp của hắn sải bước từ cửa đi tới.
Sau buổi trưa ánh mặt trời vừa tới, cửa sổ kính sát đất phản chiếu thân hình cao lớn thẳng tắp của người đàn ông, khuôn mặt tuấn tú có sự sắc bén khiến người không thể rời mắt. Duyệt Tân nhìn đến ngơ ngẩn, người đàn ông toát ra vẻ quyến rũ thâm trầm sắc bén, rõ ràng tuổi còn rất trẻ, nhưng trên người hắn không hề có cảm giác kiêu ngạo và phù phiếm của Alpha, so với Alpha lại càng rung động hơn.
Mấy năm gần đây, Duyệt Tân thỉnh thoảng sẽ nhìn thấy Bùi Thược ở một vài bữa tiệc, nhưng y lại bướng bỉnh không muốn nói một lời với Bùi Thược, cố chấp chờ Bùi Thược hối hận vì đã từ chối mình lúc trước, nhưng giờ phút này, y đột nhiên cảm thấy ý nghĩ của mình có chút buồn cười.
Dị Chủng hậm hực ngậm chặt miệng, chột dạ tránh ánh mắt của Bùi Thược nhìn về hướng này.
An Cửu đang ngồi trên ghế sô pha quay lưng về phía cửa, vừa định quay lại thì Bùi Thược đã đi tới phía sau.
Bùi Thược đặt một tay lên vai An Cửu một cách tự nhiên, cổ tay áo sơ mi xám khói lộ ra một nửa chiếc vòng trầm hương, tản ra một mùi hương gỗ thoang thoảng. An Cửu ngửa đầu về phía sau, đối diện với ánh mắt mang theo nụ cười ấm áp từ trên cao nhìn xuống: “Anh Bùi…”
“Ừm, chơi vui chứ?” Bùi Thược vuốt tóc An Cửu, ánh nắng từ cửa sổ kính sát đất mang lại hơi ấm trên tóc An Cửu, cảm xúc giữa những ngón tay càng trở nên mềm mại hơn.
Ánh mắt của An Cửu như có thâm ý nhìn Dị Chủng phía đối diện, ánh mắt thâm trầm của Bùi Thược cũng nhìn theo.
Dị Chủng nháy mắt cảm thấy lưng như bị kim chích, lập tức nở nụ cười nói: “An tiên sinh, nếu có chỗ nào đón tiếp không chu đáo xin ngài cứ nói, nhất định sẽ thay đổi”.
An Cửu nở một nụ cười dịu dàng: “Không, mọi chuyện đều ổn.”
Dị Chủng biết An Cửu buông tha chính mình, một thân mồ hôi chậm rãi chảy xuống.
Dị Chủng nhát gan thu hết vào mắt Duyệt Tân, trong lòng không khỏi ghét bỏ, một Alpha lại có thể sợ Beta như vậy, đây là người theo đuổi y, thật là mất mặt.
Duyệt Tân cúi đầu uống trà sữa nghịch di động, không thèm nhìn người đối diện.
Bùi Thược cũng không chào hỏi mọi người ở đây mà chỉ theo phép tắc gật đầu với mọi người, cúi đầu nói với An Cửu: “Đi thôi, xe của tôi ở bên ngoài.”
An Cửu cong cong mắt gật đầu.
Lúc này Duyệt Tân mới ngước mắt lên, nhìn nụ cười chói mắt trên mặt An Cửu, đúng là trà xanh, rõ ràng lúc trước vẫn luôn lạnh nhạt thờ ơ, nhưng khi Bùi Thược đến, giống như biến thành một người khác, nháy mắt trở nên ngoan ngoãn và dịu dàng.
“Suốt hai giờ, không có một phát súng nào được bắn.” Duyệt Tân không nhìn Bùi Thược, thản nhiên nói: “Thật nhàm chán, nếu không thích thì đừng ra ngoài chơi.
Dư Mạch cũng nói theo: “Đúng vậy Bùi tổng, An Cửu cái gì cũng đều không biết, ngài cái gì cũng không dạy hắn sao?”
Tư Hi tưởng rằng Bùi Thược sẽ tức giận, vừa định nói vài câu hòa hoãn, nhưng lại thấy nụ cười của Bùi Thược càng sâu, nhìn An Cửu có chút dung túng cùng sủng nịnh: “Hả? Thật sao?”
“Em chưa từng chơi cái này, nên em sẽ không …” An Cửu cau mày: “Chúng ta trở về đi, anh Bùi.”
