Sau khi đón Hạ Tri Châu ra khỏi Tư hình viện, Thiên Tiện Tử bèn đưa các đệ tử đến phủ thành chủ. Thương mại của Loan thành phát triển hưng thịnh có tiếng, thế nên phủ thành chủ cũng rất xa hoa tráng lệ. Nhìn qua một lượt, chỗ nào trong phủ cũng xa hoa lộng lẫy, chỉ kém viết bốn chữ: "Ta rất giàu có." mà dán lên nữa thôi.
Lúc trước Ninh Ninh đã đến thành Già Lan, đây cũng là một toà thành thương nghiệp phát triển rất phồn thịnh, nhưng dù sao thành Già Lan cũng đã chìm dưới nước nhiều năm, hơn nữa thành chủ thích phong cách lịch sự tao nhã nên không khí ở đó không thể so sánh với Loan thành được.
Đi xuyên qua cửa chính to cao bề thế, lại đi qua một đoạn hành lang dài đèn đuốc sáng trưng, tường cao thấp thoáng, đoàn người bước vào tiền viện dùng để đón khách trong tiếng cười nói ồn ào và tiếng đàn du dương.
- Thiên Tiện trưởng lão! Ngại quá, không thể tiếp đón trưởng lão từ xa được!
Người dẫn đường vừa mới lui ra, một người đàn ông mặc quần áo hoa lệ lập tức bước lên đón tiếp bọn họ. Ông ta nhìn đám người Ninh Ninh một lượt rồi cười vang: "Đệ tử của Huyền Hư kiếm phái toàn người tuổi trẻ tài cao, thế này thì quý phái năm nay nhất định sẽ đứng đầu pháp hội cho mà xem."
Thiên Tiện Tử cười ha ha: "Cảm ơn thành chủ quá khen."
Hắn vừa dứt lời thì nhìn sang người phụ nữ đang đứng ở đằng sau ông ta: "Vị này chắc hẳn là thành chủ phu nhân đúng không?"
Thành chủ nghiêng người, ôn hoà giới thiệu "Tới đây nào, Loan nương."
Người phụ nữ kia vốn đứng ở chỗ bóng râm dưới bức tường cao, hơn nữa lại bị thành chủ chắn mất hơn nửa người, sau khi nghe Thiên Tiện Tử nhắc đến mình mới bước lên. Đến tận lúc này Ninh Ninh mới nhìn rõ khuôn mặt của người này.
Nàng trông vô cùng xinh đẹp: đôi mắt hoa đào quyến rũ khảm một đôi đồng tử màu hổ phách trông long lanh như nước tan từ băng trên tuyết sơn, tuy trông hết sức có thần nhưng lại lạnh lẽo xa cách, không có bao nhiêu độ ấm của người sống. Nàng mặc một bộ váy đỏ dệt từ long tiêu và vân cẩm, long tiêu mỏng manh như sương mù, vân cẩm mỹ lệ như mây hồng, hai thứ vải hoà quyện với nhau dệt thành một bức tranh hoa tươi nở rộ trong sương mù làm cho dáng người vốn đã uyển chuyển của nàng trở nên lay động, diễm lệ phi thường.
Trước khi đến Loan thành Ninh Ninh đã đi tìm hiểu đôi chút. Thành chủ Loan thành họ Lạc tên là Nguyên Minh, là một phù tu thiên tài cấp Nguyên Anh. Trước đây y từng có một đời vợ, nghe nói người này là một đại tiểu thư con nhà quan, nhưng người này vốn ốm yếu lắm bệnh, sau khi sinh con không lâu thì đã cưỡi hạc về trời. Thành chủ phu nhân hiện tại tên là Loan nương, từ nhỏ nàng đã bị bán vào chốn yên liễu, đã không còn dùng tên họ ban đầu từ lâu rồi.
Một người là chủ nhân của một tòa thành oai danh hiển hách, một người là nữ tử chốn phong trần thân phận thấp kém, hai người họ vốn không có bất cứ điều gì liên quan đến nhau, nhưng trong một lần yến hội nọ, Lạc Nguyên Minh vừa gặp đã phải lòng nàng. Giai thoại lãng mạn này được bá tánh trong thành truyền tai nhau, câu chuyện tình yêu của hai người bị cải biên thành mười mấy phiên bản, bản này ly kỳ hơn bản kia, bản trước ái muội hơn bản sau, thậm chí còn có phiên bản người mẹ đã qua đời nhiều năm của thành chủ bỗng nhiên sống lại, ném thẳng vào mặt nữ chính Loan nương một đống ngân phiếu: "Đây là 500 vạn linh thạch, mau rời khỏi con trai ta đi!"
Nếu bàn về trình độ phi lý thì Diêm Vương cũng tức phát khóc, nhưng từ đó cũng có thể nhìn ra được rằng cho dù cổ kim gì thì độ nhiệt tình khi ship otp của quần chúng nhân dân vẫn trước sau như một không có gì thay đổi.
Loan nương vốn đang lạnh mặt, lúc nghe thấy Lạc Nguyên Minh gọi mình thì khuôn mặt khẽ dãn ra, khóe miệng khẽ nhếch lên để lộ ra một nụ cười nhạt nhẽo. Nàng vốn là vũ nữ, khi đi lại dáng người uyển chuyển mềm mại, làn váy cũng đong đưa qua lại theo từng bước chân, gấm vóc ánh lên dưới ánh đèn trường minh đẹp không sao tả xiết.
Thiên Tiện Tử hàn huyên vài câu với vợ chồng thành chủ thành chủ rồi dẫn mọi người nhập tiệc.
Tiền viện của phủ thành chủ rộng đến mức không thể tưởng tượng được. Bàn ghế được xếp theo thứ tự, bên trên là thức ăn và các loại điểm tâm. Ninh Ninh thân với đại sư tỷ nhất nên nãy giờ vẫn đi cùng với Trịnh Vy Ỷ. Trong biển người tấp nập, cô trông thấy vài gương mặt quen thuộc.
Tiểu sư phụ Minh Không của Phạn Âm Tự vẫn bị một đám người vây ở giữa, hắn đang thao thao bất tuyệt giảng những câu mà đến chính hắn nghe còn không hiểu, rặt một mớ đạo lý đao to búa lớn nhặt từ kinh Phật ra. Đám người xung quanh tuy nghe không hiểu gì nhưng ai cũng giả vờ là mình hiểu, người nào người nấy ra sức gật đầu như gà mổ thóc. Nếu có ai đó mở miệng thắc mắc nhất định sẽ nhận được một đống ánh nhìn thương hại kiểu: "Này phải tự biết trong lòng, không được nói ra bên ngoài (nên không nói cho ngươi biết được đâu)".
Người của Vạn Kiếm Tông đã đến đây từ sớm, vài người trong số đó đã nhào lên đánh nhau với người của Lưu Minh Sơn. Một người hầu trong phủ thành chủ lặng lẽ đứng trong góc, tay cầm một quyển sổ nhỏ, ghi chép lại số lượng linh thạch cần dùng để bồi thường. Theo như lời quần chúng hóng hớt xung quanh thì đám người Lưu Minh Sơn, sau khi cơm no rượu say thì bắt đầu để cái mồm đi hơi xa, ngôn ngữ mất kiểm soát, vô tình bị đệ tử của Vạn Kiếm Tông nghe thấy. Hai bên đấu khẩu kịch liệt một hồi, cuối cùng rút kiếm đánh nhau.
Tầm mắt dừng lại trên khuôn mặt nghiêng sắc nét của một người trong đám người đó, Ninh Ninh hơi ngạc nhiên. Đó là một thanh niên thân hình cao gầy yếu ớt, đuôi mắt có ấn ký màu đỏ câu hồn chúng sinh. Hình như cảm nhận được có người đang nhìn mình, hắn lẳng lặng quay đầu nhìn lại. Hoá ra là thiếu thành chủ thành Già Lan, Giang Tứ.
Giang Tứ hôn mê mấy năm, sau khi tỉnh lại trông vẫn cứ ẻo ẻo như người bệnh chưa khỏi hẳn, nhưng dáng vẻ ốm đau bệnh tật này cũng không thể át được khí chất vương giả cuồn cuộn trên người của hắn. Sau khi nhìn thấy Ninh Ninh và Trịnh Vy Ỷ, hắn cười lạnh một tiếng: "Hừ, nữ nhân này."
Trịnh Vy Ỷ nhăn mặt theo bản năng: "Xì, đồ ngu ngốc."
Nàng nói xong thì nghĩ nghĩ gì đó rồi ghé vào tai Ninh Ninh thì thầm: "Tiểu sư muội, muội có thấy con hàng vung tiền như rác kia không? Để tỷ dạy muội như thế nào gọi là làm ăn buôn bán nhé!"
Thấy Trịnh Vy Ỷ nhìn mình chăm chăm không chớp mắt, Giang Tứ vô cảm ho khan vài tiếng, đáy mắt lại có ý cười thoáng xẹt qua.
Nữ nhân kia quả nhiên yêu hắn chết đi sống lại, chẳng qua mới thoáng nhìn thấy hắn thôi đã không do dự dẫn cả sư muội đồng môn đi về phía hắn rồi. Chỉ tiếc rằng hắn đã đoạt tuyệt tình ái, không thể nào hứa hẹn gì với nàng được.
- Thiếu thành chủ.
Trịnh Vy Ỷ bước vào bước đến gần hắn, miệng mỉm cười: "Sao ngài lại ở đây?"
Giang Tứ lạnh giọng đáp lại: "Già Lan và Loan thành có quan hệ tốt đẹp từ bao đời, bây giờ Loan thành tổ chức thập phương pháp hội, tại hạ đương nhiên phải đến ăn mừng rồi."
Hắn nói đến đây thì thoáng dừng rồi lại ho nhẹ: "Ngươi cũng đến tham gia thập phương pháp hội? Hửm?"
Cái câu "hửm" cuối cùng này là thành quả hắn đúc kết được sau quá trình cày thoại bản không quản ngày đêm của mình.
Giang Tứ tự biết mình không theo kịp thời đại bây giờ nên trước khi chia tay với đám người của Huyền Hư kiếm phái đã đến gặp Trịnh Vy Ỷ mua một đống thoại bản. Hắn ngày đêm dốc lòng nghiên cứu, cuối cùng tổng kết ra được các đặc điểm điển hình của nam giới hiện giờ, ví dụ như lạnh lùng xa cách, thích dùng từ "nữ nhân", hai cái này thì giống y đúc nhiều năm về trước, không có gì đáng nói cả; hành vi hay làm nhất của họ là "nhướng mày", "cười gian manh*" với "phồng má**", cho dù làm gì thì cũng phải "bình thản"; nói chuyện phải thêm một chữ "hửm" vào cuối, hơn nữa nhất định phải dùng giọng điệu vô cùng "trầm thấp khàn khàn" cộng thêm ngữ khí nghi vấn. Giang Tứ nghiền ngẫm hồi lâu, cuối cùng kết luận là cái chữ này phát âm nghe không khác gì tiếng trâu kêu, dù sao thì đều là âm tiết đơn vừa trầm vừa thấp cả.
(*Nguyên văn: 邪魅一笑, nghĩa là kiểu cười trông có vẻ gian gian, nguy hiểm nhưng vẫn rất quyến rũ.)
(**Nguyên văn: 舔后槽牙, nghĩa là "liếm răng hàm sau". Khi thực hiện hành động này, đầu lưỡi sẽ sượt qua phần răng hàm bên trong đẩy phần má phồng lên làm cho các anh trông rất lấc cấc hư hỏng.)
Ngoại trừ những thứ này thì hắn còn học được rất nhiều mẫu câu mới chưa bao giờ được nghe. Nhưng một người có năng lực chịu đựng rất trâu bò như Giang Tứ cũng không có thể nào chấp nhận được việc mình sẽ đè một nữ nhân nào đó lên tường, con mắt hồng thấu như bị đau mắt hột sau đó nói với người ta: "Chỉ cần gọi một tiếng thiếu thành chủ, đến mạng của ta cũng cho nàng." Hoặc là ôm chặt lấy con nhà người ta, "giống như muốn khảm nàng vào từng tấc máu thịt trong cơ thể của mình", kiểu kiểu như vậy.
Kinh khủng quá, không khác gì đang đọc tiểu thuyết chí quái* vậy. Hắn vẫn muốn sống lâu thêm một chút chứ không muốn chết trẻ như vậy.
(*Nguyên văn: 志怪小说,, nghĩa là "tiểu thuyết chí quái", một thể loại văn học xuất hiện vào thời nhà Hán đến thời nhà Đường của Trung Quốc, nội dung chủ yếu là các câu chuyện về thần tiên, ma quỷ. Thể loại chí quái tồn tại gần như suốt lịch sử tiểu thuyết Trung Quốc và còn là nền tảng khai sinh ra truyện truyền kì đời Đường. Tác phẩm "Liêu trai chí dị" nổi tiếng đời Minh cũng ra đời trong truyền thống viết truyện chí quái đó. Trong giai đoạn Hán-Tuỳ, về nội dung, loại tiểu thuyết này xoay quanh các chủ đề chính sau:
– Những điều kỳ thú của địa phương, bác vật (động vật, thực vật, khoáng vật,...).
– Những chuyện ngoài lề chính sử.
– Những chuyện ma quỷ thần tiên mê tín
– Tuyên truyền cho uy linh của kinh tệ, tượng Phật và cái hay của việc ăn chay.)
- Thoại bản mua lần trước ngài đã đọc xong chưa?
Trịnh Vy Ỷ lại giở nụ cười thương hiệu của mình ra: "Ta lại vừa mới nhập hàng mới về, không biết thiếu thành chủ có hứng thú hay không?"
Giang Tứ im lặng chớp chớp mắt.
Lúc hắn đọc mấy quyển thoại bản tình yêu kia, phải nói là vô cùng chăm chú, quên ăn quên ngủ. Yêu tộc trong thành rất là tò mò, đứng trên đường nháo nhác hỏi nhau:
- Thiếu thành chủ mấy ngày rồi không ra khỏi nhà, không biết ngài ấy đang ở trong phủ làm gì thế?
- Nghe nói là đang đọc sách.
- Đọc sách? Chẳng lẽ ngài ấy đang đọc sách về cách trị thành? Hay là sách tu luyện một môn võ công tuyệt thế nào đó chăng?
- ... Nghe nói là mấy quyển kiểu "Bé cưng của sư tôn ngang ngược", "Từ chối gả vào hào môn: 33 ngày chạy trốn tình yêu của cô vợ nhỏ", "Tên Mạnh Quyết này rõ ràng rất yêu ta nhưng lúc nào cũng ra vẻ lạnh lùng".
- ...
- ...
Thế là chưa đến một ngày, dân trong toàn thành ai cũng biết thiếu thành chủ là người có tâm hồn thiếu nữ, đọc thoại bản tình yêu say mê đến mức quên ăn quên ngủ. Lời đồn về sau càng ngày càng thái quá, từ "đa phần là chuyện của các vị trưởng lão của Huyền Hư kiếm phái" thoắt cái biến thành "rốt cuộc thiếu thành chủ yêu nhất là Thiên Tiện Tử hay là Chân Tiêu kiếm tôn, hay là cả hai người ngài ấy đều yêu?". Lý do là vì số lượng thoại bản của hai người này là nhất, nói có sách mách có chứng, có muốn cãi cũng không được.
Giang Tứ vốn định từ chối thì nghe thấy Trịnh Vy Ỷ nói: "Thiếu thành chủ, chỗ của ta có hai quyển có nam chính là ngài, cung không đủ cầu, muốn mua thì ngài phải biết nắm bắt cơ hội đấy."
Câu này là nói thật lòng. Chuyện thành Già Lan thế nhân không ai không biết, hình tượng của thiếu thành chủ Giang Tứ đã bị thổi phồng thành một vị công tử anh tuấn dịu dàng nhưng lòng dạ thâm sâu khó lường, danh tiếng cũng theo đó mà lên như diều gặp gió. Qua một đêm, thoại bản viết về hắn xuất hiện nhiều như nấm mọc sau mưa, quyển nào quyển nấy bán đắt như tôm tươi.
Giang Tứ nghe vậy không khỏi sửng sốt. Hắn đấu tranh tư tưởng một hồi, sầm mặt hỏi: "Bao nhiêu tiền?"
Trịnh Vi Ỷ giơ một ngón tay lên: "Một ngàn linh thạch."
Giang Tứ cười lạnh.
Tuy rằng hắn ngủ lâu nên hơi lạc hậu một chút nhưng đầu óc thì vẫn còn minh mẫn lắm. Một quyển thoại bản bán giá một nghìn linh thạch, nữ nhân này sao không đi ăn cướp luôn đi?
- Đắt quá, ta chỉ có thể trả nhiều nhất năm trăm thôi.
Trịnh Vi Ỷ lắc đầu: "Một ngàn."
Giang Tứ kiên quyết: "Năm trăm."
Trịnh Vi Khỉ: "Một ngàn."
Giang Tứ: "Năm trăm."
Trịnh Vi Ỷ: "Năm trăm."
Giang Tứ: "Một ngàn."
Giang Tứ:...
Hắn chỉ chăm chăm muốn làm trái lại với Trịnh Vi Ỷ, ai ngờ nàng lại lợi dụng tư duy quán tính chơi hắn một vố.
Trịnh Vi Ỷ ra sức nhịn cười, đưa cho hắn một quyển "Thành chủ rất khó đối phó: Bé cưng ba tuổi rưỡi".
Cái tên của quyển sách này quá mức kinh hãi thế tục, Giang Tứ vừa nhìn đã thấy lạnh hết cả lưng, thiếu chút nữa tố cáo tác giả lên Hình Tư viện.
Sau khi hắn run rẩy nhận lấy quyển sách này, Trịnh Vi Ỷ lại nói: "Chỗ này ta vẫn còn một quyển, cũng giá một ngàn linh thạch, ngài có muốn mua không?"
Giang Tứ cố nén nỗi đau bị thương gia bất lương lừa gạt mà lạnh lùng nói: "Năm trăm."
Trịnh Vi Ỷ vẫn dùng giọng điệu y xì đúc ban nãy tiếp tục trả giá: "Một ngàn."
Thiếu thành chủ thành Già Lan nghiêm mặt, khoé môi nhếch lên cười lạnh lùng. Không ai tắm hai lần trên một dòng sông, thế mà nữ nhân này lại dùng chiêu y hệt ban nãy, đúng là coi thường trí thông minh của hắn.
Giang Tứ đáp rất nhanh: "Năm trăm."
- Một ngàn!
- Năm trăm!
Một vòng trả giá lại bắt đầu tuần hoàn. Vào lúc Trịnh Vi Ỷ chuẩn bị mở miệng một lần nữa, Giang Tứ ngưng thần nín thở, đồng tử co lại. Chính là lúc này! Con số lúc nãy nàng nói chắc chắn không phải là một ngàn!
Dựa theo kịch bản ban nãy, hắn đã đoán được Trịnh Vi Ỷ sẽ thay đổi giá ở lần báo giá này. Khi đó hắn nhất định sẽ không thể dựa vào tư duy quán tính mà cố tình làm ngược lại với nữ nhân này mà hẳn là nên thuận theo lời nàng mà nói ra một con số y chang. Đó chính là...
Giang Tứ dồn sức, rặn từng chữ một: "Một ngàn năm trăm!"
Lặng yên là tiếng tiêu mặc biệt ly, trầm mặc là Khang kiều đêm nay.*
(*Nguyên văn: 沉默,是今晚的康桥. Đây là câu thơ trích từ bài thơ "Tạm biệt Khang Kiều (Cambridge)" của nhà thơ Từ Chí Ma. Mùa thu năm 1922, nhà thơ Từ Chí Ma từ Anh trở về nước, quyết định ly dị với vợ là Trương Ấu Nghi. Ông đã phụ lòng vợ, từ biệt Cambridge, London, Anh, về nước chỉ để tiếp tục theo đuổi Lâm Huy Nhân. Câu này sau này trở thành một cụm từ thịnh hành trên internet dùng để chỉ việc một người nào đó nói ra câu gì đó rất sượng, rất kỳ quặc làm cho những người xung quanh thấy xấu hổ ngượng ngùng mà im lặng hoặc dùng để chỉ người nào đó không giỏi ăn nói, cứ cất lời là cuộc nói chuyện lại đi vào ngõ cụt.)
Thế là bữa tiệc náo nhiệt đêm nay đột nhiên nhiều thêm một kẻ đáng thương.
Giọng nói của chính bản thân hắn vẫn còn quanh quẩn bên tai, Giang Tứ mờ mịt ngẩng đầu lên, đập vào mắt chính là hình ảnh Trịnh Vi Ỷ đang cười không khép miệng lại được.
Ban nãy nàng nói... một ngàn năm trăm sao? Không phải năm trăm sao?
Ha ha ha, hoá ra không phải nàng sử dụng lại chiêu cũ mà là đào một cái hố khác chờ hắn nhảy vào.
Sao ngươi lại không làm theo lẽ thường thế! Bắt nạt một kẻ lạc hậu như hắn thú vị lắm sao? Hả? Thú vị lắm sao? Người phụ nữ ác độc này! Cho dù nàng có lấy được tiền của hắn thì cũng không bao giờ lấy được trái tim của hắn đâu!
- Không hổ là thiếu thành chủ, trả giá thôi cũng hào phóng như vậy.
Trịnh Vi Ỷ đắc ý rút từ túi đồ ra bốn quyển sách nhỏ đưa cho hắn, Giang Tứ như đã hoá đá, thất thểu nhận lấy chúng. Hắn vừa nhìn đã thấy trên đó viết một dòng: "Phu quân thiên tài của ta", chữ nào cũng như đang cười nhạo hắn ngu xuẩn. Trịnh Vi Ỷ chắc chắn là cố ý.
Giang Tứ chỉ thấy khó thở, suýt chút nữa phun ra một búng máu: "Nữ nhân, ngươi đang khiêu chiến giới hạn của ta đấy."
Trịnh Vi Ỷ cười rất lễ phép, cẩn thận nhận lấy đống thuế đánh lên chỉ số thông minh của hắn mà hắn vừa hai tay dâng lên cho nàng: "Không sao đâu, không phải đã giao dịch xong rồi đây sao? Tương lai còn dài, chúng ta vẫn còn rất nhiều cơ hội."
Giang Tứ ra sức hít vào thở ra để không bị nàng làm cho tức chết.
Trịnh Vi Ỷ cầm tiền, vui vẻ nói lời chào tạm biệt với cái tên vung tiền như rác này mà ôm tiểu sư muội đi về hướng bữa tiệc. Ninh Ninh bị chiêu trò gian thương này của nàng làm cho cười không ngừng được, hai người nói chuyện với nhau rất vui vẻ, không hề phát hiện ra vài đôi mắt đang lia tới từ trong đám người.
- Ta đã thấy cô nương của Huyền Hư kiếm phái kia rồi.
Một thiếu nữ mị tu ngồi trên hòn giả sơn, cười nhạt nhìn về phía thiếu niên mặc áo đỏ đang đứng dựa bên dưới: "Dung Từ, lần trước chúng ta bị nàng ta chơi một vố đau, bây giờ cuối cùng cũng có thể quang minh chính đại mà so tài rồi. Nói trước là ai bắt được nàng thì là công của người đấy, người còn lại không được cướp nhé!"
Dung Từ thôi không nhìn về phía đó nữa, lười biếng cười nói: "Đương nhiên rồi."
"Ai ya..." Ánh mắt lia đến thiếu niên mặc đồ đen lặng lẽ ôm kiếm đứng trong góc, thiếu nữ che miệng cười khẽ, giọng nói ngọt như đường: "Đó là tiểu sư đệ của Ninh Ninh cô nương đúng không? Ban nãy khi hai chúng ta nhìn nàng nói chuyện, hắn còn trừng mắt nhìn lại chúng ta đấy."
Nàng vừa nói vừa lấy ngón trỏ cuộn cuộn một lọn tóc trên tay, ánh mắt loé lên sắc lẹm như một kẻ săn mồi: "Nhìn cái mã cũng được đấy, nói không chừng hắn lại là một kẻ thú vị... Đúng không?"
Bên phía Vạn Kiếm Tông, Hứa Duệ sợ run nhìn sư tỷ nhà mình: "Sư tỷ, tỷ đã cười như thế suốt nửa canh giờ rồi, cộng lại còn nhiều hơn tổng thời gian cười nửa đầu năm nay của tỷ, có phải miệng của tỷ đang giật giật phải không?"
- Đệ không hiểu được đâu.
Tô Thanh Hàn đè tay vào trường kiếm bên hông, ngăn cản thân kiếm hưng phấn mà phát ra tiếng rít gào không ngừng: "Thập phương pháp hội dùng võ kết bạn, tất cả các đệ tử tinh anh của các đại môn phái đều tụ hội tại đây, chẳng lẽ đệ không muốn so tài với bọn họ một phen sao?"
Hứa Duệ nhát gan, căng da đầu trả lời: "Đệ chắc là... cũng muốn?"
Thoáng nhìn qua thiếu nữ áo tím đứng trong đám người, Tô Thanh Hàn hơi nghiêm mặt lại: "Sư muội Ninh Ninh "
Ánh mắt thoáng nhìn thiếu nữ áo tím trong đám người, Tô Thanh Hàn nghiêm túc nói: "Lúc ở trong bí cảnh Tiểu Trùng Sơn, Ninh Ninh sư muội là người có màn thể hiện xuất sắc nhất, nhất định sẽ có không ít người muốn khiêu chiến với muội ấy."
Nhớ lại việc Ninh Ninh chơi cho đảo Nghê Quang và Hạo Nhiên môn một vố đau, Hứa Duệ gật đầu theo bản năng: "Quả thật là như thế. Tình cảnh của Ninh Ninh lúc này nhất định là nguy hiểm vạn phần. Sư tỷ, tỷ muốn giúp muội ấy sao?"
- Giúp muội ấy sao?
Tô Thanh Hàn khẽ cười ra tiếng, đôi mắt hiện lên vẻ quyết tâm: "Ta sẽ là người đầu tiên đánh bại muội ấy."
***
Phong cảnh Loan thành đẹp đẽ vô ngần, rượu ngọt thức ăn thơm làm cho người ta lưu luyến quên lối về. Nếu không phải có một giọng nói đột nhiên truyền đến, đêm nay nhất định sẽ là một đêm thần tiên. Nhưng giọng nói kia vừa xuất hiện một cái, "đêm thần tiên" bỗng nhiên biến thành "khởi nguồn của rất nhiều chuyện phiền toái".
- Thưa các vị, tại hạ là thành chủ Loan thành, Lạc Nguyên Minh. Sau khi các trưởng lão bàn bạc với nhau, tất cả đều nhất trí sẽ mở bí cảnh cho các đệ tử so tài. Đây cũng chính là vòng so tài thứ nhất của thập phương pháp hội vào tối nay.
Ninh Ninh vừa lắng nghe một cách cẩn thận vừa bốn mắt nhìn nhau với Trịnh Vy Ỷ. Rõ ràng tỷ ấy cũng đã nghe thấy giọng truyền âm giống hệt cô.
- Trước khi vòng so tài đầu tiên bắt đầu, các vị đều đã nhận được một miếng lệnh bài đặc biệt. Sau khi đến núi Cửu U, đi vào trong bí cảnh, các vị có quyền được phát động khiêu chiến, cướp đoạt lệnh bài của những người khác.
Người kia lại tiếp tục nói: "Đặt bẫy, dùng mưu mẹo và lập nhóm chiến đấu đều không bị cấm. Ai bị cướp mất lệnh bài thì người đó sẽ lập tức bị cưỡng chế rời khỏi bí cảnh. Khi vòng một kết thúc, những người có số lượng lệnh bài ít hơn sẽ bị loại."
- Cuộc thi diễn ra trong ba ngày liên tục, trong bí cảnh còn có rất nhiều điều thú vị đang đợi các vị khám phá. Bây giờ tàu bay đã sắp đến phủ thành chủ để đưa các vị đến núi Cửu U. Xin các vị hãy chuẩn bị sẵn sàng!
Lời vừa nói ra, mọi người lập tức ồ lên.
Pháp hội năm nay không chỉ có thêm quy tắc tranh đoạt lệnh bài mà quy tắc lại còn được công bố ngay ở trong tiệc mừng. Đây rõ ràng là một đòn đánh úp. Rất nhiều đệ tử chưa chuẩn bị sẵn sàng, sau khi nghe phổ biến quy tắc xong thì vô cùng lo lắng, không biết phải làm như thế nào cho phải.
Đúng như lời Lạc Nguyên Minh nói, qua thời gian nửa nén hương, vài con tàu bay đã xuyên qua tầng mây như bông trên nóc phủ thành chủ mà đến rất đúng giờ.
Cuộc thi lần này chẳng khác gì kiểm tra đột xuất đầu giờ, quả nhiên tất cả những người làm thầy trong thiên hạ đều có sở thích giống hệt nhau.
"Số lượng lệnh bài không được là ít nhất..." Trịnh Vi Ỷ cười khổ: "Đây không phải đang cổ vũ mọi người đánh giết lẫn nhau sao? Đám trưởng lão kia đúng là càng ngày càng lắm trò đấy."
Nàng là kiếm tu cấp Nguyên Anh, bí cảnh lại có diện tích vô cùng rộng lớn, để đảm bảo công bằng, chắc chắn nàng sẽ không được phân vào khu vực của đệ tử cấp Kim Đan như Ninh Ninh.
Nàng suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn không yên tâm mà dặn dò thêm: "Ta nghe nói lúc ở Tiểu Trùng Sơn tiểu sư muội thể hiện rất xuất sắc, nói không chừng vì vậy mà sẽ gặp phải phiền toái. Muội nhớ phải hành sự cẩn thận, cố gắng hội họp cùng với những người khác trong môn phái nhé."
Ninh Ninh ngoan ngoãn gật đầu.
Tàu bay treo lơ lửng giữa không trung thả những chiếc thang dây xuống để cho các đệ tử leo lên. Các trưởng lão có lẽ bây giờ đang ngồi ở một chỗ nào đó lén lút xem kịch vui nên không thấy bóng dáng đâu, chỉ có đệ tử các nhà người vui người buồn ồn ào nhốn nháo leo lên tàu bay.
Trong đám đệ tử của phái Huyền Hư, Hạ Tri Châu vẫn đang tranh thủ ăn rốn một lát nên hắn là người cuối cùng lên tàu. Hắn ăn nhiều đến mức không thể ngồi nổi mà phải đỡ eo đứng ở chỗ cửa tàu, thò đầu ra nhìn xuống dưới.
Tàu bay chậm rãi bay lên không trung, người và vật trên mặt đất trở nên càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng mơ hồ.
Nhà cửa phòng ốc đã hoà vào trong màn đêm, những ngọn đèn dầu bị tạt nghiêng theo gió lay động không ngừng, trông từ xa như những giọt mực màu điểm xuyết trên trang giấy màu đen đặc. Gương mặt của mọi người cũng trở nên không rõ ràng lắm, một nửa bị bóng tối nuốt chửng, một nửa thấp thoáng dưới ánh lửa trập trùng.
Đang dáo dác nhìn xung quanh, Hạ Tri Châu bỗng nhìn thấy các vị trưởng lão của Huyền Hư kiếm phái ở trên tầng gác của một tòa lầu. Dường như bốn mắt đã nhìn thấy nhau, các trưởng lão lập tức giơ tay lên vẫy vẫy một cách kích động.
Hạ Tri Châu nhìn mà cảm động rớt nước mắt.
Giống như cây cải thìa mọc trên đất cằn, như đứa trẻ mới hai, ba tuổi đã không có mẹ, sư tôn Lý Vong Sinh của hắn quanh năm không về nhà, chỉ thỉnh thoảng mới gửi một đống kiếm phổ với linh thực quý giá về cho hắn. Nếu không phải có các sư thúc sư bá chăm sóc chiếu cố đến hắn, không biết hắn sẽ nghèo đói đến mức nào. Lần này khi bị bắt vào Hình Tư Viện, cũng là Thiên Tiện Tử đến đưa hắn ra khỏi cái nơi quỷ quái đó. Ân tình này cả đời không thể quên, hắn quyết không thể phụ lại tấm lòng của sư thúc được.
- Các vị sư thúc sư bá...!
Hạ Tri Châu gào lên: "Mọi người yên tâm, con nhất định sẽ vượt qua lần vòng thi này!"
Thiên Tiện Tử mấp máy miệng, hẳn là đang nói với hắn điều gì đó, nhưng khoảng cách giữa hai người quá xa, Hạ Tri Châu chỉ có thể nhìn thấy miệng của hắn mở ra khép vào chứ không nghe thấy bất kỳ thanh âm nào, hệt như đang xem phim câm vậy. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui: trước khi đi thi thì giáo viên còn có thể nói với học trò của mình cái gì được? Chắc chỉ là mấy câu cổ vũ học trò thi tốt mà thôi.
Hạ Tri Châu càng nghĩ càng xúc động, lại tiếp tục gào lên: "Thiên Tiện sư thúc! Sư thúc yên tâm, con sẽ không làm người thất..."
Chữ "vọng" kia còn chưa ra khỏi miệng đã bị nuốt vào trong, nói đúng hơn là bị nghẹn trở lại.
Lúc Hạ Tri Châu đang thò đầu ra ngoài tự biên tự diễn tiểu phẩm tự cảm động mình thì cửa của tàu bay đang lặng lẽ đóng lại. Hoá ra các sư thúc sư bá không phải đang vẫy tay tạm biệt hắn mà đang muốn cảnh báo hắn: "Mau rụt đầu vào! Nếu không sẽ bị cửa kẹp bây giờ!"
Hạ Tri Châu ngờ nghệch ngơ ngác đứng ở cửa tàu bay, chỉ có mỗi cái đầu bị kẹt ở ngoài cửa không thể động đậy. Gió đêm thổi làm mái tóc đen của hắn bay tán loạn. Trong lúc tầm mắt mông lung, hắn vô tình va phải ánh mắt kinh ngạc của một gia đình ba người.
Tàu bay, trời đêm, ánh lửa, còn có một cái đầu lơ lửng trên không trung..
Một tiếng chói tai thét chói tai xé toạc bầu trời đêm.
Hạ Tri Châu:...
Từ từ, nghe hắn giải thích đã! Hắn là một kiếm tu phẩm hạnh đoan chính phong lưu phóng khoáng anh tuấn tiêu sái chứ không phải một kẻ bị kẹp đầu vào cửa đâu!!!
Hắn còn chưa kịp nở một nụ cười thân thiện với gia đình kia thì bỗng thấy có người đang nghịch nghịch tóc của mình rồi đánh vào lưng hắn nữa.
Hắn nghe thấy giọng nói rành rọt của Ninh Ninh: "Sư tỷ, tỷ làm gì thế! Đừng bắt nạt Hạ sư huynh mà!"
Trịnh Vi Ỷ khảng khái đáp lại: "Rõ ràng là muội động tay động chân lại còn đổ oan cho ta!"
Trên tàu này đa số là đệ tử của Huyền Hư, bọn họ nhìn thấy cảnh này thì cười ầm lên. Không ít đồng môn sư huynh đệ có quan hệ tốt với Hạ Tri Châu cũng học theo, người đánh người cù trêu chọc hắn loạn cào cào cả lên.
Hạ Tri Châu đáng thương đầu bị kẹt ngoài cửa chỉ có thể nghe thấy tiếng mọi người ồn ào nhốn nháo đằng sau chứ không biết là ai đang trêu mình. Hắn ra sức giãy giụa: "Mau dừng tay cho ta lũ khốn nạn này!"
Ninh Ninh đứng ở trong tàu bay, tầm mắt chỉ có thể nhìn thấy phần thân từ cổ trở xuống của hắn. Cảnh tượng này thật sự vô cùng buồn cười, cô cười không ngừng được. Đang cười xoắn hết cả ruột thì bỗng nhiên nghe thấy Hạ Tri Châu hô to: "Toi rồi!"
Cô ít nhiều vẫn còn chút lương tâm, nghe hắn nói vậy thì hỏi: "Sao thế sư huynh?"
Hạ Tri Châu có vẻ khó nói, giọng nói của hắn nhỏ đi rất nhiều, phải lắng tai nghe kỹ thì mới nghe thấy được: "... Hình như có rất nhiều rất nhiều người đang vây lại quan sát ta."
Tam sư đệ của hắn - một trong những môn hạ của Lý Vong Sinh thản nhiên cười to: "Chuyện này thì có gì đáng xem đâu, chẳng qua chỉ là một cái đầu treo lơ lửng trên tàu bay..."
Khoan đã.
Đây chính là một cái đầu treo lơ lửng trên tàu bay đó!!!
Thử nghĩ mà xem, trong cái ngày cả thành ăn mừng hân hoan, pháo hoa lộng lẫy, ngươi và nương tử vừa ăn lẩu vừa nghe hát, nhưng vừa mới ngẩng đầu lên đã trông thấy một cái đầu người treo lơ lửng trên không... Kinh khủng quá tía má ơi!!!
- Hạ sư huynh, huynh bình tĩnh đi!!
Hiện trường lập tức trở nên hỗn loạn. Để bảo đảm sự khỏe mạnh cho bá tánh Loan thành cả về thể xác lẫn tinh thần, cuối cùng đám đệ tử không ai dám trêu Hạ Tri Châu nữa. Bọn họ nghiêm túc hẳn lên, mồm năm miệng mười đưa ra ý kiến: "Huynh nhất định phải giữ nụ cười trên môi, biểu cảm không được nghiêm nghị quá, nếu không thì sẽ doạ bọn trẻ con sợ đấy!"
Ninh Ninh đồng ý: "Đúng vậy! Huynh phải dùng nụ cười nói cho mọi người biết huynh không phải là cái đầu treo ngoài cửa mà chỉ là trùng hợp bị cửa kẹp mà thôi."
Thế là trong đêm tiệc mừng thập phương pháp hội, pháo hoa đầy trời, tàu bay cũng bắt đầu di chuyển. Không ít bá tánh Loan thành nhìn ra ngoài cửa sổ với mong muốn được chiêm ngưỡng phong thái của tiên môn một phen. Tàu bay chầm chậm di chuyển trên không, trong ánh sáng và bóng tối nhập nhoạng, một đứa trẻ ngây thơ mở to mắt tò mò hỏi: "Mẹ ơi, cái tàu bay lớn trên bầu trời là gì thế ạ?"
- Đó là tàu bay của thập phương pháp hội. Bên trong tàu bay toàn là các đệ tử xuất sắc nhất của các môn phái. Nếu con muốn được lên tàu thì phải chăm chỉ tu luyện, sau này...
Người phụ nữ kia đang nói thì ngẩng đầu lên nhìn, còn chưa kịp nói hết câu thì đã cứng họng, cả người bắt đầu run lên bần bật. Nàng trông thấy trên cửa của một trong số những con tàu bay kia có treo một cái đầu người có khuôn mặt trắng bệch trông vô cùng dữ tợn!
Một đọt pháo hoa nổ tung. Đôi mắt trên cái đầu kia lập tức mờ mịt, khuôn mặt nó hoảng hốt, trong lúc lơ đãng ánh mắt của nó và gia đình ba người kia giao nhau. Thế là nó cứng đờ nhếch môi nở một nụ cười xấu hổ ngượng ngùng nhưng vẫn không mất đi sự lễ phép.
Thế thôi đã đủ khiếp hồn lắm rồi. Không ngờ nụ cười này lại chỉ lướt qua trong giây lát. Nháy mắt sau cái đầu đột nhiên thay đổi biểu cảm. Người ta chỉ thấy nó hết khóc lại cười, rung lắc không ngừng, cái miệng mở to không biết đang truyền đạt cái gì, chỉ có gương mặt dữ tợn đáng sợ được ánh lửa soi hiện lên rõ mồn một in đậm vào trong tâm trí của mỗi người.
Tàu bay càng di chuyển, càng có nhiều bá tánh trông thấy nó. Cái đầu không biết tên họ nhe răng trợn mắt run rẩy, con mắt láo liên xoay tròn trông có vẻ cực kỳ đau khổ, khuôn mặt nó nhăn nhó, cái miệng há lớn đang mắng gì đó nhưng hoàn toàn không nghe thấy tiếng, có lẽ đang lên án thời thế bất công.
Bọn nhỏ đứng trên lầu cao không ai bảo mà cùng đồng thanh ngoạc miệng khóc lớn, tiếng khóc vang lên hết đợt này đến đợt khác không ngừng nghỉ. Bỗng nhiên có người bừng tỉnh reo lên: "Ta nhớ ra rồi! Đây không phải là vị đệ tử của phái Huyền Hư náo loạn trên phố hôm nay sau đó bị nhốt vào Hình Tư viện sao?!"
Một hòn đá ném vào mặt hồ phẳng lặng làm sóng cuộn biển trào. Không biết là ai run rẩy tiếp lời: "Ta nghe nói hắn đã bị trưởng lão trong môn phái đưa đi rồi, chẳng lẽ Huyền Hư kiếm phái xử phạt hắn, làm cho hắn...! Không hổ là người tu đạo, đã thành thế này rồi mà vẫn chưa chết hẳn sao!"
Một người phụ nữ run rẩy tiếp lời: "Tại sao Huyền Hư kiếm phái lại tàn nhẫn như vậy!! Hắn chẳng qua chỉ phạm phải một sai lầm nho nhỏ thôi, làm gì đến nỗi phải chặt đầu treo trên cửa tàu bày bêu rếu trước thị chúng như thế này! Sư môn này đúng là lòng dạ sắt đá, người chết rồi cũng chết không được yên ổn!"
Cái đầu người kia phiêu phiêu trong gió, đi càng lúc càng xa. Cho đến khi tàu bay đi mất dạng cũng không có ai gỡ nó xuống. Thế mà biểu cảm của nó cũng dần dần trở dịu xuống, cuối cùng hai mắt cũng nhắm lại, biến thành một khuôn mặt tươi cười trông hiền từ như phật. Vẻ mặt nhẹ nhõm này trông không khác gì vừa được giải thoát trước khi chết vậy. Vị đệ tử này giãy giụa một hồi lâu trước khi chết như vậy, cuối cùng cũng nhắm mắt lại rồi.
Bá tánh Loan thành một đêm mất ngủ, chuyện Huyền Hư kiếm phái phạt đệ tử bêu đầu thị chúng cũng bị một truyền mười mười truyền trăm, không ít người tiếc thương vị đệ tử kia mà đi dâng vòng hoa với tiền giấy, hoá vàng ở bên bờ sông Thương. Cảnh tượng vô cùng chấn động, ảnh hưởng vô cùng to lớn, sử chép: "Bọn ta vẫn chưa biết tên của cái đầu mà bọn ta đã thấy ngày hôm đó."
Các trưởng lão của Huyền Hư kiếm phái làm thế nào cũng không thể ngờ được rằng sau đêm hôm đó, các bậc phụ huynh của Loan thành đã thay đổi triệt để cách thức hù doạ lũ trẻ con, từ: "Còn khóc nữa không? Khóc nữa ông ba bị đến bắt mày đi đấy!" biến thành: "Còn khóc nữa không? Khóc nữa tao sẽ đưa mày vào Huyền Hư kiếm phái đấy!"
Khỏi phải nói, hiệu quả rõ ràng đã tốt hơn rất nhiều.