Cũng không quanh co đi lòng vòng tìm kiếm yêu thú bên ngoài, ba người tiến thẳng sâu vào bên trong Khúc Dao Lĩnh.
" Bình thường Khúc Dao Lĩnh là nơi rèn luyện của các đệ tử trong Linh Hoàng Tông, thế nhưng đang trong thời gian chiêu mộ đệ tử, Linh Hoàng Tông sẽ tạm hoãn tất cả các nhiệm vụ có liên quan đến nơi này, đến khi thời gian chiêu mộ đệ tử kết thúc, mới mở ra."
Chung Linh dẫn đầu ba người, nàng làm đội trưởng, có hiểu biết nhiều hơn, giới thiệu cho hai người thêm kiến thức:
" Linh Hoàng Tông có hơn một trăm Ngoại môn Trưởng lão, hơn hai mươi Nội môn Trưởng lão, ngoài ra còn có các Chấp sự, Hộ pháp."
" Bình thường trong kỳ chiêu thu đệ tử này, một nửa các cao tầng tông môn sẽ đi sâu vào trong Khúc Dao Lĩnh, ngăn chặn không cho yêu thú cấp bốn đi qua. Thế nên không cần phải lo lắng sẽ gặp yêu thú cấp bốn."
" Mặc dù như thế, nhưng yêu thú cấp ba, cũng không phải là ba chúng ta có thể lo được?" Vân Hi cười khổ.
Theo cách tính điểm, muốn đạt đủ điều kiện thông qua, chính là mỗi người thu thập hai yêu thú cấp ba. Đương nhiên, cũng là năm yêu thú cấp hai, hoặc mười yêu thú cấp một.
" Ngươi nghĩ rằng chúng ta đang đi cửa chính sao?" Chung Linh bất chợt hỏi, miệng hơi nhếch lên.
" Ý ngươi là...? " Vân Hi kéo dài thanh âm, ngạc nhiên nói.
" Vân Hi a, chúng ta đã được Chung Thy trưởng lão cho đi cửa sau rồi, mấy việc này không cần phải quan tâm." Cao Lãng vỗ vai Vân Hi, nhẹ giọng cười nói.
" Bằng cách nào?"
" Việc đấy thì ta sẽ nói sau, bây giờ vẫn phải đi săn yêu thú đã, ngươi cũng không muốn chỉ làm một tên ngoại môn đệ tử bình thường đâu thôi phải không?" Chung Linh lạnh nhạt nói ra, liền dẫn bước chậm vào sâu bên trong.
" Thần thần bí bí." Vân Hi bất mãn lẩm bẩm, liền bước theo chân Chung Linh.
Vân Hi không thèm nói chuyện nữa, hắn dỗi rồi. Trong lòng hắn thậm chí có suy đoán, việc này cả Chung Linh và Cao Lãng đều biết, chỉ có mình hắn không biết.
Hay cho Chung Linh, bên ngoài ra vẻ lạnh nhạt, lại âm thầm mồi chài huynh đệ của hắn.
Hay cho Cao Lãng, ngươi vì nữ nhân mà bỏ rơi huynh đệ của mình, chuyện gì mà ta lại không thể biết trước? Ngươi có còn là huynh đệ của ta không thế?
Vân Hi suy đoán không sai. Cao Lãng biết được rất nhiều chuyện, thế nhưng không phải do Chung Linh nói ra, mà do cô cô của nàng, Chung Thy nói cho Cao Lãng.
Mặc dù không biết tại sao Chung Thy lại đối xử với hắn tốt như vậy. Thế nhưng có chỗ tốt không lấy, thì là đồ ngốc.
Mọi thông tin trong cuộc thi lần này, Cao Lãng đều biết. Duy chỉ còn có Vân Hi, là người mơ màng duy nhất trong chuyện này mà thôi.
Đột nhiên Chung Linh đang đi về phía trước bỗng gia tốc, lao thẳng lên phía trước.
Đối diện nàng, là một con yêu thú cấp hai, Kim Mao Trư đang mò mẫm tìm kiếm thức ăn.
Kim Mao Trư thuộc loại yêu thú hiếm, là một con lợn rừng với bộ lông màu trắng muốt. Giá trị bộ lông trên người nó, còn đắt giá hơn cả yêu hạch của nó.
Kích thước chỉ to như một con lợn rừng bình thường, so với kích thước các yêu thú khác, thì nhỏ bé hơn rất nhiều.
Nếu không phải Kim Mao Trư liên tục gây tiếng động, thì Chung Linh cũng sẽ không phát hiện ra nó.
Cảm nhận được nguy hiểm, Kim Mao Trư ngẩng đầu lên, nó nhìn thấy Chung Linh đang lao đến chỗ nó.
Theo bản năng, Kim Mao Trư lập tức chạy, trong mồm liên tục kêu " éc éc..." gọi đồng loại cầu cứu.
Nói đùa đâu, bản thân nó vốn không phải thuộc loại thiên về sức tấn công, lại thêm Chung Linh khí thế đáng sợ như vậy. Nó không chạy để chết sao?
Kim Mao Trư chợt cảm thấy nhân sinh của nó vô cùng nguy hiểm.
Nhìn thấy Kim Mao Trư chạy, Chung Linh sầm mặt lại, sắc mặt càng thêm lạnh lẽo. Linh khí gia tốc, lao nhanh đến chỗ Kim Mao Trư.
Đây là con mồi đầu tiên của nàng, sao có thể cho bỏ qua cho nó dễ dàng như thế được.
Kim Mao Trư tốc độ rất nhanh, cậy bản thân da dày thịt béo, nó cứ nhằm vào bụi rậm, chỗ nhỏ bé mà lách qua vào, lại thêm thân hình chỉ như một con lợn rừng nhỏ, vô cùng nhanh nhẹn.
Chung Linh càng thêm tức giận, nàng chuyển hết sự bực tức thành động lực, kiếm liên tục chém ra.
Mặc kệ phía trước đường đi nhỏ bé hay vướng víu cỡ nào, đều bị kiếm của nàng san bằng.
m thanh rung động, cả một khu vực bị một người một heo cho ủi thành đường nhỏ đủ để đi lại.
Đằng sau, Cao Lãng và Vân Hi gia tốc theo sau, vẻ mặt bất đắc dĩ. Chung Linh có phải quá quyết tâm rồi, quyết chí hơn thua với một con heo.
Thế nhưng Chung Linh đã quyết tâm như vậy, chính là kiên trì quyết bắt được Kim Mao Trư đến cùng, thề không bắt được không bỏ qua. Ngoài việc chạy theo nàng, cũng không thể làm gì hơn.
Hai người cũng đã vận dụng linh khí hết sức rồi. Ở trong Khúc Dao Lĩnh này phải luôn bảo tồn thực lực, đề phòng có phát sinh xảy ra.
Đâu ai như Chung Linh, điên cuồng đến như vậy...
Kim Mao Trư dừng lại, nó ngừng kêu, xoay người lại nhìn đối diện với Chung Linh.
Chung Linh cũng dừng bước lại, vẻ mặt nở một nụ cười rét lạnh, từng bước chậm chạm tiến đến Kim Mao Trư:" Sao rồi? Chấp nhận bỏ cuộc, nhận mệnh rồi sao?"
Vốn dĩ yêu thú cấp hai, với thực lực của nàng, chính là một chiêu miểu sát.
Ai ngờ Kim Mao Trư mặc dù là yêu thú cấp hai, nó lại nhát tới vậy.
Vừa nhìn thấy nàng lao đến, đánh cũng không đánh, vừa chạy vừa kêu gào thảm thiết. Nàng còn chưa kịp chạm vào nó một cái lông nào đâu.
Kim Mao Trư duy trì im lặng, cả người hơi bồn chồn, chân liên tục dậm dậm xuống đất.
Lỗ mũi khịt khịt liên tục, sau đó dụi dụi vào mặt đất.
Chung Linh bước chậm đến phía nó, trong lòng cười lạnh. Hôm nay dù ngươi có tỏ vẻ đáng yêu thế nào, cũng không thể thoát khỏi vận mệnh của ngươi đâu.
Đằng sau Kim Mao Trư, đám bụi cỏ sau lưng nó chuyển động. Sắc mặt Chung Linh chợt biến đổi, bước chân dừng lại, có chút cảnh giác nhìn về phía đối diện.
Từ trong bụi cỏ, chui ra hơn mười con yêu thú cấp hai, Hắc Mao Trư. Kích thước to gấp đôi con ngựa trưởng thành, ánh mắt hung hăng nhìn về phía Chung Linh.
" Éc...éc..." ( Đến a, ngươi đến a.)
Kim Mao Trư vô cùng hưng phấn kêu gào, đồng loại của nó tới rồi, nó cũng không cần phải lo lắng nhân loại phía đối diện kia.
Sự an toàn của nó đã được đồng loại bảo hộ.
Sau lưng Chung Linh xuất hiện hai bóng người, bây giờ Cao Lãng và Vân Hi mới chạy tới kịp.
