Trong thang máy, Lương Đình Xuyên: “Tiểu Siêu, sao cháu lại khóc?”
Mẹ tiểu Siêu: “Ngài Lương, cậu nói có đòi mạng không, con trai nhà cậu Mạch nhàn rỗi không có chuyện gì cứ thích hôn tiểu Siêu nhà chúng tôi!”
Lương Đình Xuyên bình tĩnh: “Ồ, hóa ra tiểu Siêu là con gái, sao lại ăn mặc như con trai vậy?”
Tiểu Siêu: “Ô ô ô...” Khóc to hơn.
Mẹ tiểu Siêu, dở khóc dở cười: “Ngài Lương thật thích nói đùa, tiểu Siêu nhà tôi vốn là con trai mà...”
Lương Đình Xuyên: “...”
Hôm sau, Lương Đình Xuyên: “Tiểu Mỹ, sao cháu lại khóc?”
Tiểu Mỹ: “Ô ô... Bị Mạch Đông hôn... Mọi người đều nói kệ đi...”
Lương Đình Xuyên: “Tiểu Mỹ, hóa ra cháu là con trai...”
Tiểu Mỹ, gào khóc: “Người ta là con gái mà...”
Hôm sau nữa, Lương Đình Xuyên: “Tiểu Tráng, sao cháu lại khóc? Đừng nói với chú Mạch Đông ngay cả cháu cũng phi lễ?”
Tiểu Tráng: “Ô ô, không phải, Mạch Đông nói cháu không chép bài tập cho cậu ấy cậu ấy sẽ hôn Nữu Nữu...”
Hôm sau nữa nữa, Lương Đình Xuyên: “Nữu Nữu, cháu lại bị Mạch Đông hôn?”
Nữu Nữu: “Ô ô... Không phải, anh ấy không chịu hôn cháu chỉ hôn tiểu Siêu...”
Lương Đình Xuyên: từ khi có Mạch Đông Đông, trẻ con trong khu nhà chúng ta thường thường đều khóc...
========================
Hai năm sau, Vạn Triết ở lại làm giảng viên trong trường, cũng đón vợ con lên đây ở luôn, Tư Tư học lớp 2 trường tiểu học Nguyên Khải đang dạy, mỗi ngày dây dưa Nguyên Khải không tha, Vạn Triết lệ bôn: “Bảo bối, thầy Nguyên là đồng tính luyến ái, con không thể thích cậu ta...”
Tư Tư: “Gạt người, thầy Nguyên đã đáp ứng chờ con lớn lên sẽ cưới con!”
Vạn Triết: Bùi Hướng Hải chết tiệt! Vợ cậu mê hoặc con gái tôi, sao cậu không quản hả!
Bùi Hướng Hải cứt chó vận lấy được giải nhất triển lãm mỹ thuật toàn quốc, hiện tại là một nghệ thuật gia tự do mục tiêu to lớn, sau khi tốt nghiệp vẫn chạy chung quanh học tập xem triển lãm, sau khi qua lễ Giáng Sinh tại La Mã liền vội vã trở về, vừa xuống máy bay liền chạy đến trường tiểu học.
Tiểu biệt thắng tân hôn, Hướng Hải một tháng đã không được hôn bảo bối, kích động trái tim nhảy nhót, liếc mắt đưa tình gọi: “Kay ~ em thật nhớ...” Còn chưa dứt lời, “Chát” trên trán đã trúng một chưởng.
Nguyên Khải mặt lạnh lạnh giọng, lại thêm một cước: “Ngu ngốc chết giẫm! Biết đường về rồi cơ đấy? Tốt nghiệp nửa năm còn chơi bời lêu lổng! Làm cái gì hoạ sĩ mộng? Hiện thực một chút đi nhược trí!”
Hướng Hải xoa xoa chân, tủi thân: “Ưm... Em bán được một bức tranh.”
“Còn không biết xấu hổ nói! Nửa năm mới bán được một bức!” Nguyên Khải trừng mắt: “Bán bao nhiêu tiền?”
Hướng Hải kiêu ngạo vươn một ngón tay.
“Gì?” Nguyên Khải nhảy xổ lên, “100 khối! Nuôi chó cũng chẳng đủ! Tên vô dụng!” Lại một trận quyền đấm cước đá.
Hướng Hải lớn tiếng biện bạch: “Không phải, là một trăm ngàn khối.”
“Ồ?” Nguyên Khải dừng tay, hoài nghi: “Có người chi nhiều tiền mua đống rác của em như vậy?”
Hướng Hải ngượng ngùng cười, gật đầu.
