Tái Hôn

Chương 32: "Ợ..."



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ban ngày Dương Quýnh sợ mình nghĩ oan cho Phó Duy Diễn, vừa nghe hắn nói địa điểm là lão Lý xác định liền không tính toán gì nữa. Huống chi Từ Chí quả thật cũng không nói cho cậu biết địa điểm cụ thể ngay từ đầu, sau đó Dương Quýnh nhắn tin lại cho người ta hỏi địa chỉ, Từ Chí mới gửi sang. Dương Quýnh cũng cảm thấy Phó Duy Diễn hẳn là không biết.

Nào ngờ tới lúc này đọc xong cậu mới hiểu được đầu đuôi câu chuyện, thế nhưng chi tiết làm cho cậu khó thể tiêu hóa nhất lại là, Phó Duy Diễn nói "Qua phòng kia xem"...

Qua phòng nào???

Phòng nào có thể nhìn thấy tin nhắn trả lời của Từ Chí?

Hóa ra người này sáng sớm ra tự mở cửa sang gọi người rời giường chạy bộ còn chưa đủ, ngày thường cũng dùng chìa khóa dùng đến nghiện đấy à?!

Dương Quýnh quả thực tức đến phát run. Từ lúc cậu đến ở, Phó Duy Diễn đưa cho cậu chùm chìa khóa nào thì cậu cầm cái đó, còn thật lòng không nghĩ tới cửa phòng mình có mấy bộ chìa, người này liệu có giấu diếm giữ riêng một bộ hay không. Sau đó Phó Duy Diễn gọi cậu dậy chạy bộ, Dương Quýnh tuy rằng cảm thấy không thích hợp muốn nhắc nhở một chút, rồi lại cảm thấy đối phương làm thế cũng là muốn tốt cho mình... Nào nghĩ vậy mà người này ra vào cửa phòng mình đến nghiện luôn rồi.

Nghĩ tới đây, cậu không khỏi nhớ tới mấy ngày mình đi ra ngoài đóng phim, Phó Duy Diễn lẻn vào phòng mình, leo lên giường mình, lột drap trải giường đổi chăn đổi chiếu...Người này chăm sóc bản thân đến rất tốt, thoải mái dễ chịu che kín chăn bông mở máy lạnh phà phà, còn dồn hết thảy đồ đạc khác sang một bên, tu hú chiếm tổ chim khách còn chưa nói, tư thế kia quả thật là muốn làm ổ đẻ trứng...

Dương Quýnh nhịn một chút, thực sự nhịn không xuống, từ trên giường nhảy xuống chuẩn bị đi qua tìm Phó Duy Diễn tính sổ, tiện thể tịch thu lại chìa khóa. Tuy vậy chờ cậu đi tới cửa rồi, bỗng nhiên khựng lại, hầm hừ mà quay lại nhìn đồng hồ -- cậu tự biết giờ này không còn sớm, thế nhưng không nghĩ tới vậy mà đã gần tới nửa đêm.

Dương Quýnh nhìn cánh cửa phòng sát vách, lại nhìn cửa phòng mình, thầm nghĩ thôi đi vậy, tên này ngủ được một giấc thật không dễ dàng. Dù vậy vẫn không cam lòng, cuối cùng nghĩ, quân tử báo thù đợi một đêm cũng chưa muộn, ngày mai hẵng cân nhắc nên dạy dỗ hắn như thế nào sau.

Cậu lại một lần nữa nằm xuống, lần này ngược lại là rất chóng thiếp đi, vừa mở mắt ra mặt trời đã lên quá ba sào.

Phó Duy Diễn bị điện thoại từ bệnh viện gọi đi, trước khi đi còn đi vào phòng cậu một chuyến, nói với cậu: "Tôi đi bệnh viện một chuyến đây, buổi trưa khả năng là không trở về ăn, cậu tự chủ động ăn nhé, không cần đợi tôi."

Dương Quýnh mơ mơ màng màng đáp lại, đến khi người kia chuẩn bị ra ngoài mới giật mình nhớ tới, tức khắc tỉnh ngủ, bấu chăn hỏi: "Vậy buổi tối anh có về ăn không?"

Phó Duy Diễn nói: "Về chứ."

Dương Quýnh suy nghĩ một chút, chớp mắt hỏi hắn: "Vậy anh có gì đặc biệt muốn ăn không?"

Phó Duy Diễn bất thình lình được hưởng ưu đãi như thế, tức khắc mừng rỡ, miệng cũng ngọt hẳn: "Sao cũng được hết, cậu làm món gì tôi cũng đều thích ăn."

"Được, " Dương Quýnh nhe răng cười nói: "Vậy trưa nay anh ăn ít lại một chút, buổi tối tôi chuẩn bị cho anh một bữa đại tiệc!"

Phó Duy Diễn quả thật thụ sủng nhược kinh*, lại cũng không biết Dương Quýnh làm sao bỗng dưng tốt như vậy, chỉ cho là đối phương đang có tâm trạng vui vẻ. Tâm trạng Dương Quýnh vui vẻ thì tự nhiên hắn cũng cảm thấy phấn khởi hơn phần nào, hớn ha hớn hở mà lái xe đến bệnh viện, trong đầu lại cân nhắc xem buổi tối sẽ có đại tiệc gì.

*thụ sủng nhược kinh: đột nhiên nhận được sự sủng ái, cưng chiều mà sợ sệt kinh hãi.

Ấy vậy mà vừa đến bệnh viện lại thư giãn không nổi. Đồng nghiệp báo cho hắn biết, lần này là một ca cấp cứu từ bệnh viện tuyến dưới chuyển lên, bệnh nhi mới sinh được vài ngày, bệnh viện trước dựa vào biểu hiện khuôn mặt xanh tím, tiếng hít thở thô, mà chẩn đoán là mắc hội chứng hít nước ối phân su, có bướu huyết thanh (phù nề da đầu), sau khi nhập viện lại lần lượt xuất hiện triệu chứng nôn mửa, đại tiện ra máu, chướng bụng, do đó một lần nữa chẩn đoán mắc chứng xuất huyết ở trẻ sơ sinh, mãi cho đến tận đêm qua, tình trạng bệnh nặng thêm mới chuyển viện, hiện tại nhũ nhi đã làm kiểm tra vùng bụng, Chủ nhiệm khoa và Phó viện trưởng cũng đều có mặt, giao cho Phó Duy Diễn chuẩn bị hội chẩn.

Phó Duy Diễn cũng không kịp nói chuyện, hoả tốc thay quần áo chạy qua phòng mổ. Đợi đến khi bắt đầu hội chẩn, một đám người vây quanh đứa nhỏ nằm trên giường, hắn mới nhịn không được rùng mình một cái. Em bé kia sinh ra mới được một tuần, tay chân đều teo lại nhỏ xíu. Phó Duy Diễn cách đây không lâu vừa mới làm một cuộc đại phẫu trên một bệnh nhi, là một ca khác mới 20 ngày tuổi, trong lúc phẫu thuật, hắn mới phát hiện em bé bị xoắn trung tràng (ruột giữa) 360 độ, đi kèm với tình trạng dính dây chằng, cho nên chuyển sang thực hiện phẫu thuật Ladd* qua nội soi ổ bụng.

*Phẫu thuật Ladd: kỹ thuật giải phẫu được áp dụng để điều trị tình trạng tắc tá tràng, xoắn ruột do dây chằng Ladd.

Ca phẫu thuật kia được thực hiện rất thành công, Phó Duy Diễn ngày hôm đó vốn đã được tan tầm, vì đứa bé kia mà lại phải đứng ở trên bàn mổ nhiều hơn hai giờ, khi đó hắn đã làm liên tục cả một ngày, lúc ra khỏi phòng giải phẫu bất thình lình bị một trận hạ đường huyết làm cho choáng váng, trước mắt tối sầm một mảnh. Ai dè hắn vừa mới ngồi nghỉ một chốc lát, phụ huynh bệnh nhi kia bởi vì Phó Duy Diễn không đáp lại lời bọn họ, lúc bấu lấy cánh tay hắn móng tay cào qua một đường, để lại ba dấu móng tay dữ tợn. Sau đó đứa bé kia được giữ lại bệnh viện để theo dõi, phụ huynh cũng mấy lần nổi cơn tam bành, đối chọi gay gắt với y tá.