Hơi nghiêng đầu nhìn về phía hai người, khoé miệng Chung Linh hơi nhếch lên:" Các ngươi vừa tới kịp."
" Ô, đây là tính mở hội sao? Thật không uổng công ngươi chạy lâu như vậy, hoá ra là gọi đồng loại tới sao? Cao tay nha." Vân Hi ngạc nhiên nhìn về phía đối diện, giọng nói vui vẻ nói ra, khiến Chung Linh mặt đen lại.
Mặc dù Vân Hi đang nói với con Kim Mao Trư đó, nhưng nàng cũng nghe được lời chọc ghẹo của hắn.
Khen Kim Mao Trư cao tay chẳng phải nói nàng còn không bằng nó hay sao.
Không khí xung quanh nàng bất chợt nổi lên một tầng sương trắng. Đủ để hiểu tâm tình của nàng bây giờ không tốt cỡ nào.
Cao Lãng lắc đầu thở dài, ngươi thích tìm đường chết đến vậy sao?
Ánh mắt có chút thú vị nhìn về Kim Mao Trư, mặc dù thực lực yếu hơn so với yêu thú bình thường, thế nhưng Kim Mao Trư lại có thiên phú kêu gọi đồng loại của nó, chỉ cần đều là heo, thì đều là đồng loại của nó.
Không chỉ yêu thú cấp hai, mà cả yêu thú cấp ba, cấp bốn cũng đều như vậy. Loại thiên phú này, khiến nhiều người vừa yêu vừa sợ.
Bắt được nó, chẳng phải là có cơ hội bắt được rất nhiều yêu thú khác hay sao?
Thế nhưng bình thường Kim Mao Trư giấu rất sâu trong đàn. Nếu không vượt qua được cả đàn yêu thú, thì còn lâu mới có thể bắt được Kim Mao Trư.
Lần này, phải nói vận khí ba người vô cùng tốt, mới có thể gặp một con Kim Mao Trư đi lạc như thế này.
Nhìn về hơn mười con Hắc Mao Trư ở phía đối diện, Cao Lãng cười vui vẻ, đều là yêu thú cấp hai, dù cho linh khí có chút hao tổn do chạy theo Chung Linh thế nhưng một mình hắn đánh với cả đám này, cũng là dư sức.
Huống chi ở đây còn có thêm cả Vân Hi và Chung Linh giúp đỡ.
Kim Mao Trư vẫn không biết vận mệnh của mình, nó vẫn đang vô cùng hưng phấn kêu gào.
Đồng loại của nó ở đây, tính an toàn được đảm bảo, Kim Mao Trư còn sợ gì nữa cơ chứ, trong miệng kêu " éc éc" liên tục, bốn chân nhảy nhót, khiêu khích sự nhẫn nại của Chung Linh.
Đàn Hắc Mao Trư sau khi nhìn thấy ba người, trong miệng " ụt ụt" vài tiếng, đầu hơi cúi thấp, chân liên tục dẫm đạp tại chỗ.
Cả đàn cùng chung một động tác, khí thế nhất thời vô cùng rầm rộ, âm thanh chấn động không dứt.
" Là không nhịn được muốn ra tay sao?" Cao Lãng cười nhạt, bàn tay phải nắm vào cán kiếm, ánh mắt nghiền ngẫm.
Đã rất lâu rồi, kiếm của hắn không rút ra. Nếu để lâu thêm nữa, có lẽ bị gỉ sét mất.
Chung Linh không nói câu nào, thanh trường kiếm nắm chặt trên tay. Hôm nay nàng không giết đám yêu thú trước mặt, nàng không còn liêm sỉ nào đi gặp người ta.
Vân Hi vẫn luôn duy trì vẻ mỉm cười trên mặt, trên tay hắn không biết khi nào xuất hiện một thanh đoản đao. Không khí xung quanh hắn hơi mờ đi, hình dáng thoắt ẩn thoắt hiện.
Ụt ịt...
Đàn Hắc Mao Trư xông lên phía trước, hai mắt đỏ hồng, con đường phía trước gần như bị san bằng, thậm chí mặt đất còn hơi có rung động.
Đối với đàn Hắc Mao Trư đang xông lên, ba người đều động, khí thế như gió mạnh, lướt qua người đàn yêu thú.
Chỉ thấy một đợt qua đi, lập tức có ba con Hắc Mao Trư thân hình gục xuống đất, trên người phun máu tươi, vết đao kiếm sắc bén sâu thấy xương.
Một đòn miểu sát.
Ụt ụt..
Kim Mao Trư mộng bức, nó chợt nhận ra, cảm giác nguy hiểm vừa mới rút đi, lại quay về với nó.