Ở sau khi ta hỏi xong vấn đề kì lạ này, đại phu và Lạc Thanh Viễn đột ngột nhìn nhau, hình như là có chút.. Có chút.. Ngớ ra?
Ta nghiêng nghiêng đầu, ngại ngùng cười cười, cũng không biết vừa rồi làm sao mất não, vấn đề này, cần hỏi sao?
"Ngươi.. Tùy ý." Đại phu một mặt ghét bỏ liếc ta một cái.
Tùy ý cái quỷ gì, xù lông rồi ngươi phụ trách hả. Hứ.
Ta trực tiếp ôm lên An Lạc Thành, để vào trong bồn tắm, lúc này cũng vào thu rồi, còn ngâm nước lạnh, ngươi đừng nói con trùng kia, người khỏe mạnh cũng phải lạnh ra bệnh vặt.
"Như vậy thì được rồi chưa?" Ta nửa quỳ ở bên bồn tắm, để An Lạc Thành dựa ở cánh tay của ta.
Lời ta vừa nói xong, thì phát hiện An Lạc Thành trong ngực không đúng lắm.
Cau mày, mím chặt môi, tựa hồ đang cực lực nhẫn nhịn.
"Nàng.. Nàng làm sao vậy?"
Đại phu đi qua liếc nhìn một cái, "Đại khái là trùng trong người nàng đang tác quái."
Ta nhìn cơ thể An Lạc Thành hơi phát run, cũng không biết là lạnh hay là đau.
Lại ngâm gần hơn hai phút, đại phu vươn tay sờ sờ cơ thể của An Lạc Thành, "Sắp rồi, trùng sẽ tìm nơi ấm áp, ngươi bắt đầu đi."
"Nga.." Ta nuốt nước bọt, ân.. Không phải sợ hãi.. Là khẩn trương.. E.. E thẹn..
Cúi thấp cái đầu, nhích đến bên miệng của An Lạc Thành, nhìn bờ môi hiện đến trắng bệch của cô, ta.. Ta..
Dục vọng ra ngoài rồi! Chiếm hữu tiện nghi của đại mỹ nữ, tính ra, ta không lỗ a!
Vừa nghĩ như vậy, quyết tâm liều mạng, nhắm mắt lại, bồm bộp ta liền hôn tới!
Ân.. Mềm mềm.. Lạnh lạnh.. Cảm giác thật sự giống hôn ở trên trái cây lạnh.
"Ngươi đang làm cái gì?" Bên tai là tiếng ù ù của đại phu.
Ta mở mắt nhìn một cái, m*á nó! Dọa chết người rồi!
Đại phu ở bên trái, Lạc Thanh Viễn ở bên phải, hai người như con khỉ nhìn chằm chằm ta, ta con m*ẹ nó!
"Các ngươi.. Bệnh thần kinh a!"
"Có người như ngươi sao? Ngươi ngược lại đem miệng của nàng tách ra a." Đại phu phỏng chừng là nhìn không nổi rồi, ra tiếng nhắc nhở.
"Nga.. Vậy các người cách ta xa chút, ta.. Ngại ngùng." Dễ giận! Tức giận!
Hai người cùng đứng lên đi xa xa, ta mím môi, thay đổi tư thế, quay lưng về phía họ.
Quá đáng, khó có được một nụ hôn, bên cạnh còn mang theo hai cái bóng đèn!
Điều chỉnh tâm trạng một chút, hít sâu một hơi.
Đem miệng của An Lạc Thành tách ra một khe nhỏ, lần nữa hôn lên!
Ân.. Hiện tại vấn đề đến rồi..
Có.. Vươn.. Đầu.. Lưỡi.. Không?
Đại phu nói con trùng đó sẽ tìm nguồn ấm, nhưng bây giờ ta là dính lấy môi của An Lạc Thành, ân.. Không đủ nóng đó..
Được thôi, vì cứu tính mạng của cô, chỉ có thể làm như vậy rồi.
Thận trọng đêm đầu lưỡi thò vào, nghe nói cách thức n*út lưỡi rất lãng mạn, nhưng mà không ngờ được vậy mà sẽ ở loại tình huống này trãi nghiệm một lần.
Mũi của ta dán ở chóp mũi của An Lạc Thành, gần cô đến không thể gần hơn nữa, rất muốn thời gian thì như thế dừng lại, dừng lại ở thời khắc này..
"Ngô!" M*á ơi!
Ta đang một mặt say mê nhìn chằm chằm cô, cô vậy mà hự một cái cắn vào đầu lưỡi của ta! Cho dù ngươi là đau, ngươi cũng đừng cắn ta a a a a a a!
Cắn trúng đầu lưỡi có bao nhiêu đau các ngươi biết đó, bây giờ ta đây là bị cắn lấy không tha, đau đến nước mắt ta đều chảy xuống rồi!
"Ngô ngô ngô!" Ta nhanh chóng tách ra miệng của An Lạc Thành, đang muốn cuộn đầu lưỡi về, bỗng dưng đầu lưỡi mát lạnh, ta giật mình một cái, thu đầu lưỡi về hự chính là một miệng, cảm giác kia.. Lại như mạnh mẽ cắn lấy một cây bông vải!
"Phi!" Ta đem đồ vật trong miệng nôn đi, cúi đầu vừa nhìn, m*á ơi.. Một con trùng cỡ móng tay màu trắng sữa, bị ta cắn thành hai khúc, hai nữa thân thể vẫn cứ nhúc nhích, m*á nó a..
"Ọe.." Móc cuống họng nôn ra bên ngoài, cái này thật.. Quá.. Quá con mẹ nó ghê tởm rồi!
"Như vậy cũng được?" Đại phu đi qua nhìn một cái, cả mặt kinh ngạc.
Ta không có ăn đồ vật gì, làm sao cũng nôn không ra, nhưng mà thật sự là ghê tởm, không ngừng muốn nôn.
Ta vậy mà.. Cắn đứt một con trùng, ta..
Ọe--
Lạc Thanh Viễn đưa ly nước cho ta, ta liều mạng, ta liều mạng súc miệng.
"Không xảy ra bất ngờ, chút nữa nàng thì có thể tỉnh lại rồi." Đại phu chạy đến bắt mạch cho An Lạc Thành.
Ta gật gật đầu, che lấy bụng đứng dậy, "Chuyện hôm nay này, thì đừng để người khác biết nữa." Ta lau lau miệng, có khí vô lực.
"Thần kì, thật là thần kì rồi, ta vẫn là lần đầu nhìn thấy có người đối phó trùng như thế." Đại phu tán thưởng đối với ta, dựng thẳng ngón cái.
"Đó là đương nhiên, các ngươi a, cứng nhắc bảo thủ, cũng không xem thử ta là ai, hừ!"
Ta lệch lệch vai, cười nhẹ nhàng, một mặt thư thả, nhưng.. Tâm tình lại có chút phức tạp..
Vừa rồi, ở trước khi ta cắn con trùng này, hình như ta.. Cảm thấy được..
Đại phu nhìn ta một cái, đi đến trước người Lạc Thanh Viễn hành lễ, "Bệ hạ."
"Ừm, ngươi cũng cực khổ rồi, xuống nghỉ ngơi đi."
"Vâng."
Lạc Thanh Viễn cũng đi qua nhìn vài cái, vỗ vỗ vai của ta, liền cũng ra ngoài rồi
Ta đổi quần áo sạch sẽ cho An Lạc Thành, đem cô đặt ở trên giường, đắp xong cái chăn.
Ngồi ở bên giường, xoa bóp cổ họng, nhớ lại cảm giác vừa rồi.
Này này đừng nghĩ lung tung, không phải là cảm giác hôn đâu.
"Sẽ không chứ.."
"Chẳng lẽ.."
Ta gọt đẽo một chút, quay đầu nhìn bồn tắm một bên.
Đứng dậy cởi đi áo khoác và áo giáp, đi đến bên bồn tắm, đưa tay thăm dò một chút.
Hơi vừa do dự..
Vào thử xem thì không phải biết rồi sao..
Suy nghĩ như vậy, quyết tâm liều mạng, nhảy vào trong thùng.
Vừa vào trong bồn, ngược lại không có chuyện gì, chính là lạnh chút, lạnh đến ta hí hí ha ha trực tiếp hắc xì.
Ngâm đến có hai ba phút, vẫn là không có phản ứng gì.
Ta thở phào nhẹ nhỏm, vừa rồi đại khái là ta cảm thấy ảo giác rồi đó.
Đang vui mừng, cái bụng bổng nhiên một trận đau nhói!
"Ngô!" Ta một tay che lấy bụng, ở chỗ này thì hình như có đồ vật gì đang chui tới chui lui, cảm giác ruột già ruột non toàn bộ đều cuộn lại với nhau, đau đến ta thấy cả sao trời.
Nắm lấy mép bồn, ra sức lộn ra ngoài, bóp chặt lấy bụng, cuộn thành quả cầu.
Quả nhiên.. Vừa rồi trước khi cắn con trùng kia, hình như là cảm giác được có thứ gì chui vào cổ họng, lúc này chứng thực rồi, đó không phải ảo giác..
Ta m*á nó.. Rốt cuộc vẫn là nói.. Trăm tính ngàn tính, không tính được con trùng vậy mà có hai con..
"A.. Đau quá.. Tiểu tổ tông.. Xin ngươi đừng ở trong bụng giày vò ta.." Ta đau đến gân xanh nhảy thình thịch..
Đúng rồi.. Đúng rồi! Đại phu nói con trùng này thích nơi ấm áp..
Ta nhìn bình trà trên bàn, gần trong gang tất, lại xa ở chân trời..
Khí lực toàn thân của ta đều đang chống chọi đau đớn, thậm chí ngay cả lăn qua đều không làm được..
"Ạch a.."
Ta quỳ cuộn tròn ở trên đất, cắn lấy ống tay áo, "Dừng.. Đừng chui.. Đừng chui.. Xin ngươi.. Cầu xin ngươi.."
Trong cơ thể hình như có người đang lấy điện trong thân thể giống như là có khoan điện xuyên xỏ bụng của ta, xuyên từng tấc một..
"Tiểu Khê, nghe nói mẫu thân không sao rồi?"
Thì ở lúc ta đau đến sắp ngất, bên tai đột nhiên một tiếng.
"Tiểu Khê? Tiểu Khê ngươi làm sao vậy!"
"Nước.. Nóng.. Nước.." Ta kịp thời mở mắt, cũng phân biệt không ra là tiếng của ai, cả người ở trạng thái đần đần, tùy lúc có thể nhắm hai mắt.
"Nước nóng? Lập tức, lập tức thì đến!" Sau đó là một trận tiếng ghế va chạm.
"Tiểu Khê, tiểu Khê?"
Nhận qua ly nước đưa đến, ừng ực ừng ực thì xối về trong bụng, nước trà có chút ắm áp, một cổ ấm áp phân tán trong người, ngươi đừng nói, thật sự thần kì rồi, đau đớn lập tức tan đi không ít, con trùng kia hình như dừng lại rồi, ta nhanh chóng lại uống thêm vài hớp.
"Phù.. Má ơi.. Cuối cùng dừng lại rồi.." Phí sức nhấc tay lau lau mồ hôi trên trán.
"Tiểu Khê, ngươi đây là.. Làm sao vậy?" Lương Lương vươn tay qua sờ sờ trán của ta, một mặt lo lắng.
"Nga.. Ta không sao.." Ta lắc lắc đầu, ở dưới sự nâng đỡ của nàng đứng dậy.
"Ui da.."
"Lại làm sao vậy?"
"Chân tê rồi.."
Lương Lương giúp ta tìm quần áo khô thay lên, nghỉ ngơi một chút, ngược lại tốt nhiều rồi, khi cơ thể ấm áp, con trùng này vẫn thật sự không giày vò.
"Tiểu Khê, vừa rồi ngươi rốt cuộc làm sao vậy?" Lương Lương hình như vẫn là có chút lo lắng.
"Không.. Không có gì đâu.."
Một cặp mắt to của Lương Lương nhìn chằm chằm ta, ta luôn không dễ trợn tròn mắt nói lung tung đi.
Gãi gãi đầu, "Chính là.. Ruột.. Căng.." Nháy mắt mấy cái nhìn Lương Lương.
"Ah?"
Ha a~
"Ai du~Được rồi, ngươi xem bây giờ ta không phải không sao rồi sao, vừa rồi cũng không biết làm sao, thì vừa rồi cũng không biết làm sao vừa vặn, đã hết đau."
"Nhưng mà.."
"Nga đúng rồi, đại phu nói rồi, a nương đã không sao rồi, chút nữa thì có thể tỉnh lại rồi, nếu không ngươi ở đây trông một chút, ta.. a!" Ta đánh cái ngáp.
"Ta có chút buồn ngủ rồi, ngủ trước đây.." Ta sửng sốt, lúc này giờ gì, không sớm không muộn, đang yên lành đột nhiên thì buồn ngủ? M*á của ta, sẽ không phải con trùng này tác quái chứ..
Ta xoa xoa con mắt, hiển nhiên cảm thấy một trận buồn ngủ tập kích đến, não cũng có chút không linh hoạt rồi.
"Buồn ngủ?"
"A.. Chính là.. Vừa rồi giúp đại phu giúp a nương tiêu độc mà, có chút mệt rồi, ta trở về nghỉ một chút, a!" Lại là một cái ngáp to.
Con trùng này, thật linh.
"Vậy ngươi mau đi nghỉ ngơi đi, ta ở đây trông chừng."
"Ừm."
Một giấc ngủ này là trời đất đen thui, hơi có được chút ý thức, mở ra con mắt, bên ngoài đã tới rồi.
Trời tối rồi a.. Nên ngủ rồi..
Trong đầu luôn đang nhảy ra ý niệm như vậy, nhưng ý thức lại đang nhắc nhở chính mình, không thể ngủ nữa..
Dứt khoác theo đùi của mình, hung hăng nhéo một phát!
"Ai da.. Hí.."
Ta xoa xoa cái đùi, mạnh mẽ chống người ngồi dậy, trong lúc này, cái ngáp này thì không từng đứt đoạn.
"Aiz.." Thở dài, trong trướng tối đen, quá muốn ngủ rồi, suy nghĩ phải đi đốt đèn lên, đang muốn xuống đất đó..
"Có phải ngươi trúng trùng rồi?"
"M*ẹ của ta!" Cái quỷ gì, trong trướng có người? M*á ơi dọa ta nhảy dựng, xém chút từ trên giường rớt xuống rồi!
Không lâu lắm, đèn sáng rồi.
"Ngu vương bệ hạ? Ngài làm sao ở đây?" Lạc Thanh Viễn làm sao sẽ ở đây?
"Ta nghe Lương nhi nói, ngươi trở về thì ngủ rồi, cảm giác có chút không ổn."
Chờ đã, nàng kêu Lương của ta là cái gì? Lương nhi? Hai người quan hệ gì a, vì sao thân mật như vậy!
"Ta chỉ là có chút mệt mà.."
"Không cần giấu ta, ngươi không phải đã đem con trùng đó nôn ra rồi sao?"
"Haiz.." Ta gãi gãi đầu, được thôi, xác thực với nàng không cần nói dối, dù sao nàng cái gì cũng không biết.
"Là nôn ra rồi, nhưng mà.. Chỉ nôn ra ngoài.. Một con.."
Lạc Thanh Viễn nhíu mày lại, đứng dậy, "Ta đi đem thái y trong cung triệu đến chữa trị cho ngươi."
M*ẹ ta ơi..
Ta có chút.. Được sủng mà kinh ngạc..
"Bệ.. Bệ hạ.. Ta có thể biết, tại sao ngươi đối với ta tốt như vậy hay không?"
Lạc Thanh Viễn dừng lại bước chân, quay người lại, cả mặt nghiêm túc, "Nếu như có thể, ta hy vọng, ngươi, có thể lưu lại ở Ngu quốc."
Nga, nói nữa ngày, nhìn trúng ta rồi!
"Đại khái là không có khả năng rồi." Từ trước đến giờ ta không thích đem lời nói cho hết, nhưng lần này, ta nhất định.
Lạc Thanh Viễn mím môi cười khổ, gật gật đầu.
"Chuyện ta hứa với ngài, tự ta sẽ nói được làm được, nhưng chuyện ta trúng trùng này, cũng xin ngài đừng nói cho họ biết, ta không muốn để mọi người lo lắng cho ta, ít nhất trước mắt không được."
Lạc Thanh Viễn nhìn ta một chút, không có nói chuyện, quay người thì đi.
"A này, ta coi như ngươi hứa rồi đó.."
Không nói chuyện thì đi rồi, không không.. Không có lễ độ!
Ngồi ở bên bàn một chút, nhìn ngọn nến dập dờn, cũng không biết An Lạc Thành tỉnh rồi chưa, nếu như tỉnh lại, có phải là muốn, có phải là lại muốn nổi đóa?
Có lòng muốn đi thăm An Lạc Thành một chút, đứng dậy vươn eo lười, vừa đi hai bước, hai chân không nghe sai khiến di chuyển đến bên giường..
Nếu không.. Sáng mai rồi đi đi, khuya lắm rồi, đều nên ngủ rồi, ngươi nói thế nào?