Nguyên Khải: “Đồ vô dụng! Sao không bảo hắn ta mua hết đống rác của em đi!” Tiếp tục đánh.
Hướng Hải không còn lời nào để nói, chạy trối chết.
Nguyên Khải vừa đánh vừa mắng: “Gấu chó chết giẫm! Nói! Qua lễ Giáng Sinh với ai?”
Hướng Hải xoa xoa tay cười làm lành, “Còn có thể là ai? Đương nhiên là cùng mẹ rồi.”
Nguyên Khải ấm giọng lên, “Sao không nghỉ thêm vài ngày? Về sớm như vậy làm gì?”
Hướng Hải nhỏ giọng nói thầm: “Nhớ anh.” Nói liền dựa sát vào hôn.
Nguyên Khải một cước đá lật người cậu, mắng: “Buồn nôn! Cũng không nhìn đây là chỗ nào!”
Bên cạnh một đứa trẻ chạy tới, “Thầy Nguyên, chuông reo rồi!”
Nguyên Khải lập tức thay dáng cười gương tốt, “Được được.” Quay đầu tàn bạo: “Cõng bao lớn bao nhỏ hành lý không về nhà chạy tới đây làm gì? Còn không mau cút đi!”
Hướng Hải đỡ cây, sợ hãi rụt rè, hai mắt lóe ra lệ quang, “Ưm... Chìa khóa nhà mất rồi...” Vừa dứt lời, lại lọt vào một trận đòn hiểm...
Nguyên Khải móc ra chìa khoá, ném ra xa, hoạ sĩ Bùi vui vẻ tìm kiếm trong tuyết, mãi mới thấy, cẩn thận bỏ vào túi tiền, trở về đòi phần thưởng, Nguyên Khải cười vỗ vỗ khuôn mặt cậu, “Ừ, ngoan lắm, trở về đi.”
Hướng Hải chần chờ trong chốc lát, ấp a ấp úng nói: “Thầy Thôi nói tết nguyên đán nhà thầy có buổi tụ họp, kêu em cũng tới...”
“Thiết, ” Nguyên Khải khinh thường, “Đi đi, lão già kia mới mua một căn biệt thự Giang Cảnh, tìm cơ hội khoe khoang đây mà.”
Hướng Hải hắc hắc cười khúc khích, “Thầy bảo có thể mang theo người nhà.”
Nguyên Khải sắc mặt hạ xuống, “Ai là người nhà em hả? Chết đi!” Quay đầu bước đi.
Đường Ngữ mở một phòng làm việc, chuyên nhận các loại công trình vẽ tranh tường trang trí phù điêu, buôn bán lời một khoản nhỏ, hôm nay cao hứng bừng bừng cầm số tiền ít ỏi của mình đi mua quà cho vợ, sấm sét giữa trời quang! Trong thẻ cư nhiên không có một phân tiền!
Đường Ngữ đứng ở trong tuyết trước cửa ngân hàng, ngửa mặt lên trời bi hào: “Lâm —— Nguyệt —— Thăng ——”.
Trần Thành Thực sau khi tốt nghiệp lại thi nghiên cứu sinh hệ điêu khắc tiếp tục học bài, nói thật người này không thích hợp đi làm, phỏng chừng phải làm học sinh cả đời...
Lương Đình Xuyên gẩy gẩy tàn thuốc, bình tĩnh nhìn chăm chú vào yêu nghiệt lăn lộn trên mặt đất, lạnh giọng nói: “Anh mua riêng cho em, em không muốn mặc cũng phải mặc.”
Thành Thực vẻ mặt cầu xin lôi ra áo lông Lương Đình Xuyên mới mua cho cậu, biện hộ: “Em mặc thành như vậy, người khác sẽ cười em!”
Lương Đình Xuyên: “Không sao, em còn nhỏ.”
Thành Thực: “Em không nhỏ, em không chơi siêu nhân điện quang nữa rồi...”
Lương Đình Xuyên xấu xa cười, “Người khác tuyệt đối không nhìn ra tuổi của em.”
“Thế nhưng... Thế nhưng, thế nhưng người đến chỗ thầy Thôi đều biết...”
“Bọn họ lại càng không thấy quái.”
Thành Thực: @%¥#*&+!...
Mạch Đông sau khi chuyển trường từ nông thôn đến trường tiểu học phụ thuộc Sư Đại, đảo mắt cũng tới lớp 6, thành tích tuy nói không tính là rối tinh rối mù, thế nhưng lệch lạc nghiêm trọng.