Bùi Thược mỉm cười, nhẹ nhàng nói âm thanh chỉ có An Cửu mới nghe thấy: “Tôi không cho phép bọn họ đánh giá Omega của tôi như vậy…”
Nói xong ôm lấy vai An Cửu, đi về phía vị trí bắn súng cách đó không xa.
Bạch Tiểu Thuần nhất cử nhất động: “Hiện trường dạy học, chúng ta đi xem.”
Bạch Tiểu Thuần dẫn đầu, mấy người sôi nổi đi qua.
Vị trí bắn súng được ngăn cách bởi ba mặt bức tường trong suốt bằng kính chống đạn, cho phép những người bên ngoài có thể nhìn thấy những gì đang diễn ra bên trong.
Giờ phút này, bên trong khoang, tay của Bùi Thược đỡ lấy cổ tay An Cửu rồi từ từ nâng lên, hai người vai sau cùng trước ngực sát lại, ngón tay thon dài và mạnh mẽ của Bùi Thược đặt trên mu bàn tay An Cửu, môi cúi xuống bên tai An Cửu, dịu dàng nói: “Thả lỏng…”
Mấy người không nghe được bên trong nói chuyện, chỉ thấy tư thế giảng dạy của Bùi Thược vừa nghiêm túc vừa ái muội, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào hồng tâm, môi mỏng nhếch lên, Omega tuấn mỹ trong lồng ngực hắn mím môi, hai đầu tai của cậu có một tầng ửng hồng.
Bạch Tiểu Thuần không khỏi thở dài: “Hai người này thật xứng đôi, tim tôi đập thình thịch khi nhìn thấy bọn họ.”
“Một Beta và một Omega khiếm khuyết, chậc chậc, bọn họ rất xứng đôi.” Dị Chủng âm dương quái khí nói.
Bạch Tiểu Thuần liếc gã một cái: “Có người đau lòng, nhưng cũng là, một Alpha từ nhan sắc đến gia tộc đều bị đè bẹp bởi Beta. Nếu là tôi, tôi cũng cảm thấy đau.”
Dị Chủng lập tức nổi giận: “Cậu mẹ nó nói cái gì!”
Cũng đều là kẻ hư hỏng được nuôi lớn, Bạch Tiểu Thuần tự nhiên không chịu nhịn, lập tức quay đầu lại nói: “Ai đau, tôi nói ai”.
Duyệt Tân bĩu môi, xoay người đi lấy áo khoác trên ghế sô pha, cũng không quay đầu lại nói: “Tôi không khỏe, tôi về trước”.
“Này, để tôi tiễn cậu, Duyệt Duyệt.” Dị Chủng ân cần đuổi theo.
Tư Hi nhìn dáng đứng thân mật của hai người trong khoang, y đã quen Bùi Thược lạnh lùng ít nói, đối xử với người khác lạnh nhạt, đột nhiên nhìn Bùi Thược như vậy cảm thấy rất xa lạ. Y không biết là Bùi Thược thay đổi, hay là y trước nay chưa hiểu gì về Bùi Thược.
Bên trong khoang, Bùi Thược đỡ tay An Cửu nhắm vào bia ngắm, súng bắn trúng hồng tâm.
Bạch Tiểu Thuần: “Oa, bài dạy này có tác dụng tức thì.”
Dư Mạch một bên khịt mũi lạnh lùng: “Này cũng tương đương với Bùi tổng tự mình bắn. Có bản lĩnh, để cậu ta tự mình bắn thử xem”.
“Tự mình bắn…” Bùi Thược trong khoang bỏ tay xuống, hơi thở ấm áp phả vào tai An Cửu, trầm giọng nói: “Nếu bắn trượt mục tiêu, tối nay sẽ làm em đến tận hừng đông… “
An Cửu: “…”
Bùm!
Không chỉ bắn trúng mục tiêu, mà còn trúng hồng tâm.
Không chỉ có vài người sửng sốt, mà bản thân Bùi Thược cũng sửng sốt, cúi đầu nhìn An Cửu, sau đó nhìn lên màn hình LED hiển thị kết quả ở phía xa, nhất thời không phân biệt được vận may của An Cửu quá tốt hay là vì câu nói kia khiến sức mạnh của An Cửu bộc phát.
An Cửu quay đầu lại, vui vẻ cười với Bùi Thược: “Anh Bùi, nhìn xem, em thực sự bắn trúng.”
Bùi Thược lấy lại tinh thần, nhướng mày: “Ừm, may mắn cũng là một phần của sức mạnh.”
Nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của An Cửu, giống như một con mèo con đang vẫy đuôi về phía mình, Bùi Thược không nhịn được cúi đầu hôn một cái: “Xem ra chỉ có thể hy vọng trời sẽ sáng chậm hơn một chút …”