Tái Hôn

Chương 20: Từ xưa đến nay chỉ có trâu cày mệt chết, không có đất bị cày hỏng



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Con người Phó Duy Diễn luôn giả trang đứng đắn, ngày thường thích xem truyện cười tục tĩu, trong đầu một đống thứ không thể nói ra. Hắn chỉ là ít có cơ hội vận dụng thực tiễn, không có nhu cầu nói chuyện nhiều với đồng nghiệp nam, lại không muốn đùa giỡn lưu manh với đồng nghiệp nữ, thật vất vả thuận miệng tuôn ra được một câu, lại cảm thấy chính mình tự chui đầu vào rọ.

Hắn có chút sốt ruột, cảm thấy bản thân chịu thua thiệt, cố tình Dương Quýnh còn không hưởng ứng, ở bên kia vô tình cự tuyệt nói: "Vậy thôi quên đi, tôi "khà khà" anh thì tôi phải xuất lực, anh chỉ việc nằm kia hưởng thụ thôi làm sao được, mắc mớ gì chỉ có mình anh được lợi."

Phó Duy Diễn: "..."

Dương Quýnh lại nói: "Hơn nữa, từ xưa đến nay chỉ có trâu cày mệt chết, không có đất bị cày hỏng..."

Cậu xổ một tràng đá đểu Phó Duy Diễn, cũng may còn biết đến điểm dừng, buổi tối làm canh nấm, lại xào cho hắn nhiều thêm một món rau. Phó Duy Diễn lúc nhận hộp cơm sắc mặt vẫn thối hoắc, chờ Dương Quýnh về đến nhà, lướt vòng bạn bè lại nhìn thấy hắn phát ra một cái mặt cười toe toét.

—— Phó Duy Diễn: Hôm nay vừa giải phẫu xong thu được hộp cơm tình yêu người nhà mang đến tận nơi, vô cùng cảm động, tuy rằng hương vị không đặc sắc, thế nhưng tình ý tràn đầy 【 trái tim 】.

Đính kèm là ảnh chụp cặp lồng inox giữ ấm đơn sơ của nhà Dương Quýnh, bên trong là canh nấm cùng phần rau xào, còn tráng qua một lớp chỉnh màu.

Dương Quýnh không nhịn được che miệng cười trộm, xem cái ngữ điệu đầy khoe mẽ kia, rồi lại khó giải thích được mà cảm thấy có chút xót xa. Lúc cậu đi đưa cơm, sắc mặt của Phó Duy Diễn tuy rằng hơi cau có, thế nhưng chỉ cần có người đi ngang qua, bất kể là y tá hay là bệnh nhân quen biết, hắn đều lên tiếng chào hỏi, chờ đến khi người ta hỏi hắn "Người nhà bác sĩ Phó đến đưa cơm đấy à", sau đó hắn sẽ thoạt nhìn như tùy ý mà "vầng" một tiếng.

Một tiếng "vầng" nửa cái hành lang đều có thể nghe thấy.

Dương Quýnh không nắm rõ tình huống trong nhà Phó Duy Diễn, trước vì chuyện kết hôn cũng chỉ đi qua nhà họ Phó hai lần, mỗi lần đến đều chỉ thấy mấy căn phòng lớn trống rỗng, vừa chưa từng gặp nữ chủ nhân, cũng chẳng hề biết đến hắn có anh chị em gì hay không.

Ngày hôm sau hai người cùng nhau đi nhận phòng, Dương Quýnh theo hắn đi vòng quanh kiểm tra, sau đó đi giao tiền. Chờ đến khi cầm được chìa khóa trong tay, Phó Duy Diễn đưa cho cậu, cậu cũng không từ chối, chỉ là bất chợt nói: "Tôi thấy ban công trong căn hộ rất lớn, anh thích nhất ăn rau gì? Sau này tôi sẽ trồng một ít."

Lúc ấy hai người đang cùng nhau đi bộ ra ngoài tiểu khu chuẩn bị về nhà, hai bên đường là hàng cây hoa mới trồng, thời tiết vẫn chưa ấm lên, lá cây còn hơi ngả vàng. Phó Duy Diễn tưởng là chính mình nghe nhầm, xoay người lại nhìn cậu.