Hoàng Cửu Cửu: “Đông Đông, lễ mừng năm mới muốn mua cái gì? Chú mua cho cháu.”
Mạch Đông như đinh đóng cột: “Chú.”
Hoàng Cửu Cửu xoa mồ hôi lạnh, lại hỏi: “Vậy đổi vấn đề khác, lần này thi tiếng Anh cháu thực sự thi quá kém, qua năm mới cháu có dự định gì không?”
Mạch Đông ương ngạnh giang hai tay tựa vào sô pha, cười tà ác không gì sánh được, “Giết chết bố cháu chiếm chú làm của riêng.”
Hoàng Cửu Cửu: = =|||||| bại hoại xã hội thế hệ mới này không nhỏ nữa rồi, phải cẩn thận nó nhiều hơn...
Mạch Đào: “Mày muốn chết à? Cho mày ở lại đây thêm nửa năm, lên trung học liền cút vào ký túc xá cho tao!” Đạp một cước lên mông con trai, “Trẻ con đi ngủ sớm một chút!”
Chim sáo đá nhìn có chút hả hê “Cạc cạc” cười, Mạch Đông ác độc liếc nó, nó lập tức cuộn thành một đoàn, “Chàng đẹp trai! Thiên hạ đệ nhất!”
Mạch Đông tiến lên bắt chim sáo đá ra, yêu thương sờ sờ lông nó, “Đi thôi thân ái, buổi tối ngủ với anh ~”
Chim sáo đá: “NO——”
Mạch Đông chân trước vừa vào phòng khách, Mạch Đào xách Hoàng Cửu Cửu ném vào phòng ngủ, lạch cạch khóa cửa, “Bảo bối nhi, trời lạnh như thế, chúng ta vận động một chút đi!”
Hoàng Cửu Cửu gầm nhẹ: “Con anh ở ngay sát vách! Vừa mới vào thôi! Còn chưa ngủ! Đừng quên nó cũng giống anh không cần chìa khoá cũng có thể mở cửa!”
“Nó dám!” Mạch Đào khinh thường, “Xem hiện trường trực tiếp của bố nó? Trừ phi nó ngứa da.”
Hoàng Cửu Cửu làm phản kháng vô vị, cuối cùng bị Mạch Đào áp đảo...
Gian phòng sát vách, Mạch Đông lỗ tai dán tường, có chút suy nghĩ gật đầu, thâm trầm nói với chim sáo đá: “Một ngày nào đó anh phải cho bố anh nợ máu trả bằng máu!”
Chim sáo đá: “Người chim...”
Mạch Đông nghiêm túc: “Tiểu Hắc, anh một lòng chỉ yêu tiểu Cửu!”
Chim sáo đá: “...”
Mạch Đông móc ra sách bài tập tiếng Anh, vùi đầu viết: “Ngày hôm nay là ngày lành, viết một phong thư tình cho thầy Nguyên đi... Bắt đầu thế nào nhỉ? Ừ... Câu đầu tiên tổng kết —— tặng cho người yêu duy nhất, ừ, không tệ không tệ...”
“Ngao Tạng” Đại Bạch của Bùi Hướng Hải, trưởng thành thành con chó trắng lớn thân cường thể tráng, cao hơn nửa thân người, chỉ tiếc là béo lên vẫn không có não, song song, mắt đậu xanh cũng không thấy to ra chút nào, lúc này đang lóe ra tia sáng thành khẩn ngây thơ nhìn chằm chằm chủ nhân...
Hướng Hải: “Mày muốn ăn cái gì? Tai lợn?”
Xoát xoát xoát, Đại Bạch mạnh vẫy đuôi.
Hướng Hải: “Không có tai lợn, thịt gà?”
Vút vút vút, Đại Bạch đuôi vẫy thành cánh quạt.
Hướng Hải: “Gà cũng không có, chỉ có nửa cái bánh mì chà bông...”
Đại Bạch khẩn cấp dừng đuôi, vểnh tai, nhe răng trợn mắt, mặt lộ vẻ hung ác: đệt! Đùa giỡn ta à!
Nguyên Khải một cái tát vung lên đầu nó, mắng to: “Chó chết! Tạo phản hả? Cơm tối ăn còn nhiều hơn cả lợn! Lại tới đòi ăn? Muốn ăn đấm hả?”
Đại Bạch lập tức héo rũ, khiêm tốn lung lay đuôi: bánh mì chà bông thì bánh mì chà bông đi... Một ngụm ngậm lấy bánh mì trong tay Hướng Hải, Nguyên Khải đạp một cước lên mông nó, “Cút ra phòng khách! Ai cho phép mày vào đây?”
