Bày trí trong điện đều vượt ngoài khuôn khổ, khiến ta có chút lo lắng. Nếu muốn làm một hiền phi, có lẽ ta nên nhắc nhở chàng vài lời chăng? Dù chẳng phải bậc đại tài như Ban Tiệp Dư, ta cũng nên giữ chút bộ dạng chứ nhỉ?
Vừa định bắt đầu diễn màn kịch, chàng đã kéo tay ta đi: “Ta dẫn nàng đến một nơi.”
Chưa kịp phản ứng, ta đã bị chàng kéo đi một lần nữa.
Hành động này cũng quá quen thuộc rồi! Đế vương nổi tiếng khó chiều lại dễ gần thế này ư?
Sự thân mật tự nhiên này đúng là có chút kỳ lạ!
Ta chẳng ngờ chàng lại đưa ta lên trên tường thành.
Phóng tầm mắt xuống, ta thấy được cả bốn bể, tựa như kẻ nắm giữ thiên hạ đang nhìn xuống thế gian. Đây hẳn là thời khắc đế vương đắc ý nhất, thế mà lúc này, người đứng bên cạnh chàng lại là ta.
“Ái phi, nàng thấy hả dạ chứ?” Chàng dịu dàng nói, giọng nói như có chút mê hoặc.
Ta nhìn xuống cổng thành, nơi Bùi Triệu vẫn đang quỳ gối, lưng thẳng đứng, người cứng đơ.
“Bệ hạ thấy hả dạ không?” Ta hỏi ngược lại, khiến chàng có chút sững sờ, rõ ràng không ngờ ta lại đáp như vậy.
“Trẫm cũng không biết nữa. Vẫn luôn nghĩ báo thù, có được thiên hạ sẽ rất vui vẻ, nhưng bây giờ chỉ thấy trống trải.” Ai ngờ, một đế vương lòng dạ thâm sâu lại cùng tân phi của mình thảo luận về triết lý nhân sinh sâu xa đến vậy.
“Trên đỉnh cao nhất, gió quá lớn, người quá lạnh!” Nghĩ đi nghĩ lại, ta cũng chỉ có thể kết luận như vậy
4
Giường ở Tử Thần Cung mềm mại vô cùng, hương thơm thoang thoảng cũng là mùi mà ta yêu thích nhất.
Khi tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao, ta giật mình tỉnh giấc rồi lại ngả người xuống nằm tiếp. Cung này không có Thái hậu, cũng chẳng có Hoàng hậu, không cần phải hành lễ chào hỏi ai cả. Nghĩ vậy, ta quyết định ngủ thêm một chút nữa.
Đến khi ta tỉnh dậy lần nữa, trời đã về chiều. Một đoàn cung nữ mang khay đồ ăn, quỳ dưới đất chào: “Tham kiến Chung Phi nương nương."
Âm thanh đồng loạt này khiến ta giật nảy mình.
“Còn định tiếp tục nằm dài sao?” Tiếng của Dung Sâm từ đâu vọng tới, chàng đã trở về từ buổi chầu từ khi nào, giờ đây đang nhàn nhã ngồi bên bàn, tay cầm tấu chương, ung dung phê duyệt. Từng cử chỉ của chàng đều thanh tao, như thể mỗi động tác đều có thể khắc họa vào thơ, vào tranh. Với dung mạo thế này, chẳng trách khiến những tiểu thư thế gia kia phải nhung nhớ mãi, vừa kịp đắc ý, lòng ta lại chẳng khỏi lo lắng.
“Ái phi cau mày, có chuyện gì khiến nàng phiền muộn thế?” Chàng bước tới, vượt qua hàng cung nữ quỳ gối, lấy chiếc khăn nhúng nước ấm trên khay, ngồi xuống cạnh ta, dường như định lau mặt cho ta. Trong khoảnh khắc đó, ta ngửi thấy mùi hương mật hoa mẫu đơn, đúng loại ta yêu thích nhất. Ta liền giật lấy khăn, lau mặt qua loa. Để Hoàng đế hầu hạ, ta sợ đầu mình không giữ nổi trên cổ. Chuyện này mà đồn ra ngoài, chắc ta không còn sống nổi nữa!
“Trương Đức, dọn đồ ăn đi.” Chàng tùy ý ra lệnh.
Lão công công mang chiếu chỉ hôm nọ cúi đầu cung kính, vẫn giữ nụ cười y hệt như ngày hôm đó: “Nương nương, bệ hạ luôn chờ dùng bữa cùng người đấy ạ.”
Ta không thốt nên lời, lòng dạ đầy bất an…
Hoàng đế chưa từng vắng triều, nhưng tân phi như ta lại dựa vào sủng ái mà sinh kiêu. Nếu các văn thần trên triều biết được, ta e là mình sẽ bị gán cho cái danh họa thủy hồng nhan mất thôi.
Dùng xong bữa, khó khăn lắm mới tiễn được chàng đi, ta cuối cùng cũng được một chút yên tĩnh, thì lại thấy Thanh Nhi đứng cười đầy vẻ mập mờ.
“Em cười trông kỳ cục thật đấy.” Ta chọc vào trán nàng.
“Nương nương dậy trễ thế này, xem ra đêm qua bệ hạ…”
“Phụt!” Ta phun một ngụm trà thẳng vào mặt nàng. Con bé này theo ta hai năm, ngày càng lắm điều. Dám trêu chọc ta như thế.
Nhưng ta biết giải thích sao đây, chẳng lẽ lại bảo ta và Hoàng đế chỉ đắp chăn nói chuyện thôi sao?
Dù sự thật là vậy, nhưng ai mà tin được cơ chứ?
5
Chưa từng có ai dạy ta cách phục vụ một vị Hoàng đế, nhất là một vị Hoàng đế không theo lẽ thường. Những câu chuyện sách vở mô tả sự cẩn trọng, luồn cúi, và nhưng nội dung như gần vua như gần cọp dường như không áp dụng được với chàng. Ta đã ném hết mấy cuốn sách nhảm nhí đó đi, vì rõ ràng chúng chẳng có chút tham khảo gì cho hoàn cảnh này.
Không ai tranh sủng với ta, cũng chẳng ai mưu mô đấu đá trong hậu cung, khiến ta cảm thấy như mình đang ở đỉnh cao của sự cô độc vậy.
Sau mấy tháng trong cung, cuối cùng ông trời cũng ban cho ta chút niềm vui khi đưa một kẻ đến để giải buồn.
Ta pha trà ngon đón tiếp người ấy.
Dù sao đó cũng là biểu muội của Hoàng đế, đắc tội là điều không thể.
Khi Hoàng đế đăng cơ, gia đình ngoại tổ mẫu của chàng đã được phong thưởng hậu hĩnh, đặc biệt là người biểu muội này – nàng ta được phong làm Đoan Thành Quận chúa, không chỉ trong cung mà ngoài cung cũng đều tôn kính nàng ta.
Nàng ta ngắm nhìn hoa mẫu đơn trong cung của ta nở rực rỡ, rồi tiện tay bẻ một cành, nâng niu ngắm nghía.
Bọn cung nữ xung quanh không dám thở mạnh.
Ai cũng biết ta quý mấy khóm mẫu đơn này biết bao, chỉ rụng vài chiếc lá thôi cũng khiến ta đau lòng, huống chi là bị bẻ mất một cành.
Ta siết chặt nắm tay, nhưng vẫn mỉm cười nói: “Nếu quận chúa thích, thì cứ mang về đi.”
“Thôi đi, cái thứ tàn hoa bại liễu này, bổn quận chúa không cần.” Nói xong, nàng ta ném nhành hoa xuống dưới chân rồi đạp lên.
Tàn hoa bại liễu?
Nghe thật chói tai.
“Nếu ngọc bích không tì vết lại không sánh bằng tàn hoa bại liễu, há chẳng phải càng đáng thương hơn sao? Quận chúa, ngươi có phải vậy không?” Ta châm chọc đáp trả, khẽ cười trong khi tay cầm chiếc khăn.
“Ngươi… đúng là không biết xấu hổ…” Đoan Thành Quận chúa tức tối vung tay áo bỏ đi. Ta nằm nghiêng trên trường kỷ, thoải mái bóc một quả quýt mật, cười không ngớt.
“Thanh Nhi, ngươi xem trong kho có miếng ngọc bích nào đẹp không, mang tặng Đoan Thành Quận chúa, nói là phần thưởng của ta cho nàng ấy.”
Thanh Nhi hăm hở đi, khi quay lại, khuôn mặt của nàng tràn đầy ý cười không giấu đi được.
“Nương nương, Đoan Thành Quận chúa nhìn thấy quà người tặng thì giận đến đỏ mặt, đuổi nô tì ra ngoài.”