Thông thường, các bác sĩ khoa ngoại và cấp cứu đối phó với bệnh nhân già yếu, trẻ con, phụ nữ có thai đều vô cùng căng thẳng, các bệnh nhân này thường có biểu hiện lâm sàng không tương ứng với mức độ bệnh trạng, mà người nhà lại đặc biệt lo lắng để ý, Phó Duy Diễn tự biết bản thân mình tính khí không tốt, mỗi khi áp một trận lửa giận qua nửa ngày mới có thể áp xuống, bởi vậy tuy rằng cũng rất muốn tranh thủ nhiều cơ hội mổ chính, cũng đặc biệt để tâm nghiên cứu những ca bệnh hiếm thấy và phức tạp, thế nhưng trong lòng vẫn không tránh khỏi thấp thỏm âu lo. Nhất là đối với ca bệnh hiện tại, hội chẩn xong lại mổ bụng tra xét, xác nhận toàn bộ ruột non bị xoắn, đang ở trong tình trạng hoại tử thâm đen... Hiển nhiên là bởi vì bệnh viện ở địa phương chậm trễ trong việc chấn đoán và trị liệu.

Phó Duy Diễn được yêu cầu phải đi báo cho người nhà tình hình cụ thể và chi tiết, đồng thời xác nhận xem đối phương từ bỏ trị liệu hay là lựa chọn phương án khác. Công việc này đối với hắn mà nói là vô cùng khó khăn, hắn vắt óc tìm từ ngữ trong đầu, chờ bước tới gian ngoài kia, lại chỉ thấy mỗi một người mẹ còn khá trẻ.

Người mẹ trẻ tuổi kia đã khóc đến mức giọng nói đã khản đặc, Phó Duy Diễn nói gì với cô, cô đều chỉ mím môi nhìn hắn chằm chằm mà gật đầu hoặc lắc đầu, chỉ là nước mắt trên khuôn mặt không ngừng được, từng giọt từng giọt lớn lăn dài trên gò má. Cuối cùng phụ huynh vẫn quyết định tiếp tục trị liệu, Phó viện trưởng mổ chính, Phó Duy Diễn hỗ trợ... Sau khi kết thúc giải phẫu, Phó viện trưởng thoáng nhìn Phó Duy Diễn, lại hỏi: "Đứa bé lần trước là cậu làm?"

Phó Duy Diễn gật đầu.

Phó viện trưởng ừ một tiếng, nói: "Làm rất thành công, tôi nghe nói, vị phụ huynh kia hơi có vấn đề về cảm xúc, thế nhưng chúng ta làm nghề này, mặc lên một thân quân trang màu xanh lục (ý nói áo phẫu thuật của bác sĩ khoa ngoại), chính là phải có dũng khí cùng tính cẩn thận, cũng phải có sự kiên trì cùng lòng bao dung, tất cả những lời than thở, những lời oán giận, đều phải giữ ở trong lòng. Luôn đặt việc nâng cao trình độ nghiệp vụ ở vị trí thứ nhất, những thứ khác đều là phù phiếm, qua đi rồi cũng sẽ quên thôi."

Phó Duy Diễn mỉm cười: "Em hiểu ạ." Năm đó lúc còn thực tập, hắn đi theo vị Phó viện trưởng này, người sau không ra vẻ ta đây, lâu lâu cũng thích tâm sự vài câu, Phó Duy Diễn lúc đầu lắng nghe những đạo lý lớn lao đó, luôn cảm thấy chỉ là lời hoa mỹ, cũng không để trong bụng, giờ phút này ngược lại là thật sự lờ mờ hiểu và cảm nhận được phần nào.

Phó viện trưởng lại hừ một tiếng, trừng mắt: "Cậu hiểu thật hay là giả bộ hiểu... Lòng người như..." Ông thường nhắc tới một câu: "Lòng người như là sông suối, ở nơi chật hẹp thì bọt nước bắn tung toé, chảy đến chỗ rộng thì lại không buồn gợn sóng", câu nói này bị ông nhai đi nhai lại mãi, cả bệnh viện không ai là không biết. Thông thường chỉ cần niệm khúc dạo đầu là người khác sẽ tự giác tiếp lời, Phó Duy Diễn cũng không ngoại lệ. Ngày hôm nay ông nhắc tới, Phó Duy Diễn lại nói: "Lòng người như rau xào trong chảo, lửa lớn không được, sẽ cháy, lửa nhỏ cũng không được, sẽ không chín. Cho nên trong lòng có lửa cũng phải thu về, gom góp nhiệt lượng, tích lũy lâu dài rồi chậm rãi giải phóng*, hoàn thiện bản thân."

*nguyên văn: hậu tích bạc phát (厚积薄发), câu này có nghĩa như mình diễn giải, ngụ ý là chậm mà chắc, những việc được chuẩn bị tỉ mỉ từng bước, sau đó hành sự cẩn trọng thì mới nắm chắc được thành công.

"... Nhóc con cậu được lắm, " Phó viện trưởng sững sờ, nửa ngày sau mới cười ha ha nói: "Được đấy, rất có ý tứ. Thật đúng là kết hôn rồi mới am hiểu cuộc đời."

Phó Duy Diễn cũng cười: "Viện trưởng dạy rất hay."

"Tôi thấy là người nhà cậu dạy rất hay mới phải, " Phó viện trưởng quay đầu sang, lại dùng khớp ngón tay gõ lên người hắn: "Được lắm! Bưng món rau xào lên cho tôi nào."

Phó Duy Diễn chờ người đi rồi mới nghỉ ngơi trong chốc lát, nhìn đồng hồ, ấy thế mà lại sớm hơn so với dự đoán. Hắn đang bận cân nhắc là trực tiếp về nhà hay là đi mua ít đồ trước đã, lại thấy có đồng nghiệp đi đến bên cạnh, than thở: "Ban nãy người mẹ của đứa bé kia quá đáng thương, lúc cậu chưa tới, cô ấy nhìn thấy người mặc áo choàng trắng liền quỳ xuống, khóc lóc thảm thiết đến nỗi nói không ra tiếng, cho nên lúc sau mới đành phải dùng tay ra hiệu."

Khi ấy Phó Duy Diễn còn tưởng rằng người phụ nữ kia không biết nói chuyện, suy nghĩ một chút lại hỏi: "Cha của đứa bé đâu?"

Đồng nghiệp nữ châm chọc nói: "Đi đâu ai mà biết được, hôm qua lúc mới chuyển viện đến còn nghe cô ấy gọi điện về, khóc lóc ầm ĩ vài câu," lại nói tiếp: "Hiện giờ thân làm cha sao có thể so sánh với người làm mẹ, đàn ông sinh con chỉ là lên giường làm một phát, phụ nữ sinh con thì lại là mang nặng đẻ đau, các anh xem, mấy đứa trẻ con đến khám bệnh quá nửa đều là được mẹ dẫn đi."

Người đồng nghiệp nữ này kết hôn đã nhiều năm, tác phong bỗ bã, mỗi khi nói tới mấy chuyện này lại luôn bày tỏ ý tứ tiếc hận rèn sắt không thành thép, chặc lưỡi nói: "Nếu bảo tôi nói thì cũng xin nói thẳng, cũng là do cô nàng không biết năng động lên, người khác không coi cổ ra gì thì cổ càng phải tự lập tự cường, cũng không phải là trời sinh nhu nhược mà, có thể ở được với nhau thì ở, không ở được thì ly, nếu thật sự ly hôn không được, vậy nếu gã ra ngoài đàn đúm thì cổ cũng đừng ở nhà làm con hầu mà chờ đợi, cùng lắm thì mỗi người cứ cặp kè tùy ý, để rồi xem sừng trên đỉnh đầu ai dài hơn."

Phó Duy Diễn đứng bên cạnh nghe mà líu hết cả lưỡi, nghĩ thầm đàn chị này thật là đanh đá, vừa đúng lúc y tá trưởng đi ngang qua, vội dáo dác ngó vào trong xem xét, lên tiếng nhắc nhở: "Này, nhỏ giọng một chút đi, nhỡ đâu để cho nguời nhà bệnh nhân nghe thấy được thì không tốt đâu."

Đồng nghiệp nữ hơi ngẩn người ra, "Phòng giám hộ lại không ở chỗ này, cô ấy làm sao có thể nghe thấy?"

"Cái gì cơ, cô nàng kia không có tiền, còn đang hỏi có thể nào chuyển phòng bệnh hay không đây, cũng có khả năng là đã biết tình hình không được tốt lắm đi." Đứa bé kia tuy rằng giải phẫu thành công, nhưng bởi vì diện tích đường ruột bị hoại tử rất lớn, lại mang chứng thoát vị gián đoạn mạc treo ruột bẩm sinh, cho nên tình hình rất không khả quan. Tiền lệ trước đây bệnh viện nhận những ca bệnh kiểu này rất hiếm thấy, mà phần đông người nhà cũng lựa chọn từ bỏ trị liệu. Ngày hôm nay người mẹ này phải nói là rất có dũng khí.

Y tá trưởng cũng bất đắc dĩ, nói: "... Cô nàng này cũng thật khổ, đã nói không nên lời còn phải chạy lên chạy xuống." Lại kinh ngạc, hỏi người đồng nghiệp nữ kia: "Ủa, không phải cô hết giờ làm rồi à?"

"À thì, " đồng nghiệp nữ thở dài, lại chỉ vào Phó Duy Diễn cười cười: "Chẳng phải vừa rồi đang bận nói chuyện còn gì. Tôi chỉ là có lời nhắc nhở cho thanh niên nhỏ tuổi đã kết hôn thôi mà, cái này là kinh nghiệm xương máu của chị đấy."

Phó Duy Diễn bất đắc dĩ liếc nhìn nàng một cái, nghĩ thầm nhà ai mà lắm chuyện rắc rối như vậy, nhà tôi vẫn tốt chán. Thế nhưng chưa kịp cười được mấy giây, hắn lại thoáng sững sờ, cười tự giễu-- nhà mình tại sao lại không có chuyện gì cơ chứ? Mẹ mình kia không phải chính là như vậy sao, mấy năm này vừa khóc lóc vừa gây sự, cố tình lại cứng rắn không nổi, gây sự cũng không gây đến triệt để, hiện tại chẳng những không quản được bố hắn, ngay cả chuyện bà ngoại đến lần này cũng xoay sở đến hỏng bét.

Hắn tìm một cái ghế tựa ngồi xuống nghỉ ngơi, lại nhịn không được lấy điện thoại ra tra cứu thử thông tin phòng cho thuê quanh đây, thầm nghĩ không biết là bà ngoại muốn ở bao lâu, nếu như ở thời gian dài, hay là thuê cho bà một gian nhà đi, cùng lắm thì ở gần bệnh viện một chút, chính mình thường xuyên lui tới thăm hỏi. Sau đó hắn sẽ chạy qua chạy lại giữa ba nơi, bệnh viện, nhà riêng và nơi ở của bà ngoại. Mệt thì có mệt thật, nhưng tốt xấu gì cũng sẽ không quấy rầy đến sinh hoạt của chính mình.

Hắn ở bên này suy tính đâu ra đấy, lại không biết ở một bên khác đã có người tới cửa.

Buổi sáng Dương Quýnh nổi lên ý xấu, dụ dỗ hắn về nhà ăn cơm tối, trong lòng lại suy nghĩ "bữa đại tiệc" buổi tối thu xếp thế nào đây -- Mấy món thịt cừu mà Phó Duy Diễn nói tuy rằng cậu không rành, thế nhưng nấu một nồi canh cừu, hầm xương cừu, lại đảo qua thịt cừu xào đầu hành thì vẫn không thành vấn đề.

Cậu sớm đã nghĩ xong, Phó Duy Diễn vừa bước ra khỏi cửa, cậu liền nghẹn một bụng đầy ý nghĩ xấu xa bật dậy từ trên giường, đi chợ. Ai dè ở chợ bán thịt cừu cũng không nhiều, Dương Quýnh lựa tới lựa lui, cuối cùng vẫn ôm năm ký thịt cừu cùng với hai miếng xương đã chặt gọn trở về nhà.

Nào nghĩ đến đang xách đồ thơ thẩn thả bộ trở về nhà, sắp đến dưới lầu lại từ xa nhìn thấy một bóng người có chút quen mắt. Dương Quýnh ngẩn ra, người kia vừa vặn quay đầu lại cũng nhìn thấy cậu, nhất thời phấn khởi hô lên: "Tiểu Dương à!"

"..." Dương Quýnh không quá thuần thục, nửa ngày sau mới nghẹn ra được một chữ: "... Mẹ."

Bà Phó ừ một tiếng, liếc trái liếc phải đánh giá mấy tòa nhà sát nhau, thở dài nói: "Ài mẹ lần đầu tới đây, đầu óc không được tốt lắm nên chẳng nhớ được đường, đến nơi rồi lại không nhớ nổi là tòa nhà nào." Nói xong bà lại gọi với ra sau: "Mẹ! Ở bên này cơ! Đi nhầm rồi!"

Dương Quýnh bị giọng bà dọa cho hết hồn, thuận theo hướng bà nói chuyện mà nhìn về phía sau, đến lúc trông thấy một bà lão lọm khọm xuất hiện ở hành lang bên cạnh, tức khắc trợn tròn mắt.

Dương Quýnh: "!!!" Cậu vội vã định sờ lấy điện thoại nhắn tin báo cho Phó Duy Diễn, nghĩ thầm thôi hỏng rồi, bà ngoại đã tới cửa, vị nương nương này đừng có mà nổi khùng nha.

Thế nhưng cậu ra cửa quá vội, điện thoại không mang theo.

Vóc dáng bà ngoại của Phó Duy Diễn cao hơn mẹ hắn, lông mày sắp rụng gần hết, tự mình kẻ hai đường lên, mắt hai mí mở to, nói chuyện nhanh nhẹn lưu loát, giọng nói cũng sang sảng, ngay cả nếp nhăn trên mặt cũng rất có tinh thần. Dương Quýnh không kịp thông báo, đành phải một trước một sau mà dẫn người vào trong nhà. Sau đó cậu đi bưng trà rót nước, lại mang đồ vật mới mua cất vào nhà bếp.

Bà Phó lại không coi chính mình là người ngoài, sau khi vào nhà liền xắn tay áo lên muốn đi nấu cơm, Dương Quýnh vốn là không thân thiết với bà, cũng chỉ gặp qua đúng một lần vào cái hôm tổ chức sinh nhật đó, lúc này ngăn không được, nói cũng không nghe, đành phải lẽo đẽo theo bà đi vào.

Bà Phó tiến vào nhà bếp kiểm tra, vốn dĩ thấy nồi niêu bát đũa được thu dọn gọn gàng, sạch sẽ ngăn nắp mà rất vui vẻ, thế nhưng quay đầu nhìn đến mấy món Dương Quýnh vừa bỏ vào, sắc mặt lại nhất thời xám xịt, bà đảo quanh túi đồ Dương Quýnh vừa mua, tìm kiếm một hồi, rồi lại cau mày hỏi: "Trời nóng thế này, con mua nhiều thịt cừu như vậy để làm gì? Ăn vào không sợ bốc hỏa sao?"

Dương Quýnh mua thịt cừu chính là dùng để chỉnh đốn Phó Duy Diễn, nghĩ thầm có phải cho con ăn đâu, là chuyên môn làm cho thằng con của mẹ, mẹ mà không tới thì chẳng những hôm nay ăn thịt cừu, ngày mai ngày mốt ngày kia ngày kìa con cũng sẽ cho hắn ăn thịt cừu uống canh cừu.

Chỉ là trong lòng cậu thầm mắng, ngoài miệng cậu lại ngoan ngoãn nói: "... Là Phó Duy Diễn nói thèm thịt cừu ạ."

"Nó muốn ăn cũng không thể nào mua nhiều như vậy chứ?" Bà Phó lại trừng mắt với cậu: "Mua một ít ăn cho biết là được rồi, đằng này mua tận bốn, năm ký, để lâu trong tủ không phải sẽ hỏng sao?"

Dương Quýnh từ nhỏ rất ít khi bị Dương Bội Quỳnh nói như vậy, bất chợt cảm thấy khó chịu, đang bận suy nghĩ nên cãi lại vài câu hay là tạm thời ngậm miệng duy trì hòa bình, lại nghe bà ngoại ở phía sau ló đầu vào, nói giọng hoà giải: "Con đừng để trong lòng, tính của mẹ con cứ như vậy đấy."