Đại Bạch “Ô” một tiếng, kẹp lấy đuôi xám xịt chạy về phòng khách.
Hướng Hải ha hả cười cười: “Đại Bạch càng ngày càng thông minh.”
Nguyên Khải trở tay cho cậu một cái tát: “Thông minh cái rắm! Con chó ngu kia mấy ngày hôm trước bị bắt gặp đang XX với tiểu Lộc dưới lầu, muốn chết? Mặt của anh đều mất sạch!”
Hướng Hải bụm mặt, không thể tin nổi: “XX? Chó của em cư nhiên làm ra loại chuyện đồi phong bại tục này?”
Nguyên Khải cho thêm một câu: “Chưa toại.”
Hướng Hải thở phào nhẹ nhõm: “May mắn.”
Nguyên Khải liếc xéo cậu, “May cái đầu em! Chưa toại mới mất mặt! Vô dụng! Giống hệt em! Nhát chết!” Cúi đầu tiếp tục chữa bài cho học sinh, bỗng nhiên cả giận nói: “Thằng nhóc này sao lại ngu như thế? Từ chuối mà cũng ghép sai, chịu không nổi! Một ngày nào đó sẽ bị bọn nó làm cho tức chết!” Tròng mắt xoay tròn, ngẩng đầu hỏi Hướng Hải: “Chuối ghép như thế nào?”
Hướng Hải: “Xiang jiao.”
Nguyên Khải nhịn: “Anh nói là tiếng Anh.”
Hướng Hải nghĩ trước nghĩ sau, cẩn thận: “Banananana...”
Nguyên Khải ngã ngửa, “Em cứ tiếp tục ‘na’ đi! Ngu ngốc! Học sinh tiểu học cũng không bằng!”
Hướng Hải cười làm lành ôm lấy cậu cầu nói: “Muộn lắm rồi, ngày mai lại chữa, chúng ta đi ngủ đi?”
Nguyên Khải thở ra một hơi, ném bút đỏ, “Biết rồi, anh đi tắm, em mau đi làm ấm chăn cho anh.”
“Được được được...” Hướng Hải cười thành một đóa hoa, cấp tốc chui vào chăn.
Nguyên Khải tắm rửa xong, hô: “Lạnh muốn chết!” Nhanh như chớp chui vào trong chăn ôm túi chườm nóng hiệu gấu chó, run lên hai cái, hoãn lại.
Túi chườm nóng một tay ôm cậu một tay vội vàng dịch lại góc chăn, Nguyên Khải nhớ tới cái gì, mở chăn ra, “Đừng chỉnh nữa, cho em xem một thứ.” Nói vén T-shirt lên, đưa lưng về phía Hướng Hải, “Thấy không?”
Hướng Hải nói thầm: “Cái gì? Không thấy...”
Nguyên Khải nhổm dậy, đem quần lót kéo xuống, “Thấy chưa?”
Hướng Hải thấy chỗ đuôi xương sống của Nguyên Khải có một hình xăm hình vuông to bằng một đồng xu, chăm chú nhìn, ngây dại: đó là con dấu của Bùi Hướng Hải cậu! Cậu dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa hình xăm, vành mắt ẩm ướt.
“Thấy chưa hả!” Nguyên Khải không nhịn được, reo lên: “Anh lạnh sắp chết rồi!”
Hướng Hải vội vàng dùng chăn quấn chặt lấy cậu, cảm động nói không nên lời, khàn khàn trong chốc lát, hỏi: “Có đau không?”
“Nói thừa!” Nguyên Khải đảo mắt trắng dã, “Sớm biết đau như thế anh sẽ không đi xăm!” Lại có chút đắc chí: “Xăm chỗ đó rất gợi cảm đúng không?”
Hướng Hải hôn lên môi cậu, run giọng nỉ non: “Em yêu anh...” Ngón tay bồi hồi chỗ hình xăm kia, dần dần đi xuống.
Nguyên Khải cười xấu xa, cầm tiểu tướng quân đang rục rịch của Hướng Hải, lão luyện vỗ về chơi đùa vài cái, vô tâm vô phế buông tay, ngáp: “Mệt quá, ngủ.”
“Ư...” Hướng Hải che tiểu tướng quân đang ngẩng đầu ưỡn ngực, khóc không ra nước mắt.
Hai người giằng co bất động, Nguyên Khải chờ đối phương bạo phát hormone giống đực, đợi vài phút cũng không có động tĩnh, rốt cục không thể nhịn được nữa, bò lên người Hướng Hải, liên tiếp cho hai cái tát, “Nhát chết! Không biết dùng cường hả?”
Suy nghĩ của gấu chó răng rắc một tiếng chặt đứt, hành vi tạm thời bị tiểu tướng quân tủi thân đã lâu khống chế, lập tức ấn ngã Nguyên Khải, không rên một tiếng loạn hôn một mạch, tay chân cùng sử dụng cởi quần đối phương, tiền hí chưa làm đủ đã loạn đâm.
Nguyên Khải hung hăng cào một chút trên lưng cậu, tức giận mắng: “Oa đệt! Nhẹ một chút! Mẹ ôi! Em chậm một chút! Chó chết!”
Hướng Hải trên lưng ăn đau, mạnh bứt ra, đem Nguyên Khải lật lại, từ phía sau tiến nhập cậu, tiếp tục vận động pít-tông như bão tố.
Nguyên Khải bị động nằm úp sấp, triệt để không nói gì, tâm nói: để cho em thoả thích lúc này, làm xong xem anh chỉnh chết em!
Thiên hạ của gấu chó là ngắn ngủi, XX qua đi, hành động trả thù của Nguyên Khải bắt đầu, đầu tiên là cho cậu hai cái tát, sau đó là hung hăng xách tai gấu chó một trận, cuối cùng đá xuống giường cho chịu lạnh.
Hướng Hải cả người trần truồng ôm cánh tay ngồi chồm hổm dưới giường, hàm răng run run, “Kay ~~ em sai rồi, em không dám nữa...”
Lúc này điện thoại vang lên, Nguyên Khải từ trong chăn lộ ra đôi mắt, “Nhận điện thoại.”
Tiếng nói gấu chó run run: “Alo, ưm, ưm, dì à, chưa chưa, chưa ngủ ạ, vâng, đã về rồi... Có có, cháu gọi anh ấy.” Đem điện thoại nhét vào trong chăn.
Nguyên Khải ôm điện thoại hỏi: “Mẹ, sao vậy?”
“Thằng nhóc chết tiệt! Nhất định phải có việc mới được gọi điện thoại cho mày hả?” Mẹ Nguyên liên tiếp mắng: “Tao xem năm xưa là ôm nhầm con rồi phải không? Hơn mười ngày cũng không chịu gọi cho mẹ, mày bận đến thế hả? Hướng Hải người ta ở La Mã còn nhớ rõ ba ngày hai đầu gọi điện tới hỏi thăm...”
Nguyên Khải từ trong chăn vươn tay hung hăng véo Hướng Hải một cái, dùng hình dáng của miệng mắng: cho em nịnh bợ mẹ anh!
Hướng Hải: “Hắt xì!”
Nguyên Khải yêu thương, nháy mắt bảo cậu mau vào. Gấu chó mừng rỡ, cười ngây ngô tiến vào trong chăn.
Mẹ Nguyên: “Ngày mai nguyên đán, tất cả mọi người sẽ đến chơi, con với Hướng Hải cũng tới đây đi.”
Nguyên Khải: mình lúc nào thành hàng đi kèm của gấu chó rồi? Dùng ánh mắt chém gấu chó mấy đao, cường cười nói: “Xem tình hình đã.”
“Xem cái gì nữa? Không phải xem gì hết! Ngày mai Tiểu Thiển với mẹ có rất nhiều việc phải làm, tan tầm con đi đón Tư Tư tới đây!”
“Mẹ...”
Mẹ Nguyên: “Ai nha phiền muốn chết, vừa nói chuyện với con lại tức giận, đưa điện thoại cho Hướng Hải, không muốn nói chuyện với con nữa!”
Nguyên Khải: mình là được nhặt trong đống rác hay là trong WC?
Hướng Hải nhận điện thoại, liên tục đáp: “Vâng vâng, cháu mua cho dì, còn mua thêm 2 bình, dì đưa cho đồng nghiệp đi... Vâng, không có... Ai u...” ( bị đá xuống giường.) “Không có không có... Đừng khách khí, ngày mai cháu mang cho dì... Còn có mấy bộ quần áo, không có, cháu xem mẹ cháu mặc hợp lắm, dì với mẹ cháu xấp xỉ nhau, khẳng định có thể mặc... Đúng đúng, cháu cũng mua cho tiểu Tần vài bộ, ha hả, là mẹ cháu chọn...” ( run run bò lên giường.) “Dì đừng khách khí, không cần không cần, không cần nói với thầy đâu ạ... Ai u...” ( lại bị đá xuống giường.)