Đêm tân hôn, khi vén tấm khăn trùm đầu của nàng, qua đôi mắt lạnh lùng xa cách, ta đã hiểu rõ thái độ của nàng. Tựa như một thùng nước lạnh dội thẳng vào lòng ta.
Nàng quá mức bình tĩnh, chẳng có chút gì giống tân nương mới cưới, không một chút vui mừng hay bối rối. Với nàng mà nói, hôm nay phu quân là ta hay là ai khác đều không có gì khác biệt. Dù sao cũng chẳng phải người trong lòng nàng.
Nàng nâng chén rượu giao bôi, đưa cho ta một ly, chúng ta kề nhau uống cạn.
Đặt ly rượu xuống, nàng bất ngờ đưa tay muốn giúp ta thay y phục.
Ta vội nắm lấy tay nàng, nhìn thẳng vào mắt nàng: “Ta tự làm.”
Nàng chậm rãi rút tay lại, dõi theo ta tháo bỏ ngoại bào.
“Nàng thật lòng muốn làm thê tử của ta sao?” Lời này, thật ra ta cũng hỏi một cách nghiêm túc.
Nàng ngẩn ra, rồi khẽ cười nói: “Đã thành thân rồi, tướng quân nói thế là sao?”
Ta nhìn vào mắt nàng, giọng nói mang theo chút cố chấp: “Thê tử của ta, trong lòng chỉ có thể có mình ta. Nàng làm được không?”
Nàng trầm tư trong chốc lát, rồi lại mỉm cười: “Tướng quân là người trọng tình trọng nghĩa, điều này ta không thể lừa chàng được. Trong lòng ta chỉ có một người, tiếc là không phải tướng quân.”
Nghe nàng nói xong, ta nhấc chiếc áo ngoài lên lần nữa, vì ta đã nhận được câu trả lời như dự đoán.
“Nếu không phải, ta sẽ không ép buộc.”
Nàng nghe lời ta nói, trên mặt rõ ràng thoáng qua vẻ ngạc nhiên.
Khi ta bước đến cửa, vẫn không cam lòng mà hỏi một câu: “Hôm nay không phải, sau này có thể chứ?”
Nàng hiểu điều ta đang hỏi.
“Có lẽ vậy.”
Nhận được một câu trả lời mơ hồ, tâm trạng ta phức tạp, bèn phất tay áo bỏ đi, tiến về thư phòng.
Ai cũng nhìn ra được, ta đang tức giận.
Ta giận vì lòng nàng đã có người khác, lại càng giận hơn với thái độ lạnh nhạt của nàng.
Nếu nàng mở miệng, dù chỉ là chút níu giữ, ta chắc chắn sẽ ở lại, sẽ không để nàng khó xử trong đêm tân hôn. Nhưng nàng không nói gì, có lẽ nàng còn nhẹ nhõm hơn, không cần phải tiếp tục giả vờ, cũng không cần phí sức đối đáp với ta.
Nhưng hệ quả là cả phủ đều cho rằng ta không hài lòng với hôn sự này. Họ vốn đã nghĩ rằng Khương Dao là nữ nhi con vợ lẽ, trèo cao đến nhà ta, nay càng thêm phần coi thường, chẳng để nàng vào mắt.
Những ánh mắt khinh thường và sự lười nhác của đám gia nhân, nàng đều thấy cả. Ta muốn xem nàng sẽ đối phó với những kẻ đó ra sao.
Ai ai cũng nghĩ rằng ta không muốn cưới Khương Dao, nhưng chẳng ai nhận ra bàn tay ta giấu trong tay áo đã ướt đẫm mồ hôi.
Để nàng đó vài ngày, ta bắt đầu hối hận.
Thế nhưng, ta không dám mở lời trước, vì hôm đó nàng không hề giữ ta lại, sau cũng chẳng hỏi thăm ta câu nào.
Ta lén lút dặn dò quản gia, không để thiếu thốn thứ gì cho nàng, nàng muốn gì thì cho nấy.
Ban đầu, quản gia trố mắt không tin lời đó thốt ra từ miệng ta, vì ta chưa bao giờ bận tâm đến chuyện trong phủ. Vậy mà vì nàng, ta lại không nhịn được mà phải lên tiếng. Nữ nhân vô tâm vô phế này, quả nhiên còn tuyệt tình hơn cả ta.
Nghe nha hoàn nói, nàng mỗi ngày đều ăn uống ngủ nghỉ, thật là nhàn nhã.
Đêm xuống, ta đứng từ xa nhìn nàng dưới tán cây ngọc lan, nàng thật sự nằm thoải mái trên ghế mỹ nhân, để nha hoàn đ.ấ.m chân bóp vai, còn bản thân thong thả bóc trái cây.
Trên đời này lại có người vô lo vô nghĩ như vậy, sống thật tiêu dao.
Ta khẽ cười, quay người bỏ đi.
Tiểu tư đứng sau lưng hỏi ta đến rồi sao không vào?
Ta nhớ đến dáng vẻ an nhàn của nàng, có lẽ nếu ta vào, nàng sẽ thấy không thoải mái chăng.
Nghe thấy lời nàng nói, lòng ta khẽ rung lên, nhưng trên gương mặt vẫn giữ vẻ lãnh đạm: “Nạp thiếp sao?”
Nàng khẽ gật đầu, thần sắc bình thản, dường như chuyện này chẳng liên quan đến cuộc hôn nhân của chính nàng, mà chỉ là câu chuyện nhàn nhã của người ngoài.
“Ta cho rằng, tướng quân oai hùng xuất chúng, bên cạnh có vài người tri kỷ bầu bạn thì sẽ không còn cô quạnh.” Nàng nói một cách tự nhiên, tựa hồ như đã suy tính kỹ càng.
Ta kìm nén cơn giận, lạnh lùng hỏi lại: “Đây thực sự là điều nàng mong muốn?”
Nàng mỉm cười nhẹ, ánh mắt bình thản nhìn ta: “Đã là phu thê, ta và tướng quân tất nhiên nên đồng cam cộng khổ, ta dĩ nhiên hy vọng tướng quân mãn nguyện.”
Lời nói của nàng nhẹ nhàng như gió thoảng, nhưng ta lại cảm thấy trong đó mang theo cái lạnh lẽo không sao diễn tả được.
Ta cố gắng giữ bình tĩnh, khẽ gật đầu: “Nếu như vậy, nàng đã có người nào cảm thấy ưng ý chứ?”
Nàng rũ mắt mỉm cười, giọng nói đều đặn, đáp lại: “Thiếp thấy tiểu thư Chu gia được lắm, dịu dàng nết na, có lẽ là người phù hợp.”
“Vậy cứ làm theo lời nàng đi.”
Nàng nghe vậy, đôi mắt rạng rỡ, trông như trút được gánh nặng, hóa ra nàng sợ ta không đồng ý đến thế.
Đúng vậy, nếu ta từ chối, ắt sẽ khiến nàng chịu thêm bao nhiêu áp lực không đáng có.
Nàng bước ra với dáng vẻ nhẹ nhõm, còn ta nhìn thanh trường kiếm treo trên tường, bỗng cảm thấy lúng túng, không biết làm sao để đưa nó cho nàng.
Chỉ e rằng nàng chẳng hề vui mừng, chỉ thấy đó là món quà chẳng dễ đón nhận.
Thôi, cứ để nó ở đấy vậy.
Từ lúc nàng bước vào phủ tướng quân, phần đời còn lại của nàng, ta sẽ bảo vệ nàng chu toàn, không để nàng phải nhúng tay vào việc gì liên quan đến gươm đao nhuốm máu.
Sáng hôm sau, những mỹ nhân trẻ tuổi yểu điệu lần lượt tiến vào phủ.
Hóa ra, lời nàng nói về việc nạp thiếp, lại là nhiều người đến vậy.
Quả là không khác gì cảnh hoàng đế tuyển phi.
Nàng nhìn ta, nói một cách nghiêm túc: “Tướng quân, chàng xem, vị muội muội này làn da trắng ngần, eo thon mềm mại…”
“Vị này thân hình yểu điệu, đôi môi đỏ tươi và hàm răng trắng ngần.”
“Còn vị này lại am hiểu vũ nhạc, có thể giúp tướng quân giải khuây.”
...
Nàng nói chuyện vui vẻ vô cùng, từ trong ra ngoài đều ngập tràn niềm vui.
Muốn tìm lấy chút miễn cưỡng trong đó, cũng thật là khó khăn.
Có lẽ điều nàng phải gượng ép nhất, chính là sợ ta sẽ không chấp thuận.
“Phu nhân cảm thấy tốt là được.”
Có lẽ khi nghe ta gọi “phu nhân”, trên gương mặt nàng thoáng hiện chút bối rối, nhưng chỉ trong chớp mắt rồi biến mất.