Dương Quýnh nói: "Tôi đây cũng có công việc, một ngày ba bữa không đảm bảo được, thế nhưng chỉ cần tôi ở nhà, nấu cho anh một bữa cơm nóng khẳng định không thành vấn đề. Những thời điểm khác anh xem xét tìm cách giải quyết đi, còn có trực ban, ngày nào anh có ca trực thì báo trước một tiếng, tôi làm sẵn đồ ăn cho anh để trong tủ lạnh." Cậu nói xong dừng lại một chút, cười hỏi Phó Duy Diễn: "Tôi nhớ là trong phòng trực ở bệnh viện có lò vi sóng đúng không?"

Phó Duy Diễn sửng sốt vài giây, vội trợn to mắt gật đầu nói: "Có có có."

"Vậy quyết định như thế nhé, " Dương Quýnh nói: "Khi nào chúng ta vào ở?"

Căn hộ lúc mua đã trang bị đầy đủ, Phó Duy Diễn chỉ mong sao dọn vào càng nhanh càng tốt. Nhưng dù thế nào cũng phải đi mua đồ điện gia dụng, phải gắn đèn, phải treo rèm cửa sổ... Mấy chuyện khác Dương Quýnh đều nguyện ý làm, duy chỉ có vấn đề mua đồ này là không chịu cho ý kiến. Nguyên văn cậu nói, xét cho cùng nơi này là nhà của hắn, cho nên tốt nhất là hết thảy đều dựa theo ý nghĩ và sở thích của hắn mà bố trí, bằng không lỡ như nơi nào không hợp ý anh, cậu chính là thuần túy bỏ công sức mà không thu được kết quả. Tương lai hắn ở cũng không được thoải mái.

Phó Duy Diễn chẳng còn cách nào khác, lại nghe cậu nói muốn đi học xe, đành phải cắn răng dành ra ít thời gian lựa chọn xe giúp cậu.

Dù sao việc Dương Quýnh học lái xe là thật, cậu không chỉ học lái, còn đi xem triển lãm xe, chỉ nhìn đến mấy loại xe có tổng giá trị từ mười vạn trở xuống. Lôi Bằng đi cùng cậu, tỏ ra không thể lý giải nổi việc cậu đòi mua xe, đứng bên cạnh khuyên nhủ: "Không phải Phó Duy Diễn nói sẽ cho cậu một chiếc sao? Còn muốn tự mình mua làm gì?"

Dương Quýnh sờ sờ tấm thẻ kia trong túi, cũng đau lòng, thế nhưng trước sau vẫn kiên trì nói: "Xe hắn là của hắn, chiếc này em mua trước cho mẹ em lái." Khoản để dành trong tay cậu không nhiều, thật cầm đi mua xe liền một phát tiêu hết chục vạn, trong lòng cũng không phải là không đau xót, thở dài nói: "Thật ra em cũng rất do dự, khoản tiền này cũng không đặc biệt cần thiết phải tiêu, thế nhưng em cũng không muốn chiếm tiện nghi của hắn. Chiếm tiện nghi dần dà sẽ hóa nghiện, anh biết không? Ngay cả phần tiền mừng lễ cưới kia, lúc hắn cho em, em vui mừng quá đỗi, cảm thấy đúng thật là tự dưng kiếm được món hời. Ấy vậy mà ngày đó rút tiền ra... lại giống như cầm dao cắt vào da thịt, tim cũng đau."

Lôi Bằng cảm thấy buồn cười, lại cảm thấy cậu quá thành thật, ôn tồn chỉ bảo: "Vậy mới phải chứ, vấn đề tiền nong cậu và hắn phân chia rõ ràng, loại ân huệ nho nhỏ này cũng không quá cần thiết, hơn nữa cậu cũng không phải lái xe hằng ngày."

"Cũng không hẳn thế, huống chi về sau nếu như em ở trong thành phố, mỗi ngày đều phải lái xe cũng chưa biết chừng." Dương Quýnh lắc đầu một cái, nói giọng than thở: "Thật lòng mà nói, mới đầu em cũng chưa nghĩ tới rốt cuộc là nên ở đâu, muốn xem xét vấn đề tiện ích, nơi ở Phó Duy Diễn mua cách công ty khá gần, đi đến chỗ nào cũng đều thuận tiện, tiểu khu đó điều kiện sống cũng rất tốt. Nhưng mà như thế em lại không được ở gần mẹ, qua sinh nhật này là mẹ em tròn sáu mươi rồi, bây giờ lại sắp phải ở một mình, ngày thường muốn di chuyển đồ đạc gì cũng không có ai phụ giúp một tay."

"Vậy nếu cậu ở nhà thì sao?"

"Ở nhà lại càng không được, mẹ em nhất định sẽ suy nghĩ nhiều, tại sao không ở cùng với Tiểu Phó, có phải là cãi nhau không..." Dương Quýnh bất đắc dĩ nói: "Thật ra em rất muốn ở cùng với mẹ, lần này hình hôn còn chưa tính, chờ sau này em tìm được người thích hợp, nhất định sẽ thương lượng cùng nhau mua một căn hộ lớn, tệ lắm cũng phải ở chung một cái tiểu khu, có gì còn thường xuyên gặp mặt qua lại."

"Lập gia đình đều như vậy cả thôi, hiện giờ được mấy người còn ở chung với bố mẹ." Lôi Bằng không biết nghĩ tới điều gì, dừng một chút hỏi cậu: "Bên nhà Phó Duy Diễn thì sao? Hắn cũng là con một à?"

"Không biết nữa, " Dương Quýnh nhún vai, "Em chỉ đi nhà hắn có hai lần, ngay cả mẹ hắn còn chưa được diện kiến, cũng không nghe hắn đề cập tới có anh chị em hay không. Có điều gia đình hắn thật sự là có tiền, nhà cao cửa rộng, chỉ là nhìn kiểu gì cũng thấy không thoải mái."

Lôi Bằng cười cậu: "Làm sao cậu biết người ta ở nhà cao cửa rộng không thoải mái?"

"Cũng không biết nói sao nữa, " Dương Quýnh thở dài nói: "Nhà bọn họ nói như thế nào nhỉ, không có khói lửa, thiếu cảm giác ấm cúng."

Hai người đi dạo qua lại trong triển lãm xe, khu vực xe giá rẻ rất ít, cũng không có xe mẫu. Dương Quýnh nhìn những người xung quanh, hoặc là những bà cô ông chú bốn mươi, năm mươi tuổi, quần áo giản dị, mang theo túi vải đựng bình nước, hoặc là mấy cô cậu học sinh trông dáng dấp chỉ mới hai mươi, vẻ mặt hồn nhiên, tràn ngập sự ngây thơ và thiếu hiểu biết về vấn đề đẳng cấp xã hội. Mà phần đông những người khác thì càng lúc càng tập trung về khu vực trưng bày các dòng xe đắt tiền hơn.

Cậu liếc nhìn khu vực trưng bày xe sang từ đằng xa, đang dợm bước định đi qua thì bị Lôi Bằng kéo lại.

Lôi Bằng nói: "Cậu chờ đã, anh qua bên kia nhìn một tí, cái người kia làm sao lại có chút quen mắt thế nhỉ." Bên kia là khu vực siêu xe, hai người mẫu xe bên trong hàng rào dây chắn đều là phụ nữ ngoại quốc, tóc vàng mắt xanh, ngực to chân dài, nhiếp ảnh gia vây một vòng xung quanh, bốn phía là hàng loạt súng ống chĩa vào, mỗi tiếng tách tách lại đổi một tư thế chụp, cũng không biết là đang chụp người hay là chụp xe.

Dương Quýnh cau mày, bỗng liếc thấy phía sau đám đông có một người trẻ tuổi cao gầy, tóc chẻ ngôi giữa dài ngang vai, khuôn mặt tuấn tú, chỉ là trong tay người kia cầm máy ảnh mirrorless (máy ảnh KTS không gương lật), chụp xe được vài tấm, sau đó hơi xoay người, ống kính thế mà lại nhắm về phía cậu và Lôi Bằng.