Dương Quýnh sững sờ, quay đầu lại liền thấy bà ngoại chống tay trên khung cửa, cười ha hả nói: "Mẹ con từ nhỏ đã ức hiếp người nhà, nó thấy ai hiền lành ngoan ngoãn là lại quở trách người đó, toàn bắt nạt người ta thôi..."

Dương Quýnh: "..." Bà ngoại thành thật quá.

Bà ngoại lại nói: "Thế nhưng không có ý xấu, điển hình của nói được không làm được, quá uổng phí cho cái miệng linh hoạt đó."

Bà Phó cảm thấy mất mặt, cau mày nói: "Mẹ, mẹ lại cổ vũ linh tinh cái gì thế?"

Bà ngoại vui cười hớn hở nói: "Ầy, không cho quản thì thôi, cũng bù lại số mệnh của con may mắn, cưới được một người chồng tốt sinh một đứa con ngoan..." Bà nói xong nâng cằm lên hỏi Dương Quýnh: "Tiểu Dương, dẫn bà ngoại đi tham quan nhà con nhé?"

Dương Quýnh trộm cười trong lòng, cảm thấy bà lão này rất thú vị, dắt bà đi xem hai phòng ngủ, lâu lâu lại ở bên cạnh thuyết minh cho bà. Bà ngoại thi thoảng trầm trồ vài tiếng, chốc chốc nói căn nhà này thật sáng sủa rộng rãi, gian nhà kia thật sạch sẽ, còn chỉ vào chiếc ghế sô pha lười Dương Quýnh mới mua, hỏi cái này là gì, Dương Quýnh giải đáp cho bà. Bà lão đi vòng quanh hai vòng như đang xem thứ gì dị dạng, xong lại dẩu mông ngồi xuống, lại tức khắc vui vẻ, cười ha ha ha, luôn miệng nói ghế này mềm đến mức cả người mình đều lọt vào.

Dương Quýnh sợ bà đau lưng, vội vàng lôi kéo bà dậy, chuyển tới gian ngoài rồi bà lão lại than thở: "TV này thật là lớn, trông hệt như mặt tường."

Bà hỏi Dương Quýnh: "Mặt người trong đó to bằng cỡ mặt mình đi?"

Dương Quýnh ngược lại là rất bình tĩnh, hỏi sao đáp vậy: "To hơn mặt mình ạ."

Bà ngoại không hiểu: "Tại sao cơ?"

"Bọn họ phần lớn thời gian đều chỉ quay một nửa người, " Dương Quýnh rất nghiêm túc khoa tay múa chân minh họa cho bà: "Bởi vậy nên mặt lớn hơn là đúng rồi ạ."

Lại chọc cho bà ngoại vỗ tay khí thế.

Bà Phó không nhịn được đi ra từ nhà bếp, hô lên: "Này, hai bà cháu sao nói chuyện to thế? Nhỏ tiếng một chút, nếu không hàng xóm tầng dưới lại tới tìm."

Bà ngoại vừa nghe thế tức khắc hừ một tiếng: "Mẹ đã bảo ở cái loại nhà lầu này không tốt, không được tiếp đất, nói chuyện cũng không được tự nhiên, sợ ồn ào quấy nhiễu này kia." Lại lôi kéo Dương Quýnh phun nước đắng (than thở): "Con không biết chỗ kia của bà ngoại đâu, đám người phát triển bất động sản kia đều có tâm địa đen ngòm. Nhà ta ở một nơi non xanh nước biếc, địa phương cũng tốt, đều đã ở bao nhiêu năm rồi. Kết quả đám người này nói đi liền đi. Họ nói chuẩn bị xây cho mọi người nhà cao tầng, tầng trên tầng dưới đều gắn đèn điện, nối điện thoại, hừm, coi bà ngoại cậu như đồ ngốc dễ bị dụ đấy ư!"

Dương Quýnh không nhịn được cười, nịnh nọt: "Vậy bà ngoại nhất định là liếc mắt đã nhìn thấu âm mưu quỷ kế kia cả rồi, không bị mắc lừa."

"Không, " bà lão thở dài, vỗ chân nói: "Kinh nghiệm đấu tranh không phong phú, nên là vẫn bị lừa thôi..."

Dương Quýnh: "..."

Bà ngoại lại nói: "Bị lừa còn chưa tính, đường hoàng chính đáng cho ta chuyển sang nhà mới cũng được, ầy Tiểu Dương, con biết bọn họ thiếu đạo đức đến mức nào không?"

Dương Quýnh: "Thiếu đạo đức đến mức nào ạ?"

"Cái đám ranh con này xây nhà mới cho ta ở tận ngoại ô phía Bắc, gần nhà tang lễ nhất!" Bà ngoại hầm hừ nói: "Cũng vừa khéo đi, trước đây mấy người già cả chúng ta muốn xuống lỗ, còn phải gọi xe tới kéo qua. Bây giờ thì tốt rồi, nhà mới cách nơi hỏa táng chỉ có mấy trăm mét, đến lúc đó tự mình cảm thấy không khỏe, đi bộ qua luôn."

Bà vừa nói vừa làm động tác phụ họa, cứ như thể Tống Đan Đan đang ở đây diễn tiểu phẩm. Dương Quýnh cảm thấy chính mình nếu cười thì không quá lễ phép, dùng sức nín nửa ngày thực sự nín không được, ôm bụng ha cười ha ha ha. Bà ngoại cũng cười ha ha theo.

Bà Phó ở trong bếp loay hoay nấu ăn, nghe thấy gian ngoài cười cười nói nói, lại nhịn không được đi ra ngoài xem náo nhiệt. Bà ngoại nhất thời trừng mắt: "Sao sao, lại ồn đến hàng xóm à?"

Dương Quýnh cười đến đau bụng, vội xua tay: "Không đến nỗi đâu ạ, nói chuyện thôi thì không sao, chỉ có chạy ngược chạy xuôi thì không được. Đặc biệt là mấy đứa con nít ấy, ở nhà quậy phá nhảy rầm rầm, trần nhà ở tầng dưới liền như muốn sập."

"Hả? Lợi hại như vậy luôn?" Bà ngoại líu lưỡi, trừng mắt hỏi: "Đứa bé kia cũng không ra ngoài chơi à, ở lì trong nhà?"

"Không ở lì trong nhà thì đi đâu bây giờ, " Bà Phó không nhịn được nói chen vào: "Phụ huynh cũng phải đi làm, bây giờ ngoài đường nhiều xe cộ như vậy, không ai trông coi đứa nhỏ lỡ như va vấp đụng chạm, hoặc là bị người bắt cóc, vậy chẳng phải lo muốn chết à. Hơn nữa bên ngoài những chỗ này, cũng chỉ có tiểu khu này của Duy Diễn tốt, có bãi cỏ có không gian xanh tựa như khu vườn nhỏ, mấy nơi khác đều khói bụi mịt mù, trẻ con vừa xuống lầu là hít đầy một mũi đất cát.

Bà vừa nói chuyện vừa luôn tay thái đồ ăn, Dương Quýnh đứng lên đi qua định giúp đỡ, lại bị bà đuổi trở về.

Bà ngoại cũng nói: "Để cho mẹ nó làm đi, con ở đây chơi." Nói xong hỏi cậu: "Tiểu Dương hồi nhỏ ở đâu hả con? Cũng ở lì trong nhà sao?"

Dương Quýnh thật thà nói: "Vâng ạ, nhà con cũng như thế này, không phải ở khu này, nhưng cũng là nhà chung cư, ở lì trong nhà từ nhỏ đến lớn."

"Thế thì tội nghiệp con quá, phỏng chừng con cũng không phân biệt được rau hẹ và lúa mạch non." Bà lão chặc lưỡi nói: "Dù sao thì Duy Diễn cũng được ở nhà ta hưởng mấy năm phúc phận, lúc còn bé ta dẫn nó ra ruộng làm việc, đứa nhỏ này vừa lười biếng vừa ham ăn, nói đi nhổ cỏ không đi, thế nhưng nếu như muốn dụ dỗ, nói bây giờ theo ta đi nhặt rau dại, tí nữa về ta làm hoành thánh và bánh nướng chảo cho con ăn, hầy, nó đi ngay."

Dương Quýnh cười ha ha, nghĩ thầm chẳng trách sao, hóa ra Phó Duy Diễn từ nhỏ đã như vậy, vừa lười và ham ăn. Cậu cười một lát, mới đột nhiên nhớ tới chính mình còn chưa báo cáo tình huống cho người kia. Bà Phó đang bận nấu ăn, bà ngoại Phó đang vỗ đùi cười cười nói nói, tất cả đều không phát hiện, Dương Quýnh vội tìm khoảng trống, chạy về phòng ngủ của mình. Điện thoại di động của cậu không biết hôm qua quăng quật ở đâu rồi, lật gối vén chăn, rốt cuộc cũng tìm được ở trên bậu cửa sổ.

Dương Quýnh vội mở WeChat lên, phát tin nhắn thoại cho Phó Duy Diễn, nói: "Mẹ anh với bà ngoại anh tới đây rồi này. Về nhà nhất định phải bình tĩnh, bình tĩnh!"

Ai ngờ cậu mới vừa nói xong, liền nghe ngoài cửa cạch một tiếng, có tiếng chìa khóa vang lên.

- -

Phó Duy Diễn lái xe đi trung tâm mua sắm lượn lờ một vòng, Dương Quýnh mua cho hắn ngọc bài, hắn bèn suy nghĩ đưa vật gì đó trả lại. Thế nhưng hắn lại sợ Dương Quýnh tưởng rằng hắn đáp lễ, có qua có lại xem như huề nhau rồi, lưỡng lự nửa ngày, rốt cuộc bấm bụng đi tới một cửa hàng hoa mua một bó. Hắn không rành chủng loại hoa hòe, chỉ căn cứ màu sắc chính mình yêu thích mà chọn, có điều trước đây hắn yêu thích những gam màu nhạt thanh nhã thuần khiết, ngày hôm nay lại ma xui quỷ khiến, chọn lấy toàn hoa màu đỏ.

Hoa nguyệt quý đỏ, nguyệt quý hồng, phối hợp với sắc đỏ của hoa cẩm chướng, màu hồng nhạt của hoa bách hợp... Rực rỡ mà chụm lại thành một bó lớn.

Phó Duy Diễn lúc ôm bó hoa đi lên lầu mặt còn hơi đỏ, cũng không rõ là mình ngại ngùng cái gì, đứng ở cửa chỉnh trang quần áo, rồi lại hướng về phía hình phản chiếu của mình trên cửa thang máy mà sửa sửa vài ngọn tóc, cuối cùng giả vờ như không có việc gì mà mở cửa...

Ai ngờ cửa vừa mở ra, hắn liền sửng sốt.

Mẹ hắn đã đeo tạp dề ra nghênh đón, mà trên ghế sô pha trong phòng khách, có một bà lão đang ngồi... Thêm cả một cái bao bố và một túi hành lý vuông vức xếp ở một góc trong phòng khách.

Phó Duy Diễn: "??" Hắn thoáng chốc sửng sốt, lại nhìn hai loại hành lý lạ hoắc kia, lập tức đoán được chuyện gì.

Dương Quýnh vừa nhìn biểu cảm trên mặt Phó Duy Diễn là biết ngay sắp gay go, cậu vội giơ điện thoại lên chạy tới, ai dè đã muộn.

Phó Duy Diễn đã nổ đùng đùng ngay tại cửa, hỏi mẹ hắn: "Chuyện gì thế này! Mẹ cũng không báo trước với con một tiếng? Nói đến là đến?"

Bà Phó cười tủm tỉm đi ra tiếp đón con trai, bị hỏi phủ đầu cũng sửng sốt. Bà theo bản năng lau tay lên tạp dề, lại định mỉm cười mềm giọng nói vài câu, thế nhưng quay đầu lại liền thấy Dương Quýnh và mẹ mình cũng đang ở đây. Bà Phó chợt cảm thấy không giữ được mặt mũi, cũng có chút tức giận nói: "Sao mẹ lại không thể tới?"

Phó Duy Diễn chau mày, vừa muốn nói chuyện, đã bị Dương Quýnh lôi kéo qua một bên.

Dương Quýnh nói: "Mẹ à, là như thế này, tụi con dự định buổi chiều đi qua thăm mẹ, đều đã chuẩn bị đồ chu đáo, Duy Diễn còn cố ý mua hoa, là muốn cho mẹ một niềm vui bất ngờ đấy."

Cổ Phó Duy Diễn cứng còng, bị cậu dùng sức vỗ cho một cái, thúc giục: "Anh mau thay quần áo đi, cả một thân bốc mùi gì rồi đây này."

Phó Duy Diễn: "..." Sáng sớm ra hắn đã thay một bộ quần áo mới, nào có mùi gì đâu. Nhưng hắn hiểu được ý tứ của Dương Quýnh, hôm qua hai người cũng thỏa thuận là muốn xử lý êm đẹp. Chẳng qua lúc đó nghĩ là một chuyện, hôm nay bất thình lình gặp người tìm tới cửa... Đó lại là một chuyện khác.

Phó Duy Diễn đi vào trong nhà thay quần áo, Dương Quýnh lại ở bên ngoài xoa dịu tình hình, mồm miệng dẻo quẹo bịa chuyện nói: "Duy Diễn hôm sinh nhật mẹ đã muốn mua hoa mang tới, thế nhưng ngày đó không lựa được bó nào vừa ý, hôm qua tụi con ra ngoài, vừa khéo ở trên đường nhìn thấy một cửa hàng bán hoa tươi, người chủ nói hoa ở đây đều là hàng nhập khẩu, nói hoa hồng này tên là LV, là loại đắt nhất trong số các chủng loại hoa hồng, đây mẹ, mẹ ngửi thử xem."

Bà Phó vốn dĩ rất mất mặt, đứng đờ người tại chỗ, vành mắt đỏ hoe. Lúc này thấy Dương Quýnh nói có đầu có đuôi, do dự trong phút chốc, đến gần ngửi một cái, sắc mặt cũng tốt hơn rất nhiều.

Phó Duy Diễn ở bên trong thay quần áo, cửa không đóng chặt, bởi vậy nghe được rành mạch những gì Dương Quýnh nói. Hắn thầm suy nghĩ cái gì mà LV, rõ ràng hoa nguyệt quý chẳng đáng bao nhiêu tiền. Đợi một lát bà Phó ở bên ngoài đã bình thường lại, Dương Quýnh trở vào phòng, hắn lại không nhịn được lèm bèm: "Cậu hóa ra cũng biết ăn nói thế cơ, cái gì mà LV, tôi cũng không biết, đó là hoa nguyệt quý tôi mua cho cậu."

Dương Quýnh nghe vậy lại cười, khen hắn: "Không tồi không tồi, xem ra tôi giáo dục anh rất bài bản, anh còn biết hoa hồng trong cửa hàng người ta đều là hoa nguyệt quý."

Lông mày Phó Duy Diễn thoáng nâng lên.

"Tôi cũng không tính bịa chuyện hù người, " Dương Quýnh cười nói: "Mấy bông màu đậm kia tên là Louis XIV, Louis không phải chữ cái đầu trong LV (Louis Vutton) à. Đúng rồi, sao tự dưng anh lại mua hoa để làm gì, trên ban công nhà chúng ta không phải đã có một đống sao?"

Phó Duy Diễn nghĩ thầm tặng hoa còn có thể để làm gì nữa, trong lòng hắn nghĩ như vậy, ngoài miệng lại nói bậy nói bạ: "Dù sao cũng là cho cậu, cậu muốn làm cái gì thì làm cái đó, cậu muốn ăn thì cứ ăn, muốn vứt thì cứ vứt chơi, kể cả cầm đi chùi đít cũng không ai quản."

"..." Dương Quýnh thoáng sửng sốt, quả thật tức cười: "Coi như tôi phát hiện, cái miệng này của anh cũng thật là không nói được câu nào dễ nghe."

Cậu cũng không chấp nhặt với Phó Duy Diễn, vỗ vỗ bả vai hắn, khuyên nhủ: "Bà ngoại anh còn ngồi kia, ban nãy anh cũng chưa chào hỏi bà cụ, như vậy không quá ổn. Mặc kệ hôm nay xảy ra chuyện gì, người lớn đều đã vào nhà, trước mặt vẫn cứ nhịn xuống cái đã."

Phó Duy Diễn vừa nghe lại buồn bực: "Nếu bà muốn ở lại đây thật thì sao?"

"Vậy đến lúc đó lại xem xét tình huống, " Dương Quýnh liếc hắn một cái, nhịn không được đưa tay tới sờ sờ đầu hắn, lại vỗ một cái nói: "Đến lúc đó anh nói chuyện, tôi sẽ yểm trở cho. Trước tiên tạm dỡ bỏ thuốc súng, coi như tôi cái gì cũng chưa biết, có được không? Lại nói, bà ngoại ban nãy còn nhắc tới anh đây, kể chuyện anh lúc còn bé..."

Phó Duy Diễn sững sờ, tỏ vẻ cảnh giác hỏi: "Tôi lúc còn bé thì làm sao?"

Dương Quýnh cảm thấy không hiểu vì sao hắn lại cảnh giác, thật thà nói: "Anh lúc còn bé thích ăn rau dại, ăn bánh bao bọc rau dại."

Phó Duy Diễn thở phào nhẹ nhõm. Hai người lại ở trong phòng thì thầm vài câu, bên ngoài bà Phó đã bỏ qua cơn ức chế, lại sợ Phó Duy Diễn lát nữa chống đối bà ngoại. Ai ngờ sau một hồi Phó Duy Diễn đi ra, giống như đổi thành một nguời hoàn toàn khác, còn tươi cười chào hỏi: "Bà ngoại ạ."

Bà ngoại rũ mí mắt xuống nhìn hắn, không lên tiếng.

Dương Quýnh nghĩ thầm, có lẽ bà ngoại so với bà Phó còn khó lừa gạt hơn nhiều, vừa vặn bà Phó dọn cơm nước ra bàn, Dương Quýnh dứt khoát bắt chuyện qua lại, còn lôi kéo Phó Duy Diễn xới cơm gắp rau cho bà ngoại, sắc mặt của người sau mới tốt lên một chút.

Phó Duy Diễn nhìn đồ ăn mẹ hắn làm cho rất nhiều tỏi, lại cảm thấy khẩu vị quá mặn, ăn được vài miếng lại bỏ đũa xuống, ngồi tại chỗ lướt điện thoại.

Ai ngờ bà ngoại lại cho rằng hắn đang tỏ thái độ lồi lõm.

Bà lão tính tình bướng bỉnh, thấy thế cũng không vòng vo tam quốc, tất nhiên trực tiếp nói thẳng: "Duy Diễn à, bà ngoại muốn ở lại chỗ con mấy ngày. Con thử thu xếp xem nên để cho ta ngủ phòng nào."

Dương Quýnh: "..." Cậu sững sờ, quay sang nhìn bà Phó, người sau hiển nhiên cũng tỏ vẻ bất ngờ.

Phó Duy Diễn lần này ngược lại rất bình tĩnh, gắp cho bà ngoại một đũa đồ ăn, dùng chiến thuật vu hồi: "Bà ơi, việc này khả năng là không tiện cho con lắm, bên này tổng cộng chỉ có hai phòng ngủ, con làm việc và nghỉ ngơi không theo quy luật, Dương Quýnh thì chất lượng giấc ngủ cũng không tốt, cho nên tạm thời không có chỗ cho bà ở lại."

Bà Phó ở bên cạnh nhìn hai người một lát, nhịn không được nói xen vào: "Bằng không dọn dẹp thư phòng kia của các con xem sao?"

Phó Duy Diễn liếc nhìn bà một cái, hơi thiếu kiên nhẫn, nhưng vẫn nhịn xuống tính khí, đáp lời: "Con và bà ngoại con không giống nhau, nhìn nơi này trời không quá nóng bức, thế nhưng độ ẩm quá cao, phòng ở phía Bắc thông gió không tốt, bà ngoại đã lớn tuổi rồi, ở bên đó dễ bị phong thấp."

Bà Phó còn muốn nói tiếp, bà ngoại lại đặt đũa xuống, trực tiếp xụ mặt nói: "Chính là ngại phiền phức, không cho ta đến ở chứ gì!"

"Không phải là không cho bà ở, " Phó Duy Diễn nói: "Con định thuê cho bà một căn phòng, ở gần bệnh viện con làm, có những lúc thời gian con ở bệnh viện còn nhiều hơn ở nhà, như vậy ghé qua thăm bà cũng thuận tiện."

Bà Phó vừa nghe lại lo lắng: "Thế thì một mình con phải chạy ba nơi, mệt lắm!"

Bà ngoại vẫn nói: "Hẳn rồi, tình nguyện mệt mỏi một chút cũng không thích nhìn mặt bà già này."

Dương Quýnh: "..."

Bà ngoại mới đầu vẫn là nửa đùa nửa thật, lại có chút tư thế giáo dục con cháu, đến sau đó lời qua tiếng lại vài lần cũng không khỏi buồn rầu, thấy Phó Duy Diễn nhất mực không nguyện ý, trầm ngâm một lát, sau đó thở dài nói: "Duy Diễn à, con chẳng giống như lúc còn bé gì hết. Khi đó bố mẹ con đều bận, không ai quan tâm đến con, mỗi kỳ nghỉ đông và nghỉ hè đều thả ở chỗ bà ngoại. Con nghịch ngợm như khỉ, cải thìa bà ngoại trồng trong vườn đều bị con nhổ sạch, nói là mang đi cho vịt ăn, khi đó bà ngoại đau lòng biết bao, vậy mà ta đã bao giờ mắng con chưa?"

Phó Duy Diễn sững sờ, ho khan một chút, buồn bực nói: "Chưa ạ."

Bà ngoại gật đầu, lại nói: "Anh họ của con khi còn bé bị bệnh quai bị, khuôn mặt cứ như thể bị hóa trang thành cái bánh bao, ta bôi thuốc cho nó, con ở bên quấy rối không cho bôi, sau đó lại buột miệng nói là hai con ngỗng trong nhà kia mặt sưng phồng như anh họ, thế là con lén lút cầm thuốc đi hòa vào máng nước... Mấy con ngỗng to bà ngoại nuôi suốt bảy, tám năm trời, còn dài hơn so với thời gian nuôi con nữa, con hạ độc một phát chúng nó lăn ra chết, anh họ con rồi cả cậu của con đều đau lòng khóc than, thế nhưng ta có đánh con không?"

Dương Quýnh: "..." Thật không ngờ Phó Duy Diễn khi còn bé lại ghê gớm như vậy... Cậu lại không nhịn được mà nghĩ, nếu là con vật mình nuôi mà bị hạ độc chết, nhất định mình sẽ đánh chết hắn.

Phó Duy Diễn lần này càng không phản đối, cúi đầu không nói gì.

Bà ngoại nói tiếp: "Bà ngoại tuy rằng không có văn hóa, thế nhưng cũng biết, con không chê mẹ xấu, chó không chê chủ nghèo, con xem con đi, học qua đại học rồi tới nghiên cứu sinh, bây giờ còn lên tới cái gì tiến sĩ? Tiến sĩ dạy con về nhà hô to gọi nhỏ với mẹ à, hay tiến sĩ dạy con ngại bà phiền phức, ở có mấy ngày thôi còn một đừng hai thôi*!" Bà ngoại vô cùng tức giận, vỗ bàn một cái nói: "Ta nói cho con biết, lần này đến ở chỗ con là chủ ý của ta, con cứ nói thẳng con có chịu nhận ta là bà ngoại của con hay không! Nếu mà con nói không nhận, ta đây liền đi ngay, không ở nơi này vướng tay vướng chân!"

*nguyên văn: tam thôi tứ đổ, ý nói đùn đẩy, không muốn nhận trách nhiệm.

Phó Duy Diễn nào dám nói không nhận, bầu không khí nhất thời đông cứng. Dương Quýnh lại nhìn bà Phó, ai ngờ người sau cũng ngồi một bên rầu rĩ, chỉ lùa cơm không nói tiếng nào.

Dương Quýnh: "..."

Cậu vội vàng đứng dậy túm lấy bà cụ, sợ bà nổi bão, nói giọng an ủi: "Bà ngoại đừng giận, con người Phó Duy Diễn không biết cách nói chuyện, lúc nào cũng khẩu xà tâm Phật, bà đừng thật so đo với anh ấy làm gì. Bà còn chưa biết, mấy hôm trước anh ấy còn bất cẩn làm chết một mớ cây hoa con trồng kia kìa."

Bà ngoại thích làm vườn và nuôi động vật, tức khắc ngước mặt lên nhìn cậu.

Dương Quýnh nói: "Để con dẫn bà đi xem, chỉ còn lại hai chậu, cũng may hiện tại đang nở hoa rất đẹp."

Trước đó cậu chưa dẫn bà ngoại đến thư phòng, lúc này đỡ người đứng dậy chuẩn bị đi, lại vội vội vàng vàng quay đầu lại nháy mắt với Phó Duy Diễn.

Bà ngoại thẳng tính, cơn giận đến nhanh mà đi cũng nhanh, nhìn hai chậu hoa còn lại của Dương Quýnh phiến lá bóng loáng, hoa lại nở rất nhiều, nhất thời tấm ta tấm tắc lấy làm lạ, hỏi cậu đây là hoa gì, làm sao dưỡng được bông to như vậy, lại siết tay thành hình quả đấm so sánh độ to nhỏ. Dương Quýnh hàn huyên với bà trong chốc lát, thấy bà yêu thích vô cùng, bèn cắt xuống hai búp hoa lớn như cái bánh bao, tìm một chai nước cắm vào, đặt vào tay bà ngoại.

Bà ngoại tựa như con nít già đầu, ngồi kia nhìn ngắm lật qua lật lại mấy bông hoa, yêu thích đến không nỡ buông tay. Dương Quýnh lại tranh thủ nhìn ra phía ngoài, đã thấy bà Phó đã đi từ lúc nào không biết. Trong phòng khách vắng lặng như tờ. Cậu bèn tiếp tục tán gẫu thêm một lát, lại nói đã đến giờ nghỉ trưa của bà ngoại, Dương Quýnh dứt khoát dẫn người đến phòng, chờ bà ngủ rồi, mới thở phào nhẹ nhõm, đi về phòng Phó Duy Diễn.

Phó Duy Diễn lại đang ngồi trên giường bấm điện thoại.

Dương Quýnh bận rộn nửa ngày mệt không chịu nổi, lúc này cũng không rảnh bận tâm, nằm úp sấp lên giường hắn, thở dài nói: "Quả thật là đòi mạng, nếu mỗi ngày đều như vậy thì tôi sẽ chết trẻ mất."

"Này này phỉ phui cái mồm, " Phó Duy Diễn duỗi chân đá cậu: "Cậu ăn nói chú ý một chút."

Dương Quýnh quả thực muốn trợn trắng mắt, nghiêng mặt sang nhìn hắn nói: "Anh mới phải chú ý ăn nói ấy, tính tình bà ngoại bướng bỉnh như vậy, trưa nay nhìn tư thế kia tôi thật sợ sắp xảy ra đánh nhau đến nơi."

"Tôi có không hiếu thuận đến vậy sao?" Phó Duy Diễn cau mày, "Cùng lắm nàng nói cái gì thì nghe cái đó chứ, tôi không cãi lại câu nào còn gì."

"Thôi đi ông ơi, không nói lời nào so với mở miệng ra cãi còn làm người tức giận hơn, " Dương Quýnh bất đắc dĩ nói: "Sau này anh đừng có làm cái trò chiến tranh lạnh này nữa, cãi nhau chẳng sợ anh một câu tôi một câu, sợ nhất chính là anh nói trên trời dưới bể đối phương cũng đách phản ứng gì hết, có thể tức đến chết luôn đó." Cậu nói xong lại ỉu xìu, hỏi Phó Duy Diễn: "Vậy chuyện của bà ngoại anh tính sao đây?"

Phó Duy Diễn suy nghĩ một lúc lâu, cũng do dự, nhỏ giọng nói: "Cơ mà nếu để bà ở lại đây, vậy thì ở chỗ nào bây giờ, thật sự ở căn phòng phía Bắc sao?"

"Không được đâu, bên kia quá nhiều âm khí, hơn nữa còn có tủ sách, bàn làm việc, máy vi tính của anh, nhiều đồ như vậy thì dọn đi đâu bây giờ?" Dương Quýnh suy nghĩ một lát, do dự nói: "Hay là để bà ngoại ngủ ở phòng tôi?"

Phó Duy Diễn hỏi: "... Vậy còn cậu ngủ đâu?"

"Tôi chắp vá mấy ngày ngủ tạm ở ghế sô pha đi."

Phó Duy Diễn không đồng ý: "Thôi, vẫn là để tôi ngủ ghế sô pha cho."

"Anh phải đi làm, ngủ ghế sô pha thì làm sao có thể ngủ ngon?"

"Cậu ngủ ghế sô pha trong lòng tôi khó chịu, cũng không ngủ ngon được!"

"..."

Phó Duy Diễn suy nghĩ một chút, đột nhiên nhớ tới một cách giải quyết khác, thử thăm dò hỏi: "Hay là, cậu ngủ chung phòng này với tôi đi, dù sao thì cái giường này cũng rất lớn..." Hắn chỉ vừa nghĩ đến đề nghị này, chợt cảm thấy quá ổn, lại sợ Dương Quýnh cự tuyệt. Đang bận suy nghĩ nói bồi thêm chút gì, lại nghe Dương Quýnh sảng khoái gật đầu nói: "Được thôi."

Buổi chiều Phó Duy Diễn tự mình đi nói với bà ngoại, bà ngoại được như ý muốn cũng hết giận, người một nhà lu bu bận rộn, đồ vật nên di chuyển thì di chuyển, nên mua thì mua, Phó Duy Diễn chở bà ngoại đi mua sắm đồ dùng hằng ngày, tiện đường đi dạo siêu thị, Dương Quýnh thì ở lại trong nhà thu vén.

Cậu thu xếp đồ đạc trong phòng mình theo trật tự, một phần cầm sang thư phòng, một phần khác như là quần áo, chăn gối thì lại ôm đi phòng ngủ chính của Phó Duy Diễn. Mới đầu Phó Duy Diễn đề nghị hai người ở chung một phòng, Dương Quýnh còn không nghĩ gì nhiều, sau đó hoàn hồn, trong lòng mới phảng phất một chút cảm giác vi diệu. Mà đương lúc này trong nhà chỉ còn lại một mình cậu, chút cảm giác vi diệu kia lại bất tri bất giác bị khuếch đại, bắt đầu trở nên mãnh liệt. Chỉ là cậu cố gắng nghĩ sâu hơn lại không nói rõ ra được, cũng không miêu tả được, như là trong lòng ẩn giấu một phiến lông chim chưa từng được ai chạm vào, lại giống như những cơn sóng biển không ngừng trùng điệp, một lần rồi lại một lần nữa khiến cho cậu cảm thấy mông lung mịt mờ.

Dương Quýnh không nhịn được mà chà xát mặt của mình, cậu suy đoán cảm giác mông lung này phần lớn là vì mùi hương trong căn phòng này của Phó Duy Diễn. Cũng không phải là mùi nước hoa gì cả, lại càng không phải là mùi mồ hôi chua thiu thường thấy ở đàn ông, mà là trộn lẫn của mùi đồ dùng bằng gỗ đặc, vải cotton thuần khiết, ánh nắng mặt trời khỏa lấp nửa căn phòng, cùng với mùi thuốc tẩy đặc thù vương lại trên quần áo, so với mùi hương trong phòng của cậu có một sự khác biệt rất lớn, tính biểu trưng cho từng khu vực cũng rất rõ ràng.

Phó Duy Diễn trước khi đi không hề phân chia riêng tủ quần áo cho cậu, Dương Quýnh xếp quần áo của mình vào bên tay phải của mỗi ngăn, chăn gối thì bỏ lại vào rương chứa. Sau đó đổi một cái chăn mới, gấp gọn thành hình chữ nhật, xếp chồng lên trên gối, rồi đặt chung một chỗ song song với đồ của Phó Duy Diễn.

Xế chiều Phó Duy Diễn đi mua đồ trở về, bà cụ thích dùng chậu nhựa, hắn liền mua hẳn một bộ bốn, năm cái, lại theo lời Dương Quýnh dặn mua thảm lót sàn chống trơn trượt, cùng với dây bọt biển bọc cạnh bàn. Lúc hắn về đến nhà thì Dương Quýnh đã thu dọn gần xong phòng ngủ phụ, đồng thời còn di chuyển vài thứ, ghế sô pha lười bị kéo đến phòng khách, thay thế bằng một băng ghế có lưng tựa bằng gỗ. Toilet trong phòng ngủ phụ đang được khử trùng, Dương Quýnh lấy thảm lót sàn từ trong tay hắn, thả xuống vài nơi, sau đó lại sắp đặt một cái tủ nhỏ góc tròn bên cạnh bồn cầu.

Phó Duy Diễn đứng bên cạnh xem, nhịn không được hỏi cậu: "Để tủ này ở đây làm gì?"

Bà ngoại cũng đứng bên cạnh xem, vừa thỏa mãn vừa cảm động, vỗ hắn một cái, thay Dương Quýnh trả lời: "Tiểu Dương là sợ ta đi dùng bồn cầu xong đứng dậy không nổi, cho nên lấy cái tủ kia làm tay vịn."

Phó Duy Diễn bất chợt bừng tỉnh. Hắn không nghĩ được chu toàn như Dương Quýnh, trước mắt cũng không nhiều việc để làm như Dương Quýnh, dứt khoát phủi tay đi rửa một chùm nho, tự mình bứt ra từng trái, sau đó lẽo đẽo đi theo sau mông Dương Quýnh, hở ra một chút là nhét vào miệng người một trái.

Dương Quýnh không muốn ăn, đi hai bước lại bị hắn nhét cho một trái chặn miệng, không khỏi cảm thấy có chút phiền, đuổi cổ hắn: "Anh cứ việc ngồi nghỉ ngơi một chút đi."

Phó Duy Diễn vội nói: "Không mệt, tôi phải làm tốt công tác hậu cần cho em."

Dương Quýnh đành phải câm nín, sau một lát lại uyển chuyển nói: "Em không ăn nữa, no rồi."

Phó Duy Diễn vẫn kiên trì: "Trái cuối trái cuối."

Kết quả là vài trái cuối rồi cũng không chịu dừng lại.

Dương Quýnh cuối cùng thực sự không chịu nổi, bất đắc dĩ la lên: "Làm ơn mà, em thật sự không ăn! Em ở đây cọ bồn cầu mà anh cứ đút cho tôi ăn, anh có thấy ghê tởm hay không hả."

Phó Duy Diễn vừa định mở miệng cãi, lại nghe bà ngoại ở bên ngoài gia nhập cuộc vui, đứng đằng kia kể xấu: "Nó mới không ghê tởm đâu. Lúc nhỏ thằng bé này không hiểu chuyện, ta đang cho gà ăn, nó đi theo đằng sau nhặt cứt gà, nếu không phải ta quay đầu lại nhìn thấy, nó còn định nhét vào miệng!"

Dương Quýnh: "??"

Phó Duy Diễn: "!!!"

Khuôn mặt Phó Duy Diễn trong nháy mắt đỏ bừng, lan tới cả cần cổ và hai tai, Dương Quýnh vốn dĩ cảm thấy không sao, lần này đột nhiên bị chọc cười. Cậu cười ha ha: "Chả trách anh vừa nghe tới bà ngoại nói chuyện khi bé liền căng thẳng nha! Hóa ra là quá khứ đen tối như vậy! Hahahaha," lại nói: "Về sau nếu anh lại gọi tôi là Dương trán dô, tôi sẽ kêu anh là Phó cứt gà, à đúng rồi, gọi Phó JJ, JJ Phó JJ*..."

*Nguyên văn: 傅鸡鸡 (fùjījī, Phó kê kê), mà JJ (jījī, 鸡鸡) là tiếng lóng chỉ bộ phận sinh dục nam. Mình định để Phó Cu Cu cho thuần Việt mà nghe hơi thô =))

Dương Quýnh cười đến vô cùng càn rỡ, Phó Duy Diễn thẹn quá hóa giận, quẳng hộp nhỏ đựng nho vào bồn rửa tay rồi nhào tới toan bịt miệng cậu.

Dương Quýnh thấy tình thế không ổn, ném bàn chải cọ bồn cầu xuống liền trốn sang một bên tìm cách vọt ra ngoài, mỗi tội cửa phòng ngủ chính khép lại, cậu nhất thời hoảng loạn không tìm được đường chạy thoát, bị người chặn trong phòng ngủ, Dương Quýnh trừng mắt nhìn, cách một cái giường đối diện với Phó Duy Diễn.

Phó Duy Diễn duỗi tay chỉ vào cậu, cả giận nói: "Không cho cười!" Trong lòng hắn vừa thẹn vừa giận, còn đang suy nghĩ Dương Quýnh mà cười nữa thì làm thế nào để nhảy qua chặn mồm cậu lại. Ai ngờ Dương Quýnh thông minh, hắn vừa nói xong, đối phương liền lập tức ngậm miệng nghiêm mặt.

Phó Duy Diễn: "..."

Hắn cho là Dương Quýnh cười đủ rồi, vẻ mặt có chút lúng túng, lại muốn đi ra ngoài trước. Nào ngờ vừa xoay người đi, lại nghe đằng sau lập tức có tiếng cười truyền đến: "Hahahahaha JJ Phó JJ, trời sinh duyên phân* ahahaha..."

*chơi chữ: trời sinh duyên phận, mà bạn Quýnh nói lái đi thành trời sinh duyên "phân".

Phó Duy Diễn: "..." Hắn hít thật sâu hai cái, chậm rì rì quay người lại, thấy Dương Quýnh còn đang cười lăn lộn ở trên giường, không nói hai lời, nghiến răng một cái rồi hung tợn nhào tới.

Giường ở phòng ngủ chính rất lớn, Phó Duy Diễn vồ tới vừa vặn bắt được cổ tay Dương Quýnh. Dương Quýnh bị hắn bất thình lình nhào lên người sợ hết hồn, nghĩ đến việc chạy lại không kịp nữa rồi.

Phó Duy Diễn siết chặt cổ tay cậu không buông, cười lạnh chậm rãi dịch lại gần, cả thân hình đều áp ở trên người cậu.

Phó Duy Diễn nói giọng hung ác: "Còn cười hay không hả?!" Hắn nói xong vì muốn thể hiện sự uy hiếp, một tay giữ chặt cổ tay Dương Quýnh đẩy lên đến đỉnh đầu, tay còn lại vô cùng tàn nhẫn mà nắm lấy cằm người ta.

Dương Quýnh vừa mới cười một trận quá lao lực, cười đến chảy nước mắt, lúc này bị người áp chế lại, cậu cũng mệt xụi lơ, dứt khoát trừng mắt nhìn thẳng Phó Duy Diễn, tuy rằng trong lòng vẫn còn muốn cười.

Phó Duy Diễn như muốn cười mà không cười, cúi đầu nhìn cậu, chờ cậu xin tha, thế nhưng dần dần, lại cảm giác có gì đó không đúng... Dương Quýnh thở dốc còn chưa bình ổn lại, sắc mặt ửng hồng, hai mắt rưng rưng, lúc này vừa vô tội vừa bất lực mà nhìn hắn... Phó Duy Diễn lại đè người ở trên giường, nguyên một bộ tư thế bá vương muốn giương cung.

Phó Duy Diễn nghĩ thầm, mẹ nó, tư thế này quá bất nhã.

Hắn ho khan một chút, định dời người đi, thế nhưng thân thể lại không nghe theo, chỉ hơi dịch chuyển, vây áp người càng chặt. Tầm mắt của hắn không nhịn được rơi vào nửa bờ môi trên của đối phương, ngón tay cái cũng theo bản năng dùng sức, nắm lấy cằm của đối phương, không cho động đậy.

Dương Quýnh cũng không cười, chớp mắt nhìn hắn.

Trong lòng Phó Duy Diễn đã quyết định xong, cũng không rảnh lo nghĩ nhiều, liếm đôi môi, nghiêng đầu nhoài người tới.

Ai ngờ mắt thấy sắp hôn tới rồi, người ở dưới thân bất chợt phình bụng lên, một ngụm khí bị đẩy ngược ra ngoài...

"Ợ..."

=============================================

*Đồng phục của bác sĩ khoa ngoại trong phòng phẫu thuật màu xanh lục

chapter content



* Hoa nguyệt quý Louis XIV

chapter content



*Ghế lười

chapter content



Editor: 3 chương liên tục 10k chữ, chị Ngũ thật trâu bò... Bản thân tôi edit mấy chương này cũng như ngồi tàu lượn siêu tốc, lúc đang deep deep thì đột nhiên tấu hài, tấu hài xong lại deep deep =))) Edit đến mấy chỗ kiến thức y khoa cũng đê mê choáng váng ;_;

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv