*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sáng sớm ngày hôm sau, khi Lục Tự mở cửa, bên ngoài đã không còn bóng dáng Tần thiếu gia.
Anh thở phào nhẹ nhõm.
Dựa theo tính cách của Tần Vân, ngày hôm qua mất mặt như vậy, chắc là một thời gian dài sẽ không đến làm phiền anh nữa.
Lục Tự cũng sẽ có một khoảng thời gian bình yên.
Phòng ở tới tháng mười là phải trả lại, Lục Tự đang muốn tìm phòng ở mới, tiền lúc trước gửi ngân hàng đều cho Tần gia, Lục Tự trong lúc này cũng không có dư dả gì, chỉ có thể giảm chi tiêu xuống thấp nhất, lên mạng xem có căn nhà nào cho thuê giá rẻ hay không.
Bởi vì tính chất công việc, lại liên tiếp tăng ca, cho dù chủ nhật cũng ở công ty, anh không rảnh đi tìm phòng, cũng không rảnh để ý.
Anh tùy tiện gửi vào vòng bạn bè, nhờ bạn bè để ý hộ xem có quen biết người nào muốn cho thuê phòng hay không, nếu thích hợp thì đề cử với anh.
Chỉ là anh nghĩ vẫn phải dựa vào chính mình, dù sao cũng phải kết thúc quá khứ, nếu như còn ở trong cái vòng luẩn quẩn của Tần Vân, sao có thể nói là kết thúc.
Thời gian năm năm không thể nói hết là hết, dù sao cũng chiếm cứ một phần tư cuộc đời vừa qua của anh.
Nhưng anh muốn thay đổi một ít.
Vừa mới đăng trong vòng bạn bè, còn chưa thoát khỏi màn hình, đã thấy Nghiêm Thanh hỏa tốc thả like cho anh.
Sau đó điện thoại rung lên, Nghiêm Thanh gửi tin nhắn tới: [ Đổi chỗ ở hả?]
Lục Tự trả lời: [ Đúng vậy!]
Nghiêm Thanh: [ Anh muốn thuê nhà như nào, tôi để ý giúp anh]
Lục Tự: [ Phòng một người, gần công ty, có ánh sáng tốt là được]
Nghiêm Thanh: [ Lên giường tôi đi, ánh sáng cực kỳ tốt! Toàn cảnh cửa sổ sát đất]
”Nghiêm Thanh” thu hồi một tin nhắn.
Nghiêm Thanh: [ Hiểu rồi!]
Nghiêm Thanh nhìn chằm chằm màn hình di động, bắt đầu lo lắng chờ đợi.
Qua hơn nửa ngày, đối phương mới bắn ra một tin nhắn, là một cái icon tròn màu vàng.
Lục Tự: [đáng yêu/] ☺️(Nấm: mình nghĩ là cái này)
Nghiêm Thanh cầm điện thoại không vững, lập tức rớt vào bồn cầu, một loạt âm thanh linh ta linh tinh truyền ra.
Cậu ngơ ngác nhìn hồi lâu, mặt không đổi sắc lụm lại.
Kết quả khỏi cần nói, nước vào, màn hình tối đen, bấm cỡ nào cũng không phản ứng.
Mặt Nghiêm Thanh không chút thay đổi xoa tay hai mươi lần, đi vào phòng ngủ, mở ngăn kéo ra, lấy một chiếc điện thoại mới, một bên lái xe tới chỗ sửa điện thoại, một bên gọi điện thoại cho Địch Bạch: “Nếu sau nửa giờ đồng hồ tôi mới trả lời, anh ấy có nghĩ tôi chậm chạp không nhỉ?”
Địch Bạch: “…… Anh ta sẽ nghĩ cậu bị thần kinh, sau cậu không lấy cái loa đứng dưới khu chung cư của anh ta mà hô lớn ‘Lục Tự em yêu anh’ luôn đi.”
Nghiêm Thanh hỏi lại: “Làm vậy có trực tiếp quá không?”
Địch Bạch nói nhảm: “Cậu chưa bảo anh ta lên giường cậu ngủ mà, Nghiêm uyển chuyển?”
Nghiêm Thanh im lặng.
Địch Bạch khoa trương thét chói tai: “Trời ơi, ông nội của tôi ơi, cậu nói thiệt như vậy hả?”
Nghiêm Thanh nói: “Tôi thu hồi rồi nhưng không biết anh ấy thấy chưa.”
Cái này đúng là nan giải.
Có thể là thấy nhưng làm bộ không thấy, hoặc giả là thật sự không thấy, với tính cách của Lục Tự, sẽ không trực tiếp vạch trần người khác khiến người ta bối rối đâu, có lẽ là sẽ khéo léo từ chối.
“Anh ta từ chối cậu rồi?”
“Không!” Nghiêm Thanh nghiêm túc đáp “Anh ấy muốn lên giường của tôi, anh ấy thích tôi.”
Địch Bạch: “… Anh da đen chấm hỏi???”
Nghiêm Thanh nói: “Anh ấy gửi lại icon đáng yêu cho tôi, cái icon mặt đỏ hồng ấy, nếu không phải thích tôi, muốn lên giường tôi, thì mắc gì đỏ mặt?”
“… Đi viện đi, bệnh cậu nguy kịch lắm rồi.”
Nghiêm Thanh dừng xe ở ven đường: “Đợi tôi xíu, tôi đi sửa điện thoại cái.”
Địch Bạch nhảy đúng cái trọng tâm: “Sửa điện thoại? Không phải cậu có nhiều điện thoại lắm sao, làm sao mà sửa?”
“Điện thoại rơi vào bồn cầu.” điện thoại không quan trọng, quan trọng là điện thoại này có thêm số điện Lục Tự là bạn tốt.
“Ha ha ha ha ha ha ha ha để tôi đoán xem, có phải bởi bổ não quá mức kích động cho nên rớt điện thoại vào bồn cầu không?” Địch Bạch cười như điên “Rồi lụm lên hả?”
Nghiêm Thanh lại im lặng.
Địch Bạch cười xĩu ngang xĩu dọc: “Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha con mẹ nó tôi phải đăng stt mới được!”
Gần một tuần sau, Nghiêm Thanh cực kỳ xúc tích nhắn cho Lục Tự một tin: [ Chuyện anh nhờ tôi, có kết quả rồi]
Lục Tự lâu lắm mới trả lời: [ Chuyện gì?]
Nghiêm Thanh bị hai chữ vô cùng đơn giản này đánh bay màu: [ Chuyện phòng ở]
Lục Tự: [ À, đúng rồi, thật xin lỗi, gần đây bận quá nên tôi quên mất chuyện này]
Lục Tự có thói quen định kỳ sẽ xóa lịch sử trò chuyện, điện thoại anh dùng cũng hơn ba năm rồi, bộ nhớ bên trong đã đầy, bây giờ muốn tải một cái app mới là phải đi xóa mấy cái cũ không dùng nữa, cái lịch sử trò chuyện này lại càng không phải nói, cứ định kỳ là sẽ xóa một lần.
Hơn nữa, anh cũng không để chuyện này trong lòng, Nghiêm Thanh và anh chỉ là quen biết sơ sơ, tuy rằng số lần gặp mặt gần đây tăng cao, nhưng cũng chỉ như thế, có hơn hai lần, chưa tính là bạn bè thân thiết gì.
Lục Tự còn tưởng Nghiêm Thanh chỉ buột miệng hỏi vậy thôi.
Nghiêm Thanh buồn bực: [ Không có gì, tôi cũng chỉ tiện tay thôi]
Thực tế thì, cậu nhịn suốt hai đêm ròng, tra tấn sáu công ty bất động sản, đi xem hai mươi ba cái phòng, vội vàng trong vòng một tuần lễ làm xong thủ tục sang tên, cuối cùng quay về báo cáo với Lục Tự.
Cậu sợ mình trễ nải, Lục Tự sẽ tìm được chỗ ở trước, vậy đúng là công cóc rồi. Ông trời đặt cơ hội trước mặt cậu, Nghiêm Thanh sao dám không nắm chắc.
Mặc dù là phòng qua tay, nhưng chủ phòng mua vì muốn chờ tỉ giá đồng bạc tăng để bán đi, mới để được nửa năm còn chưa vào ở lần nào, tiền đi vay được trả hết, Nghiêm Thanh nói mua liền mua, giá vượt thị trường rất nhiều.
Nửa năm nửa, ngôi nhà trọ đơn độc hơn bốn mươi mét vuông kiếm được gần hai triệu, chủ nhà không nói hai lời lập tức sang tên.
Nghiêm Thanh: [Video]
Nghiêm Thanh: [ Ở đối diện công ty anh, buổi tối có thời gian thì tới coi thử]
Lục Tự: [ Không cần, nhìn video cũng thấy được hết rồi]
Nghiêm Thanh ngồi trong xe, bấm còi hai cái để xả giận, cậu hạ cửa sổ xuống, nhìn tòa nhà đối diện, buổi tối tám giờ rồi mà đen đuốc còn sáng trưng.
Lục Tự chắc là bận tăng ca rồi, kệ đi, không làm phiền anh ấy.
Lục Tự đi rót nước, trở về chỗ ngồi, gửi cho Nghiêm Thanh một tin nhắn: [ Tiền thuê một tháng bao nhiêu?]
Nghiêm Thanh: [ Đây là phòng của bạn tôi, anh ta ra nước ngoài ở, dù gì cũng bỏ trống, anh vào ở coi như anh ta mặt mũi rồi.]
Lục Tự: […..]
Chết bà! Hình như hơi lố.
Nghiêm Thanh vội vàng chữa cháy [ Anh ta cũng không hiểu tình hình trong nước, anh cho đại đi, hai ba ngàn gì cũng được]
So với phòng nhỏ phụ cận giá cũng không khác lắm, Lục Tự không để ý tới [ Được, vậy ba nghìn đi, vất vả cho cậu rồi]
Nghiêm Thanh lập tức được nạp năng lực, giả vờ cực kỳ bình tĩnh gửi về hai chữ [ Chuyện nhỏ ]
Nghiêm Thanh [ Đúng rồi, anh ta đang muốn đổi nội thất, anh coi cần cái gì, thì báo anh ta đổi luôn ]
Cậu lại sợ Lục Tự hiểu lầm, bổ sung [ Đều là bạn bè không à, anh thấy thích là được ]
Lục Tự [ Ừ ]
Lục Tự [đáng yêu/] ☺️
Nghiêm Thanh lúc này cầm chắc điện thoại, không té ngã.
Cậu nhìn icon, bị biểu tình đáng yêu của nó hù cho hoa mắt, vội vàng chụp màn hình gửi qua cho Địch Bạch [ Thấy chưa, anh ấy thích tôi mà ]
Địch Bạch [ Vị trí: Đại học nhân dân Phụ Chúc – phòng khám bệnh lầu ba khoa não ]
Nghiêm Thanh [ Cút! ]
Địch Bạch thật tâm khuyên bảo [ Não tàn là bệnh, cậu không thể chậm trễ mà sợ bệnh giấu thầy được.]
Nghiêm Thanh kéo hắn vào danh sách đen.
Cậu nện người vào ghế ngồi, tay vẫn cầm chắc điện thoại, nhìn hình trò chuyện lưu luyến không thôi, cậu cảm thấy bây giờ mình như có sức mạnh vô biên.
“Ha ha ha ha ha”
Cửa xe bị gõ, có người đứng bên ngoài, nhìn vào bên trong.
Lúc Nghiêm Thanh quay đầu, trong não còn đang nghĩ: Biểu cảm thiệt đáng yêu, Lục Tự thiệt đáng yêu… Sao mà Lục Tự có thể đáng yêu như vậy chứ? Lục Tự…
Má ơi, sao Lục Tự lại ở ngoài cửa sổ xe cậu vậy?
Nghiêm Thanh dại ra.
“Anh anh sao anh lại ở đây?” Nghiêm Thanh cà lăm một chút.
Lục Tự thấy kỳ quái: “Công ty tôi ở đối diện, tôi tới đây đón tàu điện, cậu sao lại ở đây, lại chạy bộ à?”
Nghiêm Thanh lén lút đỏ mặt: “Không phải!”
Cậu còn tính đường kiếm cớ qua mặt, vừa nhìn thấy chân nhân của Lục Tự, cả người như bị ngắt điện, cớ gì cũng kiếm không ra.
Lục Tự hỏi: “Ăn cơm chưa?”
Trái tim Nghiêm Thanh nhảy lên, trong lòng thầm cảnh cáo bản thân không được phép để lộ gì, trầm giọng trả lời: “Chưa!”
“Tôi cũng chưa, đi chung đi, ở gần đây có một quán, ăn cũng ngon lắm.”
Lục Tự cười cười: “Không xa, kế bên thôi, đi bộ mười phút, lái xe thì nửa tiếng.”
Nghiêm Thanh vội vàng bước xuống xe, chìa khóa xe không thèm lấy, cửa sổ không thèm đóng, đi nửa ngày đường mới nhớ sực lại, vội vàng chạy về xử lý.
Đợi tới lúc trở lại bên cạnh Lục Tự rồi, Nghiêm Thanh cuối cùng mới bình tĩnh lại.
Nơi Lục Tự nói là một tiệm cơm Bắc Kinh lâu năm, trang trí cũng ổn, quang cảnh khá tốt, đồ ngọt với canh ở đây đều là tuyệt phẩm, nhất là canh tuyết lê.
Bình thường quán rất đông khách, do hôm nay quá giờ làm việc, khi bọn Lục Tự đến, vừa hay còn chỗ.
Hai người gọi ba bốn món, lại thêm hai cái điểm tâm ngọt, một phần canh, một bên chờ người mang đồ ăn lên, một bên nói chuyện.
Đợi đến lúc đồ ăn lên cũng gần đủ rồi, Lục Tự mới nói: “Thử miếng đi.”
Nghiêm Thanh mím môi uống canh.
Lục Tự: “…… Cậu uống một ngụm lớn như vậy, không nóng hả?”
Dưới bàn, tay Nghiêm Thanh đã bấu đùi tới bầm tím: “Không nóng.”
Nóng chết bà rồi! Đậu xanh!
Ngụm thứ hai, Nghiêm Thanh cẩn thận thổi thổi, đảm bảo không nóng nữa mới uống.
Lục Tự hỏi: “Thế nào?”
Đầu lưỡi Nghiêm Thanh đã tê rần vì trận bỏng ban nãy rồi, canh này cũng giống như bình thường thôi, hơi ngọt.
Ngọt ngọt ngấy ngấy.
“Vị không tồi, ngọt mà không ngấy.”
Lục Tự cười cười, bản thân cũng uống một ngụm.
Nghiêm Thanh vội vàng lấy điện thoại ra, ở dưới bàn kéo Địch Bạch ra khỏi danh sách đen, nhắn qua một tin.
Nghiêm Thanh: [ Anh ấy thích tôi ]
Địch Bạch: [ Cút! ]
Hai tay Nghiêm Thanh đánh chữ, ngón tay như bay nhảy: [ Anh ấy dẫn tôi đi uống canh tuyết lê, ngọt lắm, giống như tình yêu của bọn tôi vậy]
Địch Bạch không thèm trả lời.
Điện thoại di động của Lục Tự đặt trên bàn rung lên, Lục Tự cầm điện thoại nhấc máy: “Địch Bạch?”
Địch Bạch: “Anh Tự hả, đang ở đâu thế?”
Lục Tự đáp: “Tôi vừa tan làm, đang ăn cơm, sao thế?”
Giọng nói của Địch Bạch từ điện thoại Lục Tự truyền tới không mất tiếng nào: “Lần trước tôi có nói với anh về thằng em họ tôi đấy, anh nghĩ sao rồi, nó coi hình của anh rồi bây giờ ngày nhớ đêm mong, nói không phải anh không lấy chồng, mỗi ngày đều não bổ cùng anh yêu đương cuồng nhiệt. Tôi và bác tôi chuẩn bị đưa nó đi bệnh viện.
Lục Tự: “……”
Nghiêm Thanh: “……”
Địch Bạch cười ha ha: “Tôi chỉ đùa chút thôi, chứ thằng em họ tôi gần đây đúng là quấn lấy tôi mắc phiền, tôi bị nó phiền nên gọi anh than thở tí tôi. Đúng rồi, tôi lại mở thêm một câu lạc bộ trò chơi, có thời gian thì tới đây chơi một tí đi, tôi chừa chỗ cho anh.”
Lục Tự lịch sự nói lời cám ơn: “Được, có thời gian tôi sẽ qua.”
“Cúp đây, cúp đây, ăn cơm ngon nha.”
Lục Tự cảm thấy kỳ lạ, cúp máy.
Nghiêm Thanh ngồi đối diện nhìn anh, Lục Tự nghĩ nghĩ, cũng không biết nói gì.
“Cái người tên Tiểu Bạch này… khá là tăng động.”
Nghiêm Thanh cười lạnh: “Đúng là tăng động.”
Địch Bạch nói chuyện điện thoại với Lục Tự xong, cảm thấy vẫn chưa xua được ác khí trong lòng.
Chuyện bỏ hắn vào danh sách đen làm hắn ăn một cục tức, nghĩ một hồi, hắn gọi cho Tần Vân.
“Tần thiếu, đang làm gì, ra ngoài chơi đi.”
Âm thanh Tần Vân yếu ớt cực kỳ không có tinh thần: “Không đi đâu, đang ở bệnh viện.”
“Úi, sao mà vào viện thế?” Địch Bạch đứng ở góc độ Nghiêm Thanh, lập tức dò hỏi tình địch “Có bệnh hả?”
“Ừ, bệnh bao tử, ăn không đủ dinh dưỡng nên bị đau.” Tần Vân nằm trên giường bệnh, nhìn trần nhà trắng toát, có vẻ thở không ra hơi.
Lần trước đi tìm Lục Tự, ngồi ở cửa một ngày, điện thoại không gọi được, lại thêm một ngày chưa ăn gì, chạy xe được một nửa thì xảy ra tai nạn, đụng vào người khác, trên đầu bị thương.
Cha mẹ Tần sợ tới hết hồn, sau khi được ra viện, cha mẹ cấm cậu ta đi đâu, phải ngốc ở nhà.
Tần Vân không thể ra khỏi cửa, chỉ có thể nằm không không trên giường, tiếp tục lật lại lịch sử trò chuyện của hai người, như người điên lục tìm quà tặng trong ngôi biệt thự to đùng này.
Bể bơi, nhà kho, vườn hoa, sàn nhà, thậm chí ngay cả thùng rác cậu ta cũng dám vào lục.
Nhưng cái gì cũng không có.
Tìm khắp nơi mà vẫn không thấy gì.
Tần Vân ăn uống không vô, đói bụng vài ngày, nửa đêm đau dạ dày không chịu nổi, bị cha mẹ Tần đưa vô bệnh viện.
Đã lâu rồi cậu ta chưa thấy Lục Tự, nhớ nhung như cỏ dại điên cuồng sinh sôi, bện cậu ta lại như cái kén không khe hở, khiến cậu ta thở cũng khó khăn.
Tin nhắn bị chặn, điện thoại cũng chặn, tất cả những phương thức có thể liên lạc đều bị bỏ đen, trong khoảng thời gian này, Lục Tự giống như biến mất khỏi thế giới của cậu ta.
Cứ như vậy đi.
Tần Vân đôi khi cũng nghĩ muốn chấm dứt.
“Cậu đoán xem hôm nay tôi thấy Lục Tự ở đâu.”
Hai mắt âm u của Tần Vân lập tức sáng ngời, cậu ta hắng giọng hỏi: “Ở đâu?”
Địch Bạch nghẹn lời, hắn đúng là không biết ở chỗ nào.
Hắn tiếp lời khi nãy của mình: “Hai người các cậu còn chưa làm lành à, khi nãy tôi thấy anh ta đi ăn với một cậu trai, không phải là bạn trai mới chứ?”