Một tháng sau công cuộc bố trí nhà mới rốt cuộc hoàn thành, phong cách tổng thể giản lược sạch sẽ, từ vật dụng trong nhà đến đồ điện gia dụng cơ bản đều chỉnh tề ngay ngắn, đâu đó phảng phất hơi thở Bắc Âu. Dương Quýnh không nghĩ tới tính cách Phó Duy Diễn muộn tao* như vậy mà lại đi thích loại phong cách này, khó tránh khỏi có chút thảng thốt.

*muộn tao: kiểu người ít khi biểu hiện cảm xúc, bề ngoài lạnh lùng nhưng nội tâm phong phú, thường nghĩ gì cũng chỉ giữ trong lòng.

Phó Duy Diễn chuyên môn dành ra một buổi cuối tuần để dọn nhà, phòng trọ nhỏ của hắn còn chưa bán, lúc trước một phần tiền mua nhà là mẹ hắn ứng trước, nói là trước tiên để hắn ổn định chỗ ở, chờ bán được phòng trọ rồi trả lại cho bà. Phó Duy Diễn ngược lại cũng không cố chấp, sảng khoái cầm tiền, tạm thời trong thời gian ngắn phòng trọ vẫn chưa có người mua, hắn bèn chọn trước mấy đồ vật quan trọng dời lại đây.

Đồ đạc của Dương Quýnh ít hơn, vài bộ quần áo, mấy đôi giày, bỏ gọn trong hai cái vali hành lý.

Dọn đồ vào nhà xong thời gian còn sớm, hai người bắt đầu đi tham quan khắp nơi tựa như mấy cậu học sinh mới chuyển vào ký túc xá, Phó Duy Diễn chỉ vào hai cái phòng ngủ giới thiệu: "Hai cái phòng ở phía Nam này làm phòng ngủ, phòng ngủ chính tôi dùng, phòng ngủ phụ cậu dùng, phòng dành cho khách ở phía Bắc kia tôi đổi thành thư phòng."

Hắn lôi kéo Dương Quýnh đi xem thư phòng của hắn, bên trong bài trí đơn giản bao gồm bàn làm việc gỗ đặc cùng giá sách, trên giá sách xếp đầy sách báo. Hướng này mặc dù không có ánh nắng chiếu vào, thế nhưng cửa sổ sát đất rất lớn, không ảnh hưởng gì đến độ sáng bên trong căn phòng.

Dương Quýnh từ nhỏ học tập không tốt, cũng không quá hứng thú với nơi này, chỉ nhòm vào trong một chút cười cười, cũng không có ý định đi vào.

Phó Duy Diễn vẫn đứng ở cửa, đôi mắt nhìn cậu không rời. Trong lòng Dương Quýnh nghĩ đến ban công sau này sẽ làm vườn trồng rau, thấy hắn không nhúc nhích, đành phải làm ra vẻ cũng đi vào ngó nghiêng. Vừa bước vào trong nhìn mới có chút dở khóc dở cười —— Phó Duy Diễn hiển nhiên đã bố trí nơi này từ trước, kệ sách bên trái xếp đầy tài liệu liên quan đến y học, các tác phẩm lớn chiếm đa số, còn có vài bài báo nghiên cứu khoa học, mặt khác kệ bên kia xếp linh tinh mấy quyển sách không hề liên quan gì, nào là <Cẩm nang tu dưỡng bản thân cho diễn viên>, <Cách thức sáng tạo nhân vật cho diễn viên>, <Giáo trình nghệ thuật biểu diễn – Sổ tay học tập của diễn viên>....

Dương Quýnh lật tới lật lui không mảy may có hứng thú, lại không tiện nói toẹt ra, đành phải trái lương tâm mà oa một tiếng, tỏ ra chính mình rất vui sướng rất bất ngờ.

Phó Duy Diễn lúc này mới lộ ra vẻ mặt đắc ý, tiếp tục dẫn cậu đi xem nơi khác. Chờ tham quan xong một lượt hắn mới thương lượng cùng Dương Quýnh: "Tôi đã lắp đặt bình gas rồi, thế nhưng tôi nghe người ta nói, nhà mới phải mời bạn bè đến làm ấm nồi. Bên cậu có bạn bè thân thiết nào không? Ngày mai rảnh rỗi gọi đến chơi một bữa, chúng ta mời khách ăn cơm."

Dương Quýnh cũng biết đến tập tục này, suy nghĩ một chút mới nói: "Trong số bạn bè của tôi, anh từng gặp mặt chỉ có Lôi Bằng."

"Những người khác thì sao?" Phó Duy Diễn cười nói: "Những người khác chỉ quen biết sơ sơ cũng gọi đến đây đi, nói cho bọn họ biết không cần mang phong bì, chỉ đến nhà mới ăn một bữa cơm ngồi chơi cho vui." Hắn nói xong không để Dương Quýnh kịp hỏi, chính mình giới thiệu luôn: "Bên tôi người đến đều là đồng nghiệp, mấy người bạn học trước đây tôi không gọi, bọn họ quá không biết ý tứ."

Dương Quýnh sửng sốt một chút, nhớ đến Hàn Thao, vội vàng khoát tay nói: "Không sao đâu, anh cứ bảo y đến chứ, hai ta chỉ là hình hôn, có gì đâu mà kiêng kỵ." Nói xong không quên khuyên bảo hắn: "Người kia tôi không biết rõ, thế nhưng nhìn vào biển hiện của y trong lễ cưới kia là biết, rõ ràng trong lòng còn có anh, hơn nữa còn rất tự tin đối với quan hệ của hai người. Kỳ thật giữa người yêu với nhau, nếu như có hiểu lầm gì thì tốt nhất là nên nói thẳng với nhau sớm một chút, hà tất gì nhất định phải mặt nặng mày nhẹ như diễn phim truyền hình."

Phó Duy Diễn nhíu mày, sau một lát lại đột nhiên nói: "Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, nói bao nhiêu lời cũng phí công vô ích."

Dương Quýnh dựng thẳng lỗ tai, nhất thời cảm thấy bên trong lời này có nội tình gì. Đáng tiếc sau đó cậu muốn tiếp tục nhiều chuyện, Phó Duy Diễn lại biến thành hồ lô cưa miệng*, một chữ cũng không nói.

*hồ lô cưa miệng: một loại hồ lô đúc kín không có miệng, muốn mở ra phải cưa, ý chỉ người ít nói.

Ngày hôm sau Dương Quýnh đã đi chợ từ sớm mua không ít thứ, Phó Duy Diễn ở mặt trước sửa soạn nồi niêu bát đũa, cậu ở phía sau thu xếp củi gạo dầu mì, chờ tất cả chuẩn bị sẵn sàng, bạn bè bắt đầu vào cửa, Dương Quýnh mới có một loại cảm giác vui sướng vì được chuyển sang nhà mới.

Chỉ là cảm giác vui sướng này không thể kéo dài được bao lâu, Dương Quýnh tiếp đón khách gần xong rồi mới đi vào trong bếp chuẩn bị làm cơm, nguyên liệu nấu ăn vừa mới xắt được một nửa, đã thấy Lôi Bằng vội vội vàng vàng từ bên ngoài đẩy cửa tiến vào, nhỏ giọng sốt sắng nói với cậu: "Cậu mau đi xem một chút, Phó Duy Diễn sắp đánh nhau với người ta rồi kìa!"

Dương Quýnh "a" một tiếng, vội thả đồ xuống, hỏi y: "Ở đâu với ai cơ, chuyện gì xảy ra?"

"Ở trong phòng ngủ của cậu, " Lôi Bằng liếc cậu một cái, há hốc mồm nói: "Hắn không cho người ta tiến vào phòng ngủ của cậu tham quan. Rõ ràng đang yên đang lành, chả hiểu vì sao tự dưng lại nổi đóa."

==================================================

*hồ lô cưa miệng

chapter